Hợp Đồng Hôn Nhân (Cô Dâu 14 Tuổi)

Chương 116




- Nhờ mày mà tao sống lại được đó._Lúc này nhỏ bước vào, thân thiết khoác tay lên vai trêu tôi và đổi cách xưng hô, như thế chứng tỏ nhỏ đã xem tôi là bạn bè thân thiết rồi.

- Thật sao? Tao thần kì vậy ư?_Tôi thốt lên một cách kinh ngạc. Tiện thể hùa theo nhỏ làm thân luôn.

- Thật ra thì những lời mày nói hôm đó tao nghe thấy hế rồi, cảm ơn mày nhá!

- Không có gì đâu._Tôi xua xua tay. Thế là Ánh vui vẻ tiến đến ôm hôn bà nội- Bà, cháu còn dẫn thêm về một người nữa, mong bà chấp nhận cho chúng cháu.

- HẢ?_Cả nhà nghe thế thì ngạc nhiên tột độ, trố mắt ra nhìn nhỏ. Nhỏ hướng tới cửa nói to- Anh có thể vào được rồi.

Tiếp đó thân ảnh tuấn tú của Nam bước vào, mọi người lúc này mới vỡ lẽ, thì ra người được Ánh nhắc đến còn ai khác ngoài Nam chứ. Tôi nhìn thế mắt sáng lên:

- Chấp nhận công khai rồi hả?

- Cảm ơn bà mối nhà mày nhiều lắm! Cũng nhờ công mày cả._Nhỏ hí hửng nói.

- Tao đoán ngay chúng mày lén lút quen nhau lúc luyện tập đúng không? Chẹp chẹp, không ổn! Thảo nào tên đó không tiếc thân mình tìm mày suốt ba ngày ba đêm. Sướng quá ha!_Tôi ghẹo.

- Đừng trêu người ta nữa mà._Ánh ngượng ngùng cúi đầu, Kỳ lạnh lùng nói- Cậu ngồi đi.

Nam cung kính "dạ" một tiếng rồi ngồi xuống, trông vẻ mặt hắn bình thản vậy thôi chứ tôi chắc hắn căng thẳng lắm bởi tôi thấy cái biểu cảm khó đỡ của hắn lúc này. Mọi người lúc này đều lặng im như đang chờ gì đó. Tôi cũng bình thản ăn cơm, bỗng nhiên Ánh nhẹ đá vào chân tôi, tôi kêu lên một tiếng rồi quay ra nhìn nhỏ. Nhỏ dùng mắt liếc liếc sang bà nội ý ám chỉ nhờ tôi nói giúp nhỏ. Mà tôi đã giúp là sẽ giúp cho chót, tôi nói:

- Bà nội, bà thấy chàng trai này thế nào, có xứng đáng làm cháu rể tương lai được không?

- Rất tốt!_Bà nội nhìn tôi, giơ ngón tay cái lên, bộ dạng trẻ trung vô cùng.

- Thế có nghĩa là bà chấp nhận rồi nha. Ánh à, mày có thể qua lại với hắn nhưng nhớ đừng có quá giới hạn đấy._Tôi quay qua Ánh, dặn dò, tiện thể còn nháy mắt đá đểu.

- Biết rồi, khổ lắm, nói mãi! Tao sẽ không đi quá giới hạn đâu, tao phải noi gương mày chứ.

- Gương tao gì chứ?_Tôi hỏi, nhỏ gian xảo nhìn tôi, đáp:

- Cái chiêu cứng rắn của mày đó. Chà, khâm phục thật, ba người đàn ông có muốn chạm vào cũng không nổi. Quả thật là…_Ánh đang nói dở tôi liền nhanh chóng nhào tới bịt mồm nhỏ. Tôi chỉ sợ Kỳ mà nghe thêm nữa có khi lật cái bàn ăn này lên mất. Hắn là kẻ ghen không có lever đâu nha. Mặt tôi dần đen đi, liếc xéo Nam một cái, chắc chắn lại do hắn bép xép lung tung rồi. Mà đương nhiên ba người đàn ông được nhắc đến trong câu nói của Ánh là Thiên, Kỳ, Khải rồi. Tam giác rắc rối trong cuộc đời tôi. Cũng may Kỳ không để ý, hắn quay ra nói chuyện với ba Thành:

- Ba, mẹ, từ nay hai người ở lại nhà lớn đi.

- Tại sao? Ba đang định nhường căn nhà này cho con.

- Con cũng có “nhà” của con rồi. Nếu ba mà đi nữa thì bà nội sẽ phải ở lại đây một mình, rồi còn cả căn nhà của dòng họ nữa. Ba nên ở lại trông coi nhà thì hơn.

- Cũng được, tùy con thôi._Ba đáp ứng. Sau đó nói- Để ba gọi Thiên Tuyết về giúp con.

- Con bé đó nghịch như vậy, không biết có nên việc hay không?_Mẹ Ngọc nhìn ba, hỏi. Tôi ngồi nghe mà cứ như vịt nghe sấm, chả hiểu cái quái gì. Quay sang Kỳ, tôi hỏi- Thiên Tuyết là ai vậy?

- Là chị họ tao, em ruột anh Kỳ._Ánh nhanh nhảu đáp khi Kỳ chưa kịp giải thích, rồi nhỏ tự hào kể- Chị ấy bằng tuổi tụi mình, nghe nói là bị đưa sang nước ngoài từ năm 2 tuổi cơ, vì lo cho an toàn của chị ấy thôi. Chị ấy mặc dù hơi nghịch nhưng cũng thông minh chẳng kém mày chút nào đâu.

Tôi nghe thế cũng phấn khởi lắm bởi có một cô em chồng ngang sức ngang tài đấu trí với tôi thì còn gì tuyệt vời hơn. Nghĩ đến đấy, tôi không khỏi vui mừng vô cùng. Ngoài tin ấy ra, nghe nói sắp tới, sau kì thi cuối kì của tôi thì Ánh sẽ chuyển về trường học cùng tôi.

Sắp tới là kì thi cuối kì quan trọng, tôi phải lao đầu vào học rất mệt mỏi. Một tuần bận học túi bụi, tôi bị gia sư của mình (Kỳ) quản giáo rất nghiêm khắc. Hắn ngoài cho một đống bài tập để tôi ôn từ sáng tới tối, còn ngồi kè kè ngay bên cạnh, những lúc tôi suýt ngủ gục thì bị hắn cốc cho một cái, mọc nguyên cục u to tướng trên đầu. Hắn cũng thật biết cách giết người không dùng dao đấy. Cũng may hắn không tước đoạt cái quyền được ngủ trưa và ngủ đêm của tôi đó. Vài ngày sau đó, tôi nghe nói Thiên đã về nước. Khi nghe được cái tin đó nói thật lòng tôi có một chút gì đó vui vui, lại có chút gì đó cảm thấy có lỗi, cũng có chút thương cảm khi nghĩ đến vết thương lòng hắn phải chịu, lại hơi thấy mình vô tâm. Nói chung cảm xúc của tôi hỗn độn cả, hôm ấy tôi định trốn Kỳ ra sân bay đón Thiên bởi tôi biết nếu nói thẳng cho Kỳ biết hắn không nhốt tôi mới lạ đó. Nhưng tôi lại không ra kịp bởi lúc tôi nghe điện thoại của Huy xong muốn đi ngay. Tuy nhiên cùng lúc này, Kỳ như biết trước được điều gì đó đã ném cho tôi một tập bài bắt tôi làm xong. Chờ khi tôi làm xong rồi ra đón thì đã không kịp.

Từ lúc đó tôi cũng không gặp được Thiên, dường như hắn vẫn muốn trốn tránh tôi. Tôi không biết hắn đã nghĩ thông suốt chưa nhưng xem chừng hắn giận khi tôi không ra đón hắn. Cho dù tôi không thể chấp nhận tình cảm của hắn thì chúng tôi vẫn có thể là bạn, là đối tác quan trọng duy trì mối quan hệ giữa hai bang hội mà. Tôi ảo não trở về nhưng rồi mấy hôm sau tôi quên luôn chuyện của Thiên. Hôm nay, tôi quyết tâm trốn một buổi học, dẫn Ánh đi quẩy. Tôi cùng Ánh trở lại nhà lớn, khi thấy tôi, có vẻ mọi người rất là ngạc nhiên. Có lẽ họ nghĩ tôi không có thời gian đi chơi bởi càng gần ngày thi học sinh sẽ càng bận, mà tôi thì bận hơn ai hết, bận túi bụi luôn.

Tôi chào mọi người rồi kéo Ánh ra vườn trước sự ngỡ ngàng của người nhà. Tôi muốn rủ Ánh đi hái xoài ăn đây mà. Sau khi hái, tôi theo công thức làm xoài dầm mà tôi đã học trước đó, làm ra rồi liên hoan bữa xoài với nhỏ. Hai đứa vừa ăn vừa xuýt xoa, buôn chuyện trên trời dưới biển, buôn mãi không đến chán. Sau khi ăn xong, tôi lại kéo Ánh đến nhà Bảo Châu quẩy một trận tới bến, sau đó dẫn cả Bảo Châu cùng Thanh Trúc đi quẩy tanh bành các quán bên đường. Sau đó, khi đã chơi chán chê, tôi cùng cả lũ tới công viên chơi. Đang chơi vui thì đột nhiên hai kẻ không mời mà tới xuất hiện làm tôi bất ngờ. Hai gương mặt hằm hằm, tỏa ra toàn sát khí bức bách cứ nhìn chằm chằm vào hai chúng tôi. Sau đó Nam không nói không rằng kéo Ánh đi, còn Kỳ thì kéo tôi lên xe của hắn. Khi hai chiếc xe lăn bánh liền chạy về hai hướng khác nhau, thoáng cái đã bỏ xa Thanh Trúc và Bảo Châu. Lúc tôi quay lại nhìn hai nhỏ còn đang vẫy tay chào tôi.

Kỳ lái xe với một tốc độ kinh hoàng mà không nói một lời nào, hai môi cứ mím chặt lại, sát khí tỏa bừng bừng. Trong xe mặc dù có hệ thống lò sưởi làm ấm nhưng tôi lại cảm thấy lạnh thấu xương bởi cái hầm băng ngay bên cạnh. Về đến nhà, Kỳ lôi tôi lên phòng không chút thương tiếc cứ như muốn vùi hoa dập liễu vậy. Thấy hành động của Kỳ, trong lòng tôi vang lên một hồi chuông cảnh báo “chết rồi, lần này hắn giận thật rồi! Thế nào cũng phải nghe giáo huấn và bị ăn đòn.” Tôi bị hắn ném lên giường như đang ném một con gấu bông, hắn lấy thắt lưng trói tay tôi lại, sau đó lại lấy ra một chiếc thắt lưng khác. Hắn quất “đét đét” vào mông tôi không chút lưu tình, tôi đau quá kêu la:

- Ông xã, đừng đánh nữa, đau quá! Tha cho em đi! Em biết lỗi rồi.

- Biết lỗi rồi hả? Cái đồ ham chơi này, hôm nay tôi phải cho em một trận mới được. Đã bảo ở nhà học mà cứ chạy lăng xa lăng xăng! Hừ~!_Mỗi lời nói ra lại quất vào mông tôi một cái. Tôi lăn lộn trên giường, khóc lóc nài nỉ- Nhưng em chán quá rồi, nếu còn không giải tỏa chẳng em điên mất. Á, ông xã, tha cho em đi. Lần sau em không dám nữa đâu. Hu hu…

- Tôi làm như thế cũng là vì muốn tốt cho em thôi. Thành tích học tập đã không tốt, lại còn ham chơi. Như thế bảo sao ba mẹ em lại nghiêm khắc như vậy._Tiếp tục quất lên cái mông tội nghiệp của tôi.

- Xin anh đấy!! Van anh mà!!! Đau quá…Mông em sắp nở hoa rồi! Lần sau em không dám trốn đi chơi nữa. Huhu…_Tôi khóc lớn.

- Thật không???

- Em hứa, em thề, em đảm bảo._Tôi vì muốn bảo toàn cái mông của mình mà chấp nhận bán đứng bản thân, gật đầu lia lịa. Vì thế hắn liền bằng lòng cởi trói cho tôi. Vừa mới được tự do , tôi liền lao ngay vào lòng hắn làm nũng, quên mất trước đó hắn từng đánh tôi đau như thế nào.

[Nhìn cô cọ tới cọ lui giống một con mèo nhỏ cần sự cưng chiều, trông đáng yêu vô cùng. Lòng anh bỗng dâng lên một sự ấm áp cùng ngọt ngào lan tỏa, môi bất giác nhếch lên một đường cong hoàn hảo.]

Tóm tắt chương sau:

Chương sau nói đến sự giáp mặt của Thiên – Kỳ – Nguyệt. Thiên đột nhiên xuất hiện ở trường Nguyệt là vì sao? Ba người này gặp mặt sẽ xảy ra chuyển gì? Ngoài ra, chap sau không chỉ nói đến cuộc gặp gỡ của Thiên, mà còn nói lên ý định của Tú Oanh – cô hotgirl từng thích Trần Tuấn và gọi người gây gổ với Nguyệt. Cô nàng đã can đảm thách thức Nguyệt cũng như gửi lời tuyên chiến đến với cô. Vậy rốt cuộc Tú Oanh tuyên chiến vì điều gì? Và tuyên chiến cái gì? Đối với Nguyệt rốt cuộc có ảnh hưởng gì? Cùng chờ đọc chap sau nhé!!!

---------------------------------------------------------------------Hết chương 116---------------------------------------------------------------------

Từ giờ trở đi, do tác giả không có nhiều thời gian để viết và đăng truyện nên có phần “khuyến mãi” tóm tắt chap sau của truyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.