Đứng trước một bộ comple màu đen rất đẹp, An Hạ sờ vào chất liệu vải thì không khỏi kinh ngạc. Chất liệu vải không được tốt cho lắm nhưng sao giá thành lại cao như thế này. Đúng là không thể để yên chuyện này được. Hãng thời trang JK Rose của cô nổi tiếng không hẳn là vì đồ đẹp mà còn là vì giá thành rất hợp lý. Bây giờ lại bắt gặp một trường hợp ăn gian ngay tại chi nhánh nhỏ này thì thật là không thể để yên được mà.
" oaaaaaa...." An Hạ đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng khóc của Đậu nhỏ, cô vội vàng để bộ comple lại chỗ cũ rồi chạy ra ngoài. An Hạ khẽ chau mày khi thấy Tô Nhiễm Nhiễm đang tức giận, Đậu nhỏ thì đang khóc dữ dội trên tay cô nhân viên.
" Đúng là gặp phải thứ gì đâu không! Con cái nhà ai mà để chạy lung tung vậy hả? Các người có biết bộ đồ của tôi mắc như thế nào không? Tô Nhiễm Nhiễm tức giận phủi tay áo, cô ta lớn tiếng quát mắng nhân viên ở đây. An Hạ ngứa mắt đi đến tát vào mặt cô ta một cái thật mạnh, rồi lớn giọng nói:
" Ai cho cô cái quyền làm con trai tôi khóc?"
" Cô...sao cô dám đánh tôi hả?" Tô Nhiễm Nhiễm lớn giọng quát lại An Hạ. Cô ta là cái thá gì mà đánh cô chứ, chẳng qua cô nhường nhịn cô ta là vì Lăng Hạo mà thôi. Sao cô ta lại dám đánh cô kia chứ.
Nhân viên của cửa hàng thấy mọi chuyện căng thẳng quá thì lập tức gọi cho quản lí của cửa hàng xuống. Đúng lúc An Hạ không để ý, Tô Nhiễm Nhiễm liền tát cô một cái thật đau. Cô ta dường như dùng hết sức lực khiến cho An Hạ nghiêng mặt sang một bên. Máu rỉ ra ở khóe miệng, cô liếm vệt máu đó rồi nở nụ cười bán nguyệt. Ánh mắt lạnh lùng sắc bén giương về phía Tô Nhiễm Nhiễm khiến cô ta có phần hơi sợ hãi.
An Hạ bước đến một bước, cô ta liền lùi về một bước, cho đến khi lưng của Tô Nhiễm Nhiễm chạm tường. Cô ta không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta của An Hạ. Tô Nhiễm Nhiễm khẽ rùng mình, lòng có hơi sợ hãi, nhưng vì lòng tự trọng quá cao nên vẫn nghênh mặt lên.
An Hạ giơ tay lên định giáng xuống mặt cô ta một cái tát thật mạnh thì nghe tiếng quát.
" Này, cô kia, cô đang làm loạn gì ở đây vậy hả?" Quản lí An của cửa hàng đi đến quát vào mặt cô. An Hạ quay lại nhìn người trước mặt. Đứng trước mắt cô là một chàng trai khoảng gần 30 tuổi, thoạt nhìn rất ấm áp bởi vẻ ngoài rất thư sinh. Trong lúc đang suy nghĩ vẫn vơ thì An Hạ bị cái "đẩy" của anh ta làm cho giật mình.
" Cô bị điếc à? Tôi hỏi cô đang làm loạn gì ở đây?" Anh ta tay thì ôm Tô Nhiễm Nhiễm vào lòng còn vẻ mặt thì hung hăng trợn mắt nhìn cô. Các cô nhân viên đang đứng cạnh thì tái cả mặt, ai trong số họ không biết An Hạ là bà chủ của nhãn hàng thời trang này chứ.
Họ chỉ định gọi cho quản lý xuống để xử lý Tô Nhiễm Nhiễm, ai ngờ rằng quản lý có việc nên nhờ con trai trực dùm chứ. Phen này là tiêu rồi.
An Hạ khoang tay nhìn người con gái đang e ấp trong lòng của chàng trai mà phát ngán. Không phải cô ta định dành tiểu Hạo với cô sao? Bây giờ lại e ấp trong lòng người khác là thế nào?
" Anh có quyền gì mà dám nói chuyện kiểu đó với tôi? Anh ỷ anh lớn tuổi hơn là anh có thể cư xử như vậtichk" Lần đầu tiên cô gặp một người bất lịch sự như vậy. Chi nhánh nhãn hàng của cô cũng có những người như thế này sao?
" Hơ! Cô là cái thá gì mà tôi không dám nói chứ." An Khang nhếch môi cười khinh. Bố anh là giám đốc quản lí của nhãn hàng nổi tiếng JK Rose thì mắc gì anh phải sợ loại người này chứ.
An Hạ thở dài mệt mỏi, đúng là đi mua sắm xả hơi cũng khônh được yên. Liếc nhìn qua bên cạnh, thấy Đậu nhỏ đã ngủ gục trong tay cô nhân viên mà thấy thương.Có lẽ là thằng bé mệt quá roii. Cô cũng phải giải quyết nhanh thôi. Lấy điện thoại từ trong túi xách, ấn ấn vài dòng roii nói bằng giọng nghiêm trọng.
" Tôi cho ông 5 phút để có mặt ở dưới tầng trệt." Không đợi đầu dây bên kia trả lời, cô liền ngắt máy. Quản lí An bên kia thì vội vàng chỉnh sửa lại trang phục để xuống tầng trệt. Ông đang vui vẻ với tình nhân thì bị cô gắt gỏng gọi xuống. Không biết là con trai ông đã làm trái chuyện gì nữa.
Đưa tay lên liếc nhìn đồng hồ, đã qua 5 phút rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng ông ta đâu. Đây là đang khinh cô sao? Đang định gọi lại cho ông ta thì cô nghe thấy tiếng giày và tiếng thở từ đằng xa.
" Xin lỗi chủ tịch, tôi đến trễ." Nhìn người đàn ông với trang phục nhếch nhác trước mặt thì cô cũng đủ biết ông ta vừa làm chuyện gì. Đúng là cha nào con nấy mà.
" Cai gì? Chủ tịch sao?" An Khang bất ngờ lên tiếng. Con đàn bà này thế mà lại là chủ tịch sao? Anh chọc phải ổ kiến lửa rồi