Hợp Đồng Hết Hạn

Chương 53: Kết cục.




Khương Khả Vọng lật người lại, ngửa mặt lên nhìn anh, nụ cười vẫn chưa biến mất, anh cúi đầu xuống hôn một cái rồi vỗ vỗ mặt cô: “Đi rửa mặt nào.”

Cô trở mình một cái, bò dậy khỏi giường rồi nhảy xuống chạy vào trong nhà tắm rửa mặt. Chiếc gối ôm rơi xuống thảm lúc cô nằm lăn lăn lộn lộn, Bùi Úc cúi người nhặt lên, phủi phủi rồi đặt trở lại lên giường. Vừa mới đặt xuống thì điện thoại ở bên cạnh lập tức vang lên hai tiếng “tinh tinh”, màn hình hiện ra tin nhắn, là của Comilla. Anh không có ý nhìn lén, nhưng cũng liếc qua nội dung một chút.

“Hôm nay chị bị hỏi không dưới tám trăm tám mươi lần, hỏi xem em gọi điện thoại cho ai.”

“Được lắm, ai cũng biết là em có chồng rồi.”

Anh lơ đãng cười cười, cầm điện thoại di động lên nhìn mấy lần rồi tiện tay đặt ở trên bàn bên cạnh giường.

Sáng hôm nay Khương Tinh Hải có tiết, có thể đến trường đón cậu ra ngoài ăn cơm trưa.

Không đem theo lái xe mà để Khương Khả Vọng lái, Bùi Úc yên lặng ngồi bên cạnh cô, nhìn cô lái xe, lúc xe dừng lại trước đèn giao thông ở ngã tư, cô nghiêng đầu muốn nhận sự khích từ anh: “Kĩ thuật của em ổn chứ?”

Bùi Úc rất cho cô mặt mũi mà xu nịnh nói: “Có hứng thú đổi nghề không?”

Cô vui vẻ cười khúc khích, lấy một chiếc gương nhỏ ra để tô lại son môi, bỗng nhiên nghĩ đến trước kia dõng dạc hỏi anh đòi Lamborghini, anh không thích cô lái xe nên dĩ nhiên là không đồng ý. Bây giờ hỏi anh mua, chắc hẳn là anh sẽ không từ chối nữa, nhưng mà cũng chẳng cần. Bởi vì bây giờ cô đã có thể tự mình mua được rồi.

Đến trường, còn chưa đến lúc hết giờ, trong sân trường vô cùng yên tĩnh, cô thành thạo lái xe đến bãi cỏ bên cạnh thư viện rồi dừng lại: “Chúng ta chờ ở chỗ này.”

Một lần nữa quay về chốn cũ, tâm tình so với lần trước đã khác rồi, nhất là lúc này còn ở cùng với Bùi Úc nữa, ở nơi này anh cũng có kí ức tương tự. Anh nhìn xuyên qua cửa sổ bên ngoài, nhìn quang cảnh bốn phía, nói: “Ngày ấy anh cũng ở đây chờ em.”

Ngày ấy mà anh nói, hẳn là lần đầu tiên anh tới đón cô đi.

“Anh còn nhớ rõ à.” Khương Khả Vọng cho rằng anh sẽ không để trong lòng, hóa ra anh cũng nhớ nhiều như thế.

Bùi Úc lấy kính râm trên mặt cô xuống, say sưa ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô: “Sao mà không nhớ cho được?”

Ngày ấy, cô thở hồng hộc chạy đến xe, cửa kính của họ chậm rãi hạ xuống, bốn mắt nhìn nhau, trong trí nhớ của anh in đậm khuôn mặt của người thiếu nữ ướt đẫm mồ hôi.

“Em cứ tưởng là anh nhận được tin nhắn kia thì sẽ không thèm chú ý đến cơ.” Khương Khả Vọng rốt cuộc cũng có cơ hỏi hỏi chuyện này, “Nhưng sao anh lại đến thế?”

“Anh cũng không biết.” Bùi Úc phủ tay lên mu bàn tay đặt ở bên cạnh của cô.

Cô rất ăn ý mà trở tay lại, mười ngón đan xen với anh.

Anh dịu dàng nhìn chăm chú nơi ngón tay họ đang nắm lấy: “Chỉ là mỗi lần nghĩ đến, anh đều thấy thật may vì mình đã đến.”

Hết giờ học, Khương Tinh Hải tìm đến xe của họ, mở cửa ra đi lên.

“Chị.” Cậu gọi Khương Khả Vọng, nhìn thấy Bùi Úc ở ghế lái phụ, cười nói: “Anh rể.”

Bùi Úc gật đầu: “Tinh Hải.” Anh ở trước Khương Tinh Hải có một loại thân thiết khó thấy, không giống như thái độ cao cao tại thượng đầy lạnh nhạt thường ngày của anh đối với người khác.

Ba người họ đi ăn cơm trưa, rất tùy ý mà nói chuyện phiếm, Khương Tinh Hải nói rất nhiều đến chuyện cậu đi làm thêm, Bùi Úc rất kiên nhẫn ngồi nghe, thỉnh thoảng lại cho cậu một đề xuất, nhắc tới việc có thể cho cậu sự giúp đỡ, cậu cười nói: “Cảm ơn anh rể nhưng không cần đâu ạ, lúc bố vừa đến Bắc Kinh cũng bưng đĩa mãi, không có ai giúp đỡ cả, về sau cũng là dựa vào việc bán bồn hoa ở ven đường mà phất lên, em cũng có thể như thế được.”

“Cậu ấy rất thông minh, anh thấy thế nào?” Lúc cơm nước xong xuôi rồi đưa em trai về trường, Khương Khả Vọng thở dài.

Bùi Úc nói: “Đúng là cậu ấy rất ưu tú.”

Khương Tinh Hải có được thiên phú buôn bán từ Khương Kiến Quốc, lại còn có được một bộ dáng không sợ ngăn trở, tâm địa chính trực, có lẽ việc cậu làm nên được một phen sự nghiệp chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Bùi Úc nói: “Nhưng chuyện bây giờ cậu ấy phải làm không phải là những chuyện này.”

“Bùi Úc.” Khương Khả Vọng kéo tay anh lại, tiến gần đến, kề sát bên tai anh nói một câu.

Anh cười, quay mặt lại trao cô một nụ hôn: “Cứ làm điều em muốn.”

Cuối tuần lại sắp đến, lượt xem của “Anh hùng trở về” cũng lên đến đỉnh cao. Đáp án được công bố ra, hóa ra đối tượng mà cả một đám người tò mò lại chỉ là một người ở ngoài vòng, không phải là một nam tài tử nào hết. Nhưng chuyện này cũng không làm giảm nhiệt tình của các cô gái, cả đêm trên mạng đều bàn tán sôi nổi về người đàn ông “Bùi Úc” mà Khương Khả Vọng nhắc đến kia.

“Gương mặt này là người sao? Nào có người nào đẹp trai như thế chứ? Mọi người có thấy anh ta có điểm giống Cố Thấu không?”

“Đàn ông Hồng Kông đều có mùi vị như thế này à???”

Mặc dù không thường xuyên xuất hiện trước công chúng, nhưng trên mạng vẫn có lưu truyền mấy tấm ảnh chụp pixel chất lượng thấp, không ánh sáng cũng không chỉnh sửa, anh cũng rất chịu đựng được khảo nghiệm này, đứng ở trong một đám người, họa phong khác nhau rất rõ ràng. Nhưng bọn họ cũng rất nhanh phát hiện ra đây không phải là lần đầu tiên Bùi Úc xuất hiện trên mặt báo.

“Đây không phải là người thuê phòng với Ngô San Ny à?”

“So sánh một chút thì đúng là thế thật!”

“Tin đồn thuê phòng đã bị bác bỏ rồi nhé, máy giám sát trong thang máy cho thấy ai về phòng nấy. Còn nữa, Bùi Úc không phải người Hồng Kông…” Mấy chủ weibo bát quái tư thâm đem bối cảnh của Bùi Úc ra phổ cập khoa học một lần, đám dân mạng chỉ có thể cảm thán: “Khương Khả Vọng đây quả là âm thầm phát tài.”

“A a, kẻ có tiền sao lại có giá trị nhan sắc cao như thế, lại còn cuồng sủng vợ nữa, gào khóc, “anh nhớ em”, quả thực là quá tuyệt.”

Lúc đó thì Khương Khả Vọng cũng đã bắt đầu tuyên truyền cho “Như khói”, cả nước đều chú ý tới. Do ảnh hưởng của chuyện này nên cư dân mạng vô cùng cặn kẽ mà chú ý mọi động tĩnh của cô, cũng càng chú ý tới phim của Chu Tư Phàm. Ở trên các app phim lớn, nhiệt độ của “Như khói” một đường thẳng tăng vọt lên.

Ở trên mạng vẫn chưa thôi bàn tán sôi nổi về Khương Khả Vọng, mấy bộ phim từng quay không rõ chi tiết trong quá khứ bị người liệt hết ra, kĩ càng đếm lại một lần. Cũng là do ngay từ đầu cô đã đóng mấy vai quá nhỏ, nên mọi người ngoại trừ nói cô “Khương Khả Vọng lúc này còn ngây ngô ghê, còn có chút mũm mĩm như trẻ con nữa”, cũng không có quá nhiều những bình luận trái chiều. Đại khái chắc là lúc cô mới xuất đạo, Bùi Úc đã nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy, nên tài nguyên mới cung cấp từ từ cho cô, mới tránh cho cô bị dán nhãn “Dựa hơi kim chủ”.

Thời gian tiến hành tuyên truyền như bình thường, Khương Khả Vọng một thân một mình đi một chuyến đến chợ đêm gần trường đại học.

Sạp hàng của Khương Tinh Hải bày đủ loại đồ chơi nhỏ đầy màu sắc, cô không tốn chút sức nào đã tìm được cậu, vỗ vai cậu để cậu xoay người lại, kéo khẩu trang xuống, lập tức cậu đã mừng rỡ nhận ra cô: “Chị!”

Khương Khả Vọng hạ thấp vành nón xuống, ngồi trên chiếc ghế cậu ta đưa cho, cùng cậu bày hàng. Ban đêm vào đầu hè gió mát thổi qua, việc buôn bán của cậu cũng không tệ, thỉnh thoảng có người đi đến ngồi xuống chọn đồ của cậu. Sau mười giờ, người mới dần thưa thớt đi. Cậu thu sạp hàng, đẩy chiếc xe nhỏ, cùng cô đi trên con đường.

“Đêm nay kiếm lời được nhiều thế, giỏi quá.” Cô khen cậu, cậu lập tức đỏ mặt: “Không nhiều đâu ạ, cuối tuần mới nhiều hơn cơ.”

“Chuyên ngành của em là ngành kĩ thuật, lãng phí quá, có muốn học nghiên cứu kinh doanh không?” Khương Khả Vọng hỏi.

Khương Tinh Hải đưa tay vò đầu: “Cái này sau này hẵng nói đi ạ, bây giờ cũng rất tốt mà.”

“Không bằng xuất ngoại đi?” Khương Khả Vọng nói, “Em thông minh thế, hẳn là nên nhận một nền giáo dục tốt hơn mới phải.”

Cậu ta vừa nghe đến cái này đã khoát tay: “Không không…”

“Khương Tinh Hải.” Cô ngắt lời cậu, nhìn thẳng vào ánh mắt cậu, “Bố nợ tiền, hôm nay chị đã trả hết toàn bộ rồi. Đều là tiền cát-sê của chị, không tìm bất kì ai hỗ trợ cả.”

Cô lấy trong túi ra một tờ biên lai, mạnh tay nhét vào trong tay cậu.

Cô vĩnh viễn không quên được ngày hôm ấy, ông run rẩy mở miệng xông vào trong phòng, trước mặt Bùi Úc cũng không màng hình tượng mà xin cô giúp đỡ ông một chút, nói “Con cứu bố với”. Khi đó cô ngoại trừ việc kháng cự và phản cảm thì trong lòng còn có một suy nghĩ đè nén khác: nếu như cô thật sự muốn giúp thì cũng có thể giúp thế nào chứ, chẳng lẽ cô lại còn có thể đi vay tiền Bùi Úc?

Một khắc này cô mới thực sự hiểu ra, nếu như cô không có được sự độc lập về kinh tế thì sẽ mãi mãi không bao giờ có thể đứng ở vị trí bình đẳng với Bùi Úc mà có thể đòi yêu thương từ anh.

“Đi học đi, chuyện kiếm tiền về sau hẵng nghĩ thêm.” Khương Khả Vọng không cho cậu cơ hội nói, nói một hơi, “Nếu em cảm thấy áy náy, vậy thì học hành cho tốt đi, sau này kiếm tiền cho chị.”

Khương Tinh Hải nhìn số tiền ghi trên biên lai, ngập ngừng nói: “Nhưng, nhưng mà…”

Cô nói: “Không có nhưng mà gì hết, em là em trai chị.”

“Đời này chị không có cách nào tha thứ cho bố cả, chỉ có đối mặt với em chị mới cảm thấy nhẹ nhõm.” Khương Khả Vọng nắm chặt tay cậu, “Tinh Hải, dù thế nào đi chăng nữa thì chúng ta cũng là chị em.”

Đến lúc bọn họ khác đường mà tạm biệt, giang tay ra ôm một cái, Khương Tinh Hải cũng không nhiều lời, chỉ vỗ vỗ lưng cô: “Chị ơi, cảm ơn chị ạ.”

Khương Tinh Hải ngẩng đầu, Bùi Úc đang đứng cô ở cuối con đường, bọn họ gật đầu chào hỏi lẫn nhau.

Chờ Khương Khả Vọng đi đến, Bùi Úc vươn tay ra với cô: “Nói xong chưa?”

“Ừm.” Cô đi về phía trước, bước chân vô cùng nhẹ nhàng, “Tốt rồi.”

Trước một ngày “Như khói” chính thức chiếu, trên mạng xuất hiện một đồ họa phân tích mới: “Tôi phát hiện ra Khương Khả Vọng đã đề cập đến Bùi Úc từ lâu trong chương trình kia rồi.”

Nội dung của bản đồ văn kia là chương trình hỏi đáp một năm trước Chu Tư Phàm đem cô đi cùng. Thời gian gấp gáp nên cô không chuẩn bị được gì nhiều, cũng không phòng bị gì, nói năng vô cùng tùy tâm sở dục*, lúc đó lực chú ý của mọi người đều đặt lên trên người Chu Tư Phàm, còn cô nói gì cũng chẳng để trong lòng lắm. Thời gian đã qua đi lâu như thế rồi mà bây giờ mọi người mới phát hiện ra thâm ý cất giấu trong lời nói của cô.

*Tùy tâm sở dục: làm theo ý mình.

MC đặt câu hỏi: “Khi còn nhỏ, ước mơ của cô là gì?”

“Rất muốn được kết hôn, mong ước khi còn nhỏ của tôi là được kết hôn.” Cô gái bên trong màn hình mặt ửng đỏ, lè lưỡi, “Haha thật đấy, lúc đó… không biết vì cái gì nữa, mỗi lần xem phim truyền hình mà có tình tiết chuyện nhờ cưới, tôi đều sẽ khóc lên, tôi là một người mà xem “Một nụ hôn” cũng khóc đấy.”

MC cười haha không ngừng: “Khả Vọng thật là một cô gái đáng yêu mà, vậy mẫu người lí tưởng của cô là người như thế nào?”

“Chắc là rất chững chạc, giống như một người bố vậy đó.” Lúc đầu trên mặt Khương Khả Vọng vẫn còn hơi mơ hồ, nhưng nói nói rồi trên mặt cũng lộ ra nụ cười lơ đãng, “Theo bản chất thì tôi vốn là một người rất không có cảm giác an toàn, cần có một người dẫn dắt, anh ấy sẽ dạy tôi rất nhiều điều, sẽ nói cho tôi biết rằng, làm thế này là không đúng, là thế kia là không đúng… Nếu như không có một người như vậy, tôi sẽ hoàn toàn chẳng có sức chống cự lại đâu.”

Bùi Úc xem đoạn video này cùng với cô, sờ sờ tóc cô mà nói: “Bây giờ em đã trưởng thành hơn rồi.”

Đúng là đã lớn rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.