Hợp Đồng Hôn Nhân: Dịu Dàng Hôn Anh

Chương 34: Không mất được đâu ạ




Một lúc sau, cánh cửa phòng mở ra. Đinh Duật Phàm từ bên ngoài bước vào, trên tay mang theo một hộp quà được gói ghém rất cẩn thận. Bước về phía Thẩm Đan Đan, anh khẽ cười rồi dịu dàng nói.

"Đan Đan! Hôm nay em thật đẹp."

Thẩm Đan Đan quay lại nhìn anh, trên môi kéo ra một nụ cười giả tạo. Đôi mắt sắc sảo liếc nhìn sang Linh Lan đang đứng đó, cô ta nhỏ giọng nói với Đinh Duật Phàm.

"Em còn tưởng là anh sẽ không đến."

"Anh đã hứa đến thì nhất định sẽ đến mà."

Đôi mắt buồn buồn nhìn Thẩm Đan Đan một lúc, anh đưa hộp quà trên tay mình sang cho cô ta.

"Đây là quà cưới của em. Anh chúc em một đời bình an, viên mãn hạnh phúc, đầu bạc răng long."

"Duật Phàm! Cảm ơn anh! Anh nhất định phải hạnh phúc, như vậy thì em mới an lòng."

Đinh Duật Phàm cúi mặt, trên môi nở ra một nụ cười buồn.

"Chỉ cần em hạnh phúc là đủ rồi."

Nghe anh nói câu đó, Linh Lan Cảm thấy trái tim mình như bị ai đó xát muối vào tim. Hóa ra, cảm giác đau lòng nhất mà cô từng trải chính là nhìn thấy người mình yêu đau lòng vì một người khác.

Thẩm Đan Đan nhìn thấy Linh Lan đau lòng thì cô ta lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. Nắm lấy tay Đinh Duật Phàm, cô ta tỏ ra có chút đau lòng mà nói với anh.

"Em xin lỗi! Kiếp này chúng ta có duyên không nợ. Nếu như có kiếp sau anh đợi em đến tìm anh có được không?"

"Đan Đan... không cần phải đợi đến kiếp sau. Đời này kiếp này, bất cứ khi nào em muốn thì cứ đến tìm anh. Chỉ cần là em, anh luôn sẵn lòng làm cho em tất cả mọi thứ."

"Duật Phàm! Cảm ơn anh đã yêu em nhiều như vậy."

Đinh Duật Phàm nhìn Thẩm Đan Đan thật lâu dường như muốn mang dáng vẻ đẹp nhất của cô ta khắc sâu vào trong tâm trí. Có lẽ khoảnh khắc đó, anh không hề biết rằng, Linh Lan đứng bên cạnh đã đau lòng đến rơi nước mắt.

Khẽ xoay người rời khỏi phòng, cô đóng cửa lại rồi dựa lưng vào cửa. Ngẩng mặt lên trời hít một hơi thật sâu, cố nén lại những dòng lệ đau lòng, cô tự an ủi bản thân mình... không sao đâu...Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.

[...]

Bảy giờ tối...

Biệt thự Thẩm gia đang đón khách đến buổi dạ hội để chúc mừng cho lễ cưới của Thẩm Đan Đan.

Mục Trì Khiêm cùng Doanh Doanh đi đến tham dự lễ cưới. Dẫu sao thì hai nhà Mục - Thẩm cũng có mối quan hệ làm ăn khắn khít. Cho nên người ta đã có lòng mời thì anh không thể không tới.

Vừa nhìn thấy anh bước xuống xe, Thẩm Vinh từ xa đã vội vàng đi tới.

"Trì Khiêm! Đến rồi sao? Thật vinh dự quá."

"Chú Thẩm! Đều là chỗ thân thiết, con sao có thể không tới chứ."

"Khách sáo quá rồi! Ai mà lại không biết, nhị thiếu Mục Trì Khiêm rất ít khi xuất hiện ở những chỗ đông người kia chứ. Lần này mời được con tới, đúng là rất vui nha."

Mục Trì Khiêm khẽ gật đầu rồi mỉm cười. Thẩm Vinh đưa mắt sang nhìn cô gái đang đứng bên cạnh anh.

Doanh Doanh hôm nay mặc một chiếc váy dạ hội màu lam nhạt. Chiếc váy xòe dài chấm gót, phần thân áo trễ vai, để lộ ra xương quai xanh đẹp hoàn mỹ. Phần thân áo bó sát, tôn lên vòng một căng tròn cùng vòng eo mảnh mai.

Doanh Doanh có làn da trắng hồng tự nhiên. Cô thoa lên lớp son đỏ,i mái tóc màu vàng nhạt bồng bềnh xõa ngang vai. Nhìn cô lúc này, thật chẳng khác nào một cô công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích.

"Trì Khiêm! Cô công chúa xinh đẹp này là... "

"Chú Thẩm! Cô ấy là vợ sắp cưới của con, Hạ Doanh Doanh. "

"Vợ sắp cưới sao? Được! Được lắm. Trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa."

"Chú quá khen rồi."

"À... Doanh Doanh à! Cho chú mượn Trì Khiêm một lát có được không? "

Nghe Thẩm Vinh hỏi, Doanh Doanh khẽ mỉm cười rồi gật đầu với ông.

"Không sao a! Chú cứ mượn bao lâu cũng được. "

"Là con nói đó nha! Ở đây nhiều tiểu thư xinh đẹp, con mà không quản là mất chồng đó."

"Không mất được đâu ạ!"

"Con bé này được lắm nha! Chú mượn một lát sẽ trả con ngay."

Mục Trì Khiêm nhìn cô, trong đôi mắt dịu dàng hiện lên một tia bất lực. Biết sao được... đây là người chú thân thiết nhất của anh, cũng là người cha thứ hai dẫn dắt anh đi những bước đầu tiên trên con đường đời. Vậy nên đối với Thẩm Vinh, anh luôn dành cho ông ấy một sự tôn trọng và biết ơn.

"Anh sẽ quay lại ngay!"

Doanh Doanh gật đầu, anh mới yên tâm mà rời đi.

Còn lại một mình, Doanh Doanh cũng chẳng biết phải đi đâu. Nhìn tới nhìn lui, cô đành chọn cho mình một góc khuất, lặng lẽ đứng quan sát mọi người. Đôi mắt xinh đẹp nhìn ra phía xa, cách biệt với nơi náo nhiệt này có một khu vườn nhỏ. Chần chừ một lúc, cô cũng quyết định đi đến nơi tĩnh lặng kia.

Chỉ là khi đến nơi, cô mới biết ở đây có người rồi. Nhưng mà cô gái đó... nhìn có chút quen mắt...

Chậm rãi đi về phía trước, Doanh Doanh liền nhận ra người kia.

"Là cô..."

[...]

Đóng màn hình máy tính lại, Lưu Diễn mệt mỏi dựa người vào ghế. Sếp anh có vợ rồi, cả ngày cứ dính như Sam, hết đi thăm mẹ vợ giờ lại đưa vợ đi dạ tiệc. Vậy là bao nhiêu việc của công ty đều đổ hết lên đầu cậu trợ lý tâm phúc là anh. Nhưng biết sao được đây... thân là cấp dưới, anh nào dám làm trái lệnh cấp trên.

Đưa tay lên nhìn đồng hồ, giờ đã là bảy giờ ba mươi phút tối. Công việc đã xử lý xong, anh cũng nên về được rồi.

Cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa xem các cửa sổ đã đóng chưa. Sau khi chắc chắn mọi thứ đều ổn, anh mới ra khỏi phòng, khóa cửa và tắt đèn đi.

Cứ nghĩ rằng nhân viên đã về hết, anh là người cuối cùng rời khỏi công ty. Vậy nhưng khi đi qua phòng kế hoạch, vậy mà lại có một người vẫn còn đang cắm cúi làm việc. Đưa mắt nhìn vào trong, Lưu Diễn nhận ra người kia chính là cô nhân viên mới vừa được điều sang phòng kế hoạch... Diệp Trân Trân.

"Giờ này... còn chưa về sao?"

Có chút tò mò, anh chậm rãi bước về phía cô. Nghe tiếng mở cửa, Trân Trân giật mình hét lên.

"Aaa..."

Lưu Diễn nhíu mày nhìn cô, biểu cảm vô cùng khó coi.

"Cô la cái gì? Tôi cũng có phải là ma đâu."

Diệp Trân Trân nhìn người trước mặt một lúc rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Đôi mắt tinh nghịch nhìn anh, cô nói.

"Anh đẹp trai à... Người hù người sẽ chết đó. Thêm vài lần như vậy nữa, e là tôi sẽ không sống được bao lâu nữa đâu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.