Nhìn Đậu nhỏ vui vẻ ăn kem trước mặt, sự bực tức nãy giờ của An Hạ cũng tan biến. Cô im lặng hồi lâu ngắm Đậu nhỏ trước mặt, trong đầu chưa đựng nhiều suy nghĩ.
" Tiểu Hạ" An Hạ khẽ giật mình khi nghe thấy tiếng gọi lớn. Thì ra là Lăng Y và Thiên Nguyệt, nhìn họ vui vẻ nắm tay tung tăng thế kia thì chắc đã làm lành lại rồi. Khẽ mỉm cười cô vui vẻ vẫy tay lại với bọn họ. Đậu nhỏ vừa thấy mẹ đã đòi bế, hazzzz đúng là thấy mẹ ruột cái bỏ rơi mẹ nuôi hà.!!!
" Phục vụ, cho tôi 2 smoothie."
" Vâng, xin quý khách đợi trong giây lát." Cô phục vụ lễ phép đáp lại Lăng Y rồi vào trong.
" Tiểu Hạ à, cậu cũng thấy đó. Mình đã kết hôn rồi, còn có cả một đứa con. Còn Thiên Nguyệt cũng đang mang thai. Mình thấy cậu và anh mình ở với nhau cũng đã lâu rồi, hai người tính khi nào thì kết hôn?" Lăng Y cảm thấy không thể cứ để cô và Lăng Hạo sống như vậy được thì lên tiếng. Bây giờ Tô Nhiễm Nhiễm cũng đã về nước thì ít nhất An Hạ cũng phải có danh phận chứ.
An Hạ khẽ đơ người khi nghe Lăng Y hỏi như vậy. Thật ra là cô chưa nghĩ đến chuyện kết hôn bao giờ. Nếu Lăng Y không đề cập đến vấn đề này thì chính cô cũng đã quên mất là còn chưa đầy một tuần nữa là lễ đính hôn của cô sẽ diễn ra.
" À, vấn đề này thật sự mình chưa nghĩ đến nhưng mà một tuần trước ba mẹ anh ấy đã sắp xếp lễ đính hôn cho bọn mình rồi." An Hạ cười gượng gạo trả lời, tuy nói cô gượng gạo nhưng đôi mắt vẫn lóe lên sự ngại ngùng và hạnh phúc.
" Hai người tính đến chuyện đính hôn rồi mà sao mình vẫn chưa biết cơ chứ?" Thiên Nguyệt tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi, mang tiếng bạn thân nhưng cho đến bây giờ cô mới biết bạn mình sắp đính hôn. Nếu hôm nay Lăng Y không hỏi thì chắc cô cũng sẽ không kịp chuẩn bị quá.
" Tiểu Hạ, sao cậu lại không nói cho mình và Nguyệt Nguyệt biết?" Lăng Y khá bất ngờ khi nghe tin An Hạ và anh mình sắp đính hôn, đến cô mà cũng không biết thì chẳng lẽ mấy người này định tổ chức bí mật hay sao.
" Thật ra thì mình cũng không giấu các cậu nhưng dạo này nhiều chuyện quá nên mình cũng quên mất." An Hạ gãi đầu ngượng ngùng đáp lại Thiên Nguyền và Lăng Y. Có ai như cô không chứ, đến lễ đính hôn của mình mà cũng không nhớ. Hazzz, thật hết nói nỗi.
" Tiểu Hạ, rốt cuộc là cậu nhớ cái gì chứ? Đến lễ đính hôn của mình mà cũng quên được là sao?" Đến cả Lăng Y cũng phải bất lực trước trí nhớ của cô bạn mình.
" Reng...reng...reng.." 3 người đang cười nói vui vẻ thì chuông điện thoại của Thiên Nguyệt vang lên. Màn hình điện thoại hiện rõ 3 chữ Mộ Kim Đông thật to. Thiên Nguyệt ngại ngùng gãi đầu cất lời.
" Chắc anh ấy gọi mình về đấy, mình đi trước đây. Hẹn gặp các cậu lần sau."
" Cậu nhớ đi cẩn thận, tạm biệt." An Hạ và Lăng Y vẫy tay tạm biệt Thiên Nguyệt. Cô và Lăng Y nói chuyện một hồi rồi cũng ra về.
An Hạ không muốn đi xe, cô bước từng bước trên con đường tấp nập xe cộ qua lại. Trong đầu đầy ắp những suy nghĩ. Sắp tới là lễ đính hôn của cô và Lăng Hạo, liệu cô đồng ý là đúng hay sai. Cô thật sự yêu Lăng Hạo nhưng tại sao trong lòng khi nghĩ đến lễ đính hôn vẫn không được thoải mái, cứ cảm thấy lo lắng và lạc lõng.
Nếu.... một ngày nào đó anh chán cô thì phải làm sao? Nếu....cô dành trọn trái tim của mình cho anh nhưng anh vẫn không trân trọng cô thì sao? Huống hồ bây giờ Tô Nhiễm Nhiễm đã quay về, lỡ....anh vì cô ta mà bỏ rơi cô thì sao? Nghĩ đến điều này, khóe mắt An Hạ khẽ cay, ai lại không buồn khi nghĩ đến việc người đàn ông mình yêu chỉ vì rung động với tình đầu mà bỏ rơi mình cơ chứ!
Trước giờ, con người An Hạ luôn mạnh mẽ, cô quyết đoán trong mọi tình huống nhưng trong tình yêu cô yếu đuối vô cùng. Đây cũng chính là nhược điểm duy nhất của cô. Lau đi giọt nước mắt, cô tấp vào một cửa hàng tiện lợi gần đó, mua vài lon bia rồi đến một bãi đất trống vắng người.
An Hạ khui lon bia thứ nhất rồi nhấp một ngụm, vị đắng của bia lan tỏa khắp trong miệng cô. Vị đắng của bia làm cô bừng tỉnh, vì sao cô lại phải nghĩ đến việc Lăng Hạo sẽ bỏ rơi cô cơ chứ? Anh là người đàn ông của cô thì buộc cô phải giữ chớ đâu thể để người khác dễ dàng giật lấy. Tuy nói cô yếu đuối trong tình yêu nhưng mà cũng ở một mức độ nhất định chứ cô không ngu ngốc đến nỗi nhìn người khác giật lấy người mình yêu.
An Hạ bình thản ngước nhìn lên bầu trời xanh trong veo. Cô cảm thấy nỗi buồn đã được vơi đi phần nào. Hôm nay cô phải uống cho thật đã mới được. 1 lon...2 lon rồi 3 lon cứ như thế cũng được 4 lon. Lúc này An Hạ đã cảm thấy lâng lâng, nhìn đồng hồ cảm thấy cũng đã trễ nên cô đành đi về nhà.