Hợp Đồng Hôn Nhân: Dịu Dàng Hôn Anh

Chương 1: Tôi cần tiền




Trong một căn phòng sang trọng của ngôi biệt thự to lớn nhất ở Thanh Hoa...

Người đàn ông chễm chệ ngồi đó, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ trước mặt. Đây chính là đối tượng mà anh tìm tới để mua vui.

Hạ Doanh Doanh ngồi đó, đôi mắt diễm lệ cúi xuống tránh đi ánh mắt lạnh lùng của người kia. Hôm nay cô đến đây để bán thân.

Hạ Doanh Doanh là đại tiểu thư Hạ gia, vậy nhưng cô lại bị đối xử chẳng khác nào một người ở. Lý do rất đơn giản, vì thân phận của mẹ cô thấp kém nên chẳng thể ngồi được vị trí Hạ phu nhân kia. Hạ Hạo Dân là ba của cô nhưng trong mắt của ông ta chưa bao giờ xem cô là con gái. Đối với ông ta mà nói, chỉ có duy nhất một mình Hạ An An mới là con gái của ông ta mà thôi.

Từ nhỏ Hạ Doanh Doanh đã phải cùng mẹ của mình dọn ra khỏi Hạ gia. Hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống. Cứ tưởng rằng cuộc sống của hai mẹ con sẽ yên bình trôi qua như thế, nào ngờ sóng gió ập đến mẹ của cô đột ngột ngã bệnh. Muốn mẹ cô tiếp tục sống thì phải tiến hành phẫu thuật thay tim.

Chỉ là chi phí của cuộc phẫu thuật quá cao mà chỉ dựa vào số tiền ít ỏi kiếm được từ việc làm thêm ở cửa hàng thời trang, cô thật sự không thể kham nổi. Nhưng bây giờ tình hình của mẹ cô rất nghiêm trọng. Nếu như không tiến hành phẫu thuật ngay lập tức thì rất có thể bà sẽ không qua khỏi.

Trong lúc bế tắc, cô gặp được một người phụ nữ. Bà ta nói với cô rằng, có một người đàn ông muốn tìm người mua vui. Nếu như cô đồng ý ngủ với anh ta một đêm thì anh ta sẽ cho cô 100 triệu đồng. Lúc mới đầu Hạ Doanh Doanh không đồng ý, nhưng nghĩ đến bệnh tình của mẹ mình cô đành vứt bỏ lòng sĩ diện mà nhận lời với bà ta. Đó cũng là lý do vì sao cô lại có mặt tại căn biệt thự này.

Mục Trì Khiêm ngồi đó, đôi mắt lạnh lùng âm thầm quan sát biểu cảm của cô. Hình như cô không phải là loại gái lẳng lơ đó. Vậy thì tại sao cô lại đến đây và chấp nhận lời đề nghị của anh... Chẳng lẽ chỉ là vì 100 triệu kia thôi sao?

Mục Trì Khiêm cười nhạt, ánh mắt nhìn cô có chút ghét bỏ. Khẽ dựa lưng vào thành ghế, anh lạnh lùng ra lệnh cho cô.

"Cởi ra!"

Hạ Doanh Doanh im lặng nhìn anh. Cô cắn chặt môi dưới giấu đi vẻ lo sợ của mình. Một lúc sau, cô nhỏ giọng nói với anh.

"Xin lỗi! Nhưng mà chúng ta có thể tắt đèn không?"

Mục chi Khiêm cười nhạt.

"Cô cũng biết xấu hổ sao?"

Câu nói của anh khiến Doanh Doanh cảm thấy rất đau lòng. Nếu không vì số tiền 100 triệu kia có thể cứu mạng của mẹ cô thì suốt đời này, cô vĩnh viễn cũng không bao giờ muốn hạ mình trước mặt người khác như vậy. Nhưng biết làm sao được khi cô cần tiền còn anh ta thì có tiền.

"Anh muốn nghĩ sao cũng được. Nhưng mà..."

"Thế nào? Cô cứ nói đi."

"Đây là lần đầu tiên của tôi. Cho nên... Chúng ta có thể... tắt đèn đi được không?"

Câu nói của cô khiến Mục Đình Khiêm có chút tò mò. Anh thật sự chưa từng nghĩ đến, bà chủ đó lại có thể tìm được một người con gái vẫn còn nguyên vẹn mang về cho anh. Nhưng mà cũng không ngoại trừ khả năng là cô ta đang nói dối. Suy cho cùng, trên đời này cũng không thể quá dễ dàng tin tưởng người ta.

Nhưng suy đi nghĩ lại, anh cũng không để ý đến những chuyện đó làm gì. Dẫu sao cũng chỉ là một cuộc mua vui.. thôi thì cứ tùy ý cô vậy.

"Anh gì đó ơi... Anh có nghe tôi nói gì không vậy?"

"Được thôi, cô muốn sao thì tùy."

Có được sự chấp thuận của anh, cô vội vã đứng lên rồi đi tới đi về phía công tắc đèn. Với tay tắt nó đi, cô thở ra một hơi thật nhẹ nhõm.

Căn phòng sang trọng giờ chỉ còn lại một màu tối om. Không có ánh đèn điện chỉ có ánh sáng dịu dàng của ánh trăng soi vào từ bên ngoài ô cửa sổ. Lúc này đây, Doanh Doanh mới có thể thả lỏng bản thân mình.

"Qua đây!"

Trong màn đêm tĩnh lặng, giọng nói lạnh lùng của anh vang lên khiến người ta có chút run sợ. Đôi mắt lạnh lùng đó cứ chằm chằm nhìn về phía cô. Hạ doanh Doanh im lặng, chần chừ một lúc rồi chậm rãi đi về phía anh.

Một bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô rồi kéo cô ngã vào lòng mình. Bàn tay to lớn ấy ôm lấy chiếc eo nhỏ của cô, hơi thở nam tính mạnh mẽ vây lấy cô bên trong.

Doanh Doanh chưa từng gần đàn ông bao giờ. Đây là lần đầu tiên cô ngồi trong lòng người khác. Lại thêm mùi hương nước hoa nam tính tỏa ra từ trên người anh khiến trái tim cô bỗng dưng loạn nhịp. Trong sự yên tĩnh đó, cô nghe rõ được nhịp tim của mình, nghe rõ cả từng hơi thở của người kia.

"Cô...thật sự là lần đầu tiên sao?"

"Đúng... Đúng vậy."

"Tôi không tin đâu."

"Tin hay không thì tùy anh. Nhưng mà lát nữa... xin anh hãy nhẹ tay một chút có được không?"

Mục Trì Khiêm không trả lời. Trong bóng tối, anh chỉ chăm chú quan sát cô gái kia. Hình như cô không nói dối.

Hai cánh tay rắn chắc ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô đi về phía chiếc giường êm ái. Đặt cô nằm xuống giường, thân người cao lớn của anh nằm sấp lên người cô.

Từ trên người Doanh Doanh tỏa ra một mùi hương vô cùng dịu dàng, không nồng nặc như những loại nước hoa mà tất cả các cô gái trước kia anh từng gặp.

Trong mắt những người khác, Mục Trì Khiêm là một kẻ đào hoa, thích trêu đùa phụ nữ. Nhưng có lẽ ít ai biết được Mục Trì Khiêm anh chưa từng động tới bất kỳ một người phụ nữ nào. Vẻ ăn chơi phong lưu kia chỉ là cái vỏ bọc để che mắt người khác mà thôi.

Bàn tay to lớn chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của cô ra. Doanh Doanh nằm dưới thân anh chỉ biết im lặng, cắn chặt môi để không bật ra bất cứ một âm thanh nào. Đây là cô tự nguyện, là vì muốn cứu mẹ của mình. Cho nên cô không thể phản kháng.

Chiếc áo sơ mi bị anh cởi hết nút, để lộ ra chiếc áo con nhỏ màu trắng bên trong. Doanh Doanh nhắm mắt, quay mặt tránh đi ánh mắt của anh. Cô tự nhủ với lòng mình rằng, chỉ là một đêm mua vui thôi. Qua hết đêm nay, cô sẽ có thể cứu mẹ của mình rồi.

Người bên trên bỗng dưng bất động. Doanh Doanh nhíu mày, tò mò mở mắt ra nhìn anh. Trong bóng tối, ánh mắt hai người vô tình chạm phải nhau. Trong khoảnh khắc đó, cả hai đều cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc rất lạ. Cũng chẳng biết phải gọi thứ cảm xúc đó là gì.

Im lặng một lúc, Mục Trì Khiêm nhỏ giọng hỏi cô.

"Tại sao cô lại chấp nhận đến đây?"

"Bởi vì... bởi vì tôi cần tiền."

"Tiền quan trọng như vậy sao?"

"Đúng vậy! Nếu không có tiền thì mẹ tôi sẽ chết."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.