Hợp Đồng Hết Hạn

Chương 47: Chọn lựa.




“Bị tôi bắt rồi nhé!” Ngô San Ny đột nhiên xuất hiện, trong giọng nói tràn đầy sự đắc ý, “Khương Khả Vọng, lá gan lớn quá ta? Thế mà dám ở đây lén lút hẹn hò cơ đấy.”

Bùi Úc lập tức dừng động tác lại, từ góc nhìn của Khương Khả Vọng không thể thấy được vẻ mặt của anh. Hai tay anh buông xuống dưới, nắm chặt lấy khuỷu tay cô.

Loại chuyện lén lút này quả nhiên không thể tránh được vận mệnh bị phát hiện. Tránh được mùng một cũng không tránh được ngày Rằm, lần trước đứng ở trước xe tưởng rằng sẽ bị Ngô San Ny phơi bày ra, kết quả sợ bóng sợ gió một trận, không nghĩ tới kết quả lại là bị cô ta bắt gặp được ở chỗ này.

Lúc này cũng không phải là lúc để bối rối, cô không dựa vào tường nữa mà thẳng người dậy, đẩy anh ra, vuốt vuốt tóc rồi ngẩng đầu lên lên nhìn cô gái đang mặc đồ ngủ chạy đến: “San Ny.”

“Ài.” Đối phương tiểu yếp như hoa*, đi đến phía trước mấy bước, vịn lan can cầu thang nhìn quanh, “Tôi đoán không sai mà, quả nhiên là cô có bạn trai, để tôi đoán nhé, là người trong giới à?”

*Tiểu yếp như hoa: nụ cười lúm đồng tiền như hoa.

Khương Khả Vọng thử ngăn cản sự hiếu kì của cô ta: “San Ny, cô có thể giả vờ như không thấy gì được không?”

Cũng không phải là sợ cô ta nói lung tung ra bên ngoài, chỉ là để người khác phát hiện ra cũng thôi đi, hết lần này tới lần khác đều là cô ta bắt được, cục diện này thực sự rất xấu hổ.

Đối phương cười hì hì: “Không thể, ai bảo cô giấu diếm tôi chứ?” Nói rồi, cô ta lại giẫm dép lê đi xuống cầu thang, “Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng muốn nhìn xem là vị tiểu thịt tươi nào.”

Cô ta càng đi càng gần đến, cũng nhanh chóng đến trước mặt bọn họ, vừa đưa tay ra về phía Bùi úc, anh đã xoay người lại rồi.

“A…” Ngô San Ny há hốc miệng, theo phản xạ dùng tay che miệng, bờ môi run rẩy hồi lâu, không gọi lên tên của Bùi Úc.

Bùi Úc phong khinh vân đạm* nhẹ nhàng gật đầu với cô ta:” Cô Ngô, đã lâu không gặp.”

*Phong khinh vân đạm: gió thoảng mây bay, mây gió điềm nhiên.

Khương Khả Vọng cũng đã từng thấy Ngô San Ny thất thố như thế, chính là vào tuần trước khi sĩ quan huấn luyện để cho cô ta trực tiếp nằm ngoài trong vũng bùn nước.

“Bùi, Bùi tiên sinh.” Lúc này, cô ta lùi về sau hai bước, bị dọa đến độ mặt trắng bệch, “Thực sự xin lỗi, tôi không biết anh là bạn trai của Khả Vọng.”

Quả là bị dọa muốn khóc mà, thua thiệt cho cô ta còn huyễn tưởng rằng có phải anh có chút ý tứ với cô ta hay không.

“Hình như cô hơi hiểu lầm, tôi không phải bạn trai của cô ấy.” Bùi Úc kéo Khương Khả Vọng ra phía sau, “Mà là chồng của cô ấy.”

Ngô San Ny hơi giật mình, tròng mắt trừng đến nỗi gần rớt ra đến nơi. Khương Khả Vọng thấy cô ta như thế, ngượng ngùng kéo tay áo Bùi Úc, không hiểu sao có cảm giác rất tội lỗi.

“Không để cho truyền thông biết là vì chúng tôi tự có tính toán riêng. Cho nên, cô có thể tạm thời giữ bí mật được không, cô Ngô?” Lời này của anh nhẹ nhàng, còn mang theo âm khí, lại trịch địa hữu thanh*.

*Trích địa hữu thanh: ăn nói mạnh mẽ, nói năng có khí phách.

Ngô San Ny gật đầu thật mạnh, rồi lại lắc đầu thật mạnh: “Cái gì tôi cũng không thấy hết.” Cô ta túm lấy lan can, lại đi lui lên bên trên mấy bước, “Cái kia, cũng không còn sớm nữa, tôi về đi ngủ trước.”

Cô ta khom lưng lại như mèo leo lên cầu thang, nhanh như chớp đã biến mất ở đằng sau chỗ rẽ.

Người vừa đi, Bùi Úc dắt tay Khương Khả Vọng: “Đi vào trong xe đi.”

Thời điểm như thế này hẳn là nên mau chóng rời khỏi hiện trường mới phải.

Cô cùng anh đi xuống lầu, vừa lên xe, còn chưa nói gì anh đã lại gần hôn hôn mặt cô, chủ động nhận sai: “Là anh không tốt, em đừng sợ, anh sẽ xử lí hết.”

“Hả? Em đâu có sợ gì đâu.” Ngược lại Khương Khả Vọng lại không nghĩ đến trách anh, vừa rồi cô cũng là có chút khó kìm lòng nổi, bị phát hiện cũng không phải là trách nhiệm của riêng mình Bùi Úc. Cô chỉ là phiền muộn mà thôi, tiếp theo còn phải cạnh bên nhau ghi hình hai tuần trời liền, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, thật quá xấu hổ.

Anh định làm gì đây? Theo tác phong của anh, đơn giản thì chắc là cho phí bịt miệng, Khương Khả lại cũng có thể giải quyết công bằng mà, bị người túm được cái chuôi*, vậy thì cô cũng bắt lấy chỗ yếu của người ta là được rồi.

*Túm được cái chuôi: bắt được khuyết điểm.

Nhưng thực ra đây cũng chẳng tính là điểm yếu gì cả, bởi vì cô cũng không quá quan tâm việc Ngô San Ny đến cùng có nói ra hay không.

Cô trầm ngâm một lúc: “Dứt khoát sau khi ghi hình xong công khai luôn đi.”

“Công khai?” Lúc này, lại đến phiên Bùi Úc trở nên sững sờ. Khương Khả Vọng nói muốn công khai ra, giống như rất nhẹ nhàng mà thốt ra, tựa như một trò đùa.

Ánh mắt anh hoài nghi nhìn về phía cô, trong xe ánh sáng lờ mờ, anh lại có thể rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt không phải không có sự nghiêm túc: “Công khai.”

“Anh không muốn à?” Cô lại hỏi một câu, anh mới phản ứng lại.

Bùi Úc vô thức cười một hồi lâu, ôm lấy cô, lo nghĩ không yên cô sẽ làm phản mà hối hận: “Em nghĩ kĩ chưa?”

Cô gật đầu.

Vốn đang tính toán chờ xem có phải thời cơ thích hợp hay không. Một Ngô San Ny làm xáo trộn lên trong lúc vô tình lại khiến cho nội tâm của cô kiên định thêm một phần.

Lại còn có vừa rồi Bùi Úc che trước mặt cô, nói rằng anh là chồng cô. Một khắc này, nói rằng trong lòng Khương Khả Vọng không có chút gợn sóng nào thì là giả. Từ rất lâu về trước, cô đã chờ đợi mãi đến một ngày như thế, lúc thực sự xảy ra rồi, hóa ra so với trong tưởng tượng còn tươi đẹp hơn nhiều.

Bùi Úc lại không biết làm sao, kéo tay cô một lúc rồi hôn lên ngón tay, rồi lại sờ sờ vành tai cô mãi, sau đó đặt hai nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô. Động tác của anh thân mật lại nhỏ vụn, mang dáng vẻ vui sướng đến nói không nên lời. Cuối cùng, anh ghé sát lại gần cô, rất nhỏ giọng mà nỉ non một câu: “Anh yêu em, Khả Vọng.”

Ngày tiếp theo gặp được Ngô San Ny, hiển nhiên là Khương Khả Vọng vẫn khá thản nhiên, chỉ có đối phương lại giống như con thỏ con bị giật mình, cúi đầu xuống, dán vào chân tường mà đi ra. Khương Khả Vọng đang định chào hỏi với cô ta, nửa chữ “Chào” mới nhả ra đã kẹt lại ở nơi cổ họng, theo bóng lưng của cô ta mà dần tiêu tan.

“Ngô San Ny làm sao thế?” Lục Nhã Quân lại gần, chống lên bả vai Khương Khả Vọng, “Mới sáng sớm đã mất hồn mất vía. Đúng rồi, nghe cô ta nói cô đi chạy bộ sáng sớm, thế nào hả, chốc nữa phải huấn luyện dã ngoại đấy, còn sức không?”

Ngô San Ny vẫn còn khá thông minh, không dám nói lung tung.

Khương Khả Vọng lắc đầu: “Không chạy mấy bước cả, cô nhìn tôi xem, đâu có chảy mồ hôi.”

Nửa ngày huấn luyện cuối cùng của tuần thứ hai hoàn thành rất thuận lợi, cô cũng thuận lợi như thế mà ngồi lên xe Bùi Úc. Lần này lại không có ai nhìn chằm chằm cô mà lại gần hỏi đông hỏi tây. Xuyên qua cửa sổ xe, cô nhìn thấy Ngô San Ny ở đằng xa xa cũng lên xe, đối phương cũng nhìn thoáng qua phía này, chỉ là ánh mắt mang theo một chút cảm giác khá e ngại.

Bọn họ vẫn đến đảo ở vào cuối tuần, lần này xem như xe nhẹ đường quen, dứt khoát cũng không sắp xếp cả nhân viên để tiếp đãi nữa. Khương Khả Vọng đi vào căn phòng nhỏ của họ, luôn có cảm giác mình và Bùi Úc đang ẩn cư.

Trong phòng có đặt bàn trà, cô hiếm khi có chút tâm tình mà mò mẫm mân mê ấm pha chè xanh, bỏ thêm chút mật ong vào, Bùi Úc cũng rất cho cô mặt mũi mà uống không ít. Comilla đến lúc họ đang uống trà, gọi điện thoại đến chiếc di động Khương Khả Vọng vừa mới khởi động: “Hai người ở đâu vậy?”

Cũng đã lâu rồi Comilla chưa dành thời gian nghỉ ngơi.

Bùi Úc để người ta sắp xếp cho chị ta một sân nhà khá ổn, lúc Khương Khả Vọng mang chị ta đi, chị ta liên tiếp thụ sủng nhược kinh* mà nhìn trái phải: “Đãi ngộ tốt vậy cơ à.”

*Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ.

“Chị có thể ngâm nước à?” Đi vào trong cửa sân, nhìn thấy trên mặt đất là lộ thiên ba ấm áp, rất kinh hỉ, “Nhưng mà lại không mang theo áo tắm, ài.”

“Chị có thể ở trần ngâm mình cũng được.” Khương Khả Vọng lại cười, “Ở đây không có ai đến hết.”

Khương Khả Vọng đem mật trà vừa rồi vừa pha cho Bùi Úc, bắt chước lại lần nữa làm theo pha thêm một bình, mật ong nhiều hơn chút, ngọt đến độ đuôi lông mày Comilla cũng mang theo ý cười: “Nói đi, em tìm chị là muốn nói gì?”

Là Khương Khả Vọng gọi chị ta tới, nói có việc cần thương lượng.

Đã có kế hoạch công khai, vậy thì cần phải thông báo một chút cho người đại diện và phòng làm việc, thực hiện vẹn toàn khâu chuẩn bị.

“Là thế này.” Khương Khả Vọng vừa muốn ra, Comilla bỗng nhiên kêu lên: “Muốn chết hay gì!”

“Hả?” Cô khẽ giật mình, tay trái bị Comilla nâng lên, chăm chú nhìn chiếc nhẫn kia.

Comilla lại nhắc tới: “Sao lá gan em lớn vậy hả? Dám đường hoàng đeo thế này, không sợ bị chụp lại à?”

“Em chỉ đeo ở chỗ này chút thôi, ở trên đảo không có phóng viên, nhân viên ở đây cũng không được mang theo điện thoại.” Khương Khả Vọng giải thích.

Bị Comilla một hơi chen vào thế, cô suýt chút nữa quên mất mình định nói gì, lời đã chuẩn bị cũng sửa lại, nói thẳng: “Mà lại, em và Bùi Úc định công khai.”

“Hả?” Nét tươi cười trên mặt Comilla lập tức biến mất.

Tách trà cốc buông xuống, động tác không ổn định, mấy giọt nước cũng bắn ra, dính lên chiếc bàn trà cổ điển.

“Em định công khai, có gì phải chú ý không?” Khương Khả Vọng lặp lại lời của mình, thực ra cô biết Comilla đã nghe được cả rồi.

Comilla liền hỏi: “Em mang thai?”

“…” Khương Khả Vọng hơi im lặng, mặt không khỏi đỏ lên, “Không có.”

Comilla không cho cô mặt mũi, trực tiếp hỏi tới: “Vậy em công cái gì khai cái gì?”

Khương Khả Vọng cũng đoán ra phản ứng của chị ta sẽ như thế, đứng ở lập trường của Comilla thì cô vốn vẫn luôn là một nghệ sĩ hi vọng tốt nhất là có thể vô thân vô cố*, có thể tâm vô bàng vụ** mà đem tất cả tinh lực lên trên sự nghiệp diễn của mình.

*Vô thân vô cố: không nương tựa

*Tâm vô bàng vụ: trong lòng không nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác.

“Bởi vì em…”

“Khương Khả Vọng, em đừng có nói cho chị rằng là em muốn cho Bùi Úc một danh phận nhé? Hai người quá ngây thơ rồi đấy.” Comilla dùng một câu đập tan những gì cô muốn nói.

“Chị Comilla,” Xem ra việc khai thông so với tưởng tượng còn khó hơn, Khương Khả Vọng nhéo nhéo mi tâm, “Chị có thể nghe em nói hết đi đã được không?”

Comilla nóng nảy đứng dậy, đi tới đi lui trước bàn: “Em nói chị nghe xem.”

“Chỉ là em không muốn giống như bây giờ, làm gì cũng phải giấu diếm,” Khương Khả Vọng giơ tay trái lên, cho chị ta nhìn, “Như chị nói đấy, ngay cả việc khi nào được đeo chiếc nhẫn này hay khi nào không không được đeo, em cũng không có quyền tự do chọn lựa.”

“Cứng cánh cả rồi, cảm thấy mình hot rồi nên bắt đầu nghĩ đến việc tự do đúng không.” Chị ta xoa xoa trán, “Trước đây chị cũng từng dẫn dắt một nghệ sĩ là Triệu Tử Lam, vừa nắm trong tay giải Ảnh Hậu đã tuyên bố sinh con mà lui về ở ẩn. Em đừng có mà nói cho chị em cũng tính giống như cô ấy.”

Nghe được từ “lui về ở ẩn” kia, Khương Khả Vọng biết là chị ta hiểu lầm, “Tạm thời em không có kế hoạch sinh con.”

Comilla cười một tiếng: “Em lại tự lừa mình dối người à?”

“Khả Vọng, chị vẫn muốn nói câu kia.” Comilla nói, “Em cái gì cũng tốt, chỉ là quá ỷ lại vào Bùi Úc. Nói thật, lúc em nói cho chị rằng hai người chia tay rồi, trong lòng chị thật sự rất tán thưởng em. Chị cho rằng em sẽ không phải là người bị tình cảm chi phối, nhất định có thể làm nên một sự nghiệp. Thế nhưng rồi không bao lâu sau em lại kết hôn với Bùi Úc, em nói xem hai người bây giờ khác với trước kia chỗ nào?”

Comilla càng nói càng nặng nề, Khương Khả Vọng nghe nghe cũng không khỏi sinh ra mù mịt, “Chị Comilla, tình cảm và sự nghiệp chỉ có thể chọn một sao?”

Chị ta không chút lưu tình gật đầu: “Chỉ có thể chọn một.”

“Nhưng em lại không cho là thế.” Khương Khả Vọng hít sâu một hơi, tỏ thái độ kiên định, “Cả hai cái, em đều muốn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.