Hợp Đồng Hết Hạn

Chương 50: Ủng hộ




“Không được đi”, ba chữ này đã đến miệng rồi, nhưng Bùi Úc vẫn nuốt quay lại, lời như thế này, đã từ lâu rồi anh chưa nói.

Khương Khả Vọng cũng biết mình lời nói ra cũng hơi đột nhiên, có chút thời gian này mà cô lại muốn bay đi bay về, quả thực rất vội vã, cô nắm tóc nói: “Em phải tìm chị ấy nói chuyện sớm chút mới được.”

Muốn nói chuyện, muốn khai thông, đã như thế thì nên mau chóng chứ không nên chậm trễ, một mực trì trệ sẽ chỉ làm sự ngăn cách trở nên lớn hơn.

Bùi Úc không nói gì cô nữa, chuyện Comilla từ chức, chị ta đã nói cho anh rồi. Anh lấy điện thoại di động gọi điện cho trợ lí Vương: “Mua hai vé đi Bắc Kinh, nhanh một chút.”

“Hiểu rồi ạ.” Trợ lí Vương mười phần chuyên nghiệp tiếp thu phân phó, điện thoại vừa cúp, Khương Khả Vọng liền nằm xuống đầu gối của Bùi Úc mà cọ cọ: “Cảm ơn chồng ~”

Bùi Úc lập tức hơi cứng đờ lại.

Xưng hô như thế này đối với mối quan hệ của họ đáng nhẽ cũng là chuyện bình thường mới phải, kỳ quái là tần suất cô gọi như vậy khi họ đã kết hôn rồi không nhiều, thình lình một cái gọi lên, lại tình thú đến quái lạ.

Tay sờ đến trên mặt cô, xoa nhẹ hai cái, rồi nhẹ nhàng nâng lên một chút, kéo cô ngồi lên: “Ngồi dậy.” Cô cười ngọt ngào, sau khi ngồi dậy rồi vẫn không thành thật lắm, cả người dựa dẫm trên người anh, dính như sam lấy anh, thẳng đến tận khi anh khoanh tay lại mới thôi.

Bùi Úc nâng chân của cô lên, đặt lên người mình, anh cẩn thận vén ống quần lên, nhìn vết thương hôm qua đã băng bó. Đằng sau băng gạc trắng xóa hơi lộ ra một màu đỏ sậm, ngón tay anh cầm bắp chân mảnh khảnh của cô tại bụng, ngón tay thương yêu mà vuốt ve.

“Em không sao đâu.” Khương Khả Vọng không tiện ngẩng mặt, chỉ hôn đến được cằm của anh. Anh cúi đầu xuống hôn lại cô một cái, hôn xong cũng không tách ra mà chống trán lên trên trán cô, dán lấy nhau.

“Sau này em…” Bùi Úc muốn nói, đừng quay cho mấy chương trình thế này nữa, nghĩ nghĩ rồi lại không nói.

Mười phút sau, trợ lí Vương gọi điện thoại lại: “Bùi tiên sinh, vé máy bay đặt xong rồi ạ, thời gian bay là chín giờ tối.”

“Muộn vậy à, không sớm được hơn sao?” Ngay cả là không phải tối nay thì để thuận lợi trở về đến Bắc Kinh cũng là chuyện của sau nửa đêm rồi. Bùi Úc ngẩng đầu lên suy nghĩ, đối diện có một chiếc taxi lái qua, lướt qua trong nháy mắt, bụi đất tung bay.

Không ai chú ý đến một chiếc taxi—— nếu như mà Comilla không thò đầu từ trong xe ra. Chị ta trợn tròn mắt chăm chăm nhìn về phía họ, ánh mắt gần trong gang tấc nhìn thẳng, theo chiếc xe lui về sau mà khoảng cách kéo dài. Khương Khả Vọng cũng phát hiện ra chị ta đầu tiên, trong nháy mắt mở to mắt há hốc miệng, rất nhanh, mặt của chị ta đã biến mất ở nơi góc chết của tầm mắt.

Phía bên kia điện thoại trợ lí Vương vẫn còn đang giải thích vấn đề thời gian vé máy bay, nơi này quá xa, mỗi ngày chỉ có hai chuyến về Bắc Kinh, có muốn về khách sạn nghỉ ngơi trước không, và vân vân. Khương Khả Vọng đã hoàn toàn không có tâm trạng lắng nghe, vội vã nhấn hạ cửa sổ xuống, cũng thò đầu ra ngoài nhìn về phía sau.

Đúng là Comilla, làn gió ào ào ập vào cổ, hai người họ mắt lớn trừng mắt nhỏ mà nhìn nhau từ xa, mắt thấy hai chiếc xe ngày càng xa dần, cô vừa kêu lớn một tiếng “Co…”, đã lập tức đã bị người ta túm lấy cổ áo mà một phát kéo lại luôn.

Người ‘xách’ cô quay lại đương nhiên là Bùi Úc, một động tác nguy hiểm thiếu ý thức an toàn như thế, anh sẽ không dễ mà tha cho. Anh một mặt nhíu mày nhìn cô, một mặt nói với điện thoại: “Cứ làm thế đi.” Cô vừa động một tí lại bị anh đè lại, cho rằng cô vẫn muốn đưa đầu ra ngoài.

“Lúc ngồi trên xe, không được hé đầu ra ngoài.” Sau khi cúp máy xong, anh giáo huấn cô, đóng cửa sổ lại. Cô ngơ ngác nghe dạy dỗ một lúc rồi mới nhớ ra, nói với lái xe: “Dừng xe dừng xe.”

“Sao thế?” Bùi Úc không hiểu mô tê gì, nhưng vẫn bảo lái xe dừng lại. Lái xe tưởng là xảy ra chuyện lớn gì, “két” một tiếng đạp phanh lại, theo quán tính khiến cho người họ hướng về phía trước. Tay anh che lấy đầu cô, vững vàng ôm cô vào lồng ngực mình.

“Comilla ở trên xe đằng sau kia.” Xe dừng lại, Khương Khả Vọng và anh đều quay đầu về một hướng, xe taxi cũng ở đằng xa xa tầm mắt họ mà quay đầu lại, lái tới chỗ bọn họ.

Xe đã đến trước mắt, Comilla kéo cửa xe ra đi xuống, tay đặt lên trên cửa sổ xe, cửa kính chầm chậm hạ xuống: “Khả Vọng.” Sau khi mắt nhìn về phía sau, mới mang theo chút ngượng ngùng mà cười, “Hơ hơ… Bùi tiên sinh.”

“Chị Comilla, sao chị lại đến đây?” Khương Khả Vọng hỏi.

Bầu không khí có vẻ hơi xấu hổ.

Comilla hắng giọng một cái: “Cái đó…”

“Không thì lên xe trước đi.” Khương Khả Vọng phản ứng nhanh chóng, bây giờ không phải là lúc hỏi cái này, sao cô lại hỏi chuyện này cơ chứ? Comilla đến đây, ngoại trừ là để tìm cô ra thì còn có thể có chuyện gì chứ?

“Hở… À à, lên xe.” Comilla vừa đi đến ghế lái phụ thì chợt bừng tỉnh, “Chờ một chút, chị đi trả tiền xe đã ha.”

Xém chút nữa an vị trên xe như Bá Vương rồi.

Khương Khả Vọng thuận tay sờ sờ túi tiền: “Mang tiền lẻ không? Em có này.”

“Không cần không cần, chị quét mã QR là được rồi.” Comilla giơ điện thoại lên, chạy qua chạy lại, trong tay giờ lại có thêm một chiếc túi xách. Lúc chị ta ngồi lên ghế lái phụ thắt chặt dây an toàn, chiếc xe taxi kia cũng ầm ầm lái qua họ.

Lái xe của họ cũng chạy xe, Bùi Úc lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại lần nữa cho trợ lý Vương: “Hủy hai tấm vé máy bay kia đi nhé.”

Trợ lí Vương buồn bực “à” một tiếng, mua vé máy bay hết sức đột nhiên, hủy vé máy bay cũng rất đột nhiên luôn. Anh ta lắm miệng hỏi một câu: “Không đi Bắc Kinh sao ạ?”

“Không đi, vất vả lắm.” Bùi Úc ngắn gọn kết thúc cuộc trò chuyện.

“Hai người… Chuẩn bị đi Bắc Kinh à?” Comilla ngồi đằng trước quay đầu lại, hỏi.

Khương Khả Vọng xua xua tay: “Không có không có, không đi.”

Bùi Úc ngồi một bên thay cô nói: “Tưởng cô đang ở Bắc Kinh nên chuẩn bị đi tìm cô.” Cô không kịp ngăn anh lại, chỉ có thể giận dỗi đánh anh một cái.

“Tìm tôi?” Một khắc này, vẻ mặt của Comilla thật sự rất buồn cười, vẻ kích động vẻ xấu hổ sao có thể đồng thời xuất hiện trên mặt thế này được chứ.

Khương Khả Vọng nhìn thấy chị ta như thế, cũng không phủ nhận nữa, vươn tay ôm lấy bờ vai chị ta: “Chị Comilla, vừa đúng, lát nữa chúng ta tâm sự nhé, được không?”

Không cần đi Bắc Kinh nữa rồi, lái xe liền dựa theo kế hoạch ban đầu, lái xe lên trên đảo, đưa họ đến khách sạn nghỉ ngơi.

Lần trước gần như là Comilla đến rồi đi luôn, lúc này lại đến, hai người vẫn đi vào tiểu viện (căn nhà nhỏ có sân) lần trước, mặt đối mặt mà ngồi trước bàn trà pha trà. Khương Khả Vọng lột mấy quả long nhãn tươi mới, từ từ múc bằng một chiếc thìa nhỏ, đun sôi bằng nước sôi rồi bỏ vào trong ấm trà.

Comilla cầm cốc trà nóng hổi, đầu cúi xuống, mắt không nhìn cô, nói: “Băng ghi hình của chương trình chị xem rồi, đạo diễn đưa. Chính là một đoạn ngắn em gọi điện thoại ấy, ông ta hỏi ý kiến của chị… Ừm, không phải, là biên tập ý kiến.”

“Ừm…” Âm của Khương Khả Vọng hơi kéo dài một chút, vì do dự.

Cô nghĩ đến việc Comilla sẽ càng không vui vẻ.

“Ừm.” Comilla cũng nói, sau đó gật đầu nhẹ.

“Xác định muốn làm thế đúng không?” Comilla hỏi.

Khương Khả Vọng chớp chớp mắt, lập tức kiên định gật đầu: “Vâng.”

Quyết định này sẽ không vì bất kì ai mà bị ảnh hưởng, coi như Comilla không vui gì đi, thì cô cũng đã làm rồi.

“Rất tốt.” Không nghĩ đến Comilla lại nói một câu như vậy.

“Hả?”

Comilla nói ra một câu “Rất tốt”, dường như cũng nhẹ nhàng thở ra được rồi, nói chuyện cũng buông lỏng hơn nhiều.

“Phương pháp công khai của em rất thông minh.” Chị ta nói, “Cứ như vậy thì chúng ta và chương trình đều có lợi, tương đương với việc cho họ là độc nhất vô nhị, có thể mang đến tỉ lệ người xem cao và cả lưu lượng. Đạo diễn đã hứa hẹn với chúng ta rằng việc biên tập chương trình sẽ cắt theo góc độ có lợi nhất cho em.”

“Ồ, là thế này sao?” Khương Khả Vọng còn không nghĩ tới việc này.

Quả nhiên, có được một người đại diện đáng tin cậy là cái cần phải có.

“Đúng thế.” Comilla cười, “Mấy ngày chị…” Chị ta nhấp một ngụm trà, như có điều suy tư, “Đặt một vài công việc sang một bên, tự mình ngẫm lại không ít chuyện.”

“Phải nên đặt sang một bên thôi, chị Comilla, nửa năm nay chị vất vả rồi, em nói muốn mau mời trợ lí, là trợ lí cho chị chứ không phải cho em.” Khương Khả Vọng nói.

Chị ta cảm thấy rất ngượng, lại cúi đầu xuống: “Ừ, năm sau tìm đi, em sẽ ngày càng hot lên, chị cũng sẽ càng bận rộn hơn, bận đến mức không kham nổi.”

“Được, không từ chức chứ?” Khương Khả Vọng nghe chị ta nói thế, giống như được uống thuốc an thần, rất yên tâm.

“Từ chức á, chị đã nói thế à?” Comilla trở nên hoảng hốt.

Rất nhanh liền nhớ ra, che miệng: “À không phải, không đâu, chị đây chẳng qua chỉ nói thế thôi, sao em lại tưởng thật hả?” Đầu chị ta lắc như đánh trống, “Bởi vì chị rất cuống em biết không? Chị vô cùng lo lắng rằng Bùi Úc lừa em đòi công khai, em lại thích anh ta như thế, chị sợ là em nhất thời rung động…”

Khương Khả Vọng “hì hì” cười lên: “Em kém như thế cơ à?”

Chỉ là, mặc dù Comilla chưa từng biết trước kia cô đúng là như thế thật, thích Bùi Úc, thích đến chết đi sống lại, tự mình lạc lối. Khi đó mỗi ngày cô đều nghĩ, minh tinh đang nổi thì có ý nghĩa gì chứ? Cô chỉ muốn làm Bùi phu nhân mà thôi.

May mà bây giờ cô đã không còn như thế nữa.

“Không có, em thật sự rất tuyệt.” Ngược lại Comilla lại nghiêm túc lên, “Khả Vọng, chị đã nghĩ rõ ràng rồi, là suy nghĩ của em thì chị nguyện ý ủng hộ. Em cứ dựa theo suy nghĩ của mình mà làm tới đi.”

Khương Khả Vọng ngẫm nghĩ: “Suy nghĩ của em sao?”

Cô nháy mắt mấy cái: “Suy nghĩ bây giờ của em là ghi hình xong chương trình này thì cho chị nghỉ ngơi, chúng ta đều nghỉ ngơi hẳn hoi. Nghỉ ngơi xong rồi thì chúng ta lại cùng nhau làm việc thật tốt.”

Hai người họ trò chuyện vui vẻ, Bùi Úc chờ lâu quá rồi, đến tìm Khương Khả Vọng luôn. Mới xuất hiện tại cửa sân thì Comilla cũng nhìn thấy anh, đứng dậy, Khương Khả Vọng cũng mới phát hiện ra là anh đến, tiến lên đón anh.

“Một mình chán quá à?”

“Là đến xem xem, lát nữa có muốn đi cho cá ăn không?” Bùi Úc nắm tay Khương Khả Vọng, nghe Comilla gọi anh một tiếng “Bùi tiên sinh”, ánh mắt chuyển qua.

“Comilla,” Cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy anh cười dễ gần như thế, “Chuyện từ chức suy nghĩ lại chút, nghĩ gì thì có thể nói thẳng ra, Khả Vọng vì chuyện này mà cảm giác ngủ cũng không ngon.”

“Không có không có, tôi nào muốn từ chức đâu, nói đùa với Khả Vọng thôi.” Comilla vội vàng thanh minh, liếc mắt về phía Khương Khả Vọng, đè giọng xuống thấp, “Sao em lại nói cho anh ta biết thế?”

Khương Khả Vọng cũng cười haha, “Cáo từ cáo từ, người đại diện vĩ đại ơi, tiền lương năm sau lại cho chị nhiều nhiều nữa nha.”

“… Được rồi, hai người đi chơi đi, tôi không làm kỳ đà cản mũi nữa.” Mặt Comilla đỏ rồi lại trắng, nhìn hai người một xướng một họa này, đuổi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.