Kết thúc ngày quay cuối cùng, mọi người trong đoàn phim tổ chức buổi tiệc chia tay ở quán karaoke quen thuộc trong giới giải trí.
Đạo diễn nâng ly rượu vang lên:
- Nào, chúc mừng phim của chúng ta phát sóng sẽ thành công.
Mọi người thi nhau nâng ly rượu vang lên, chỉ Lục Phiêu Diêu bị anh đổi thành ly trà, cô đành lên tiếng xin lỗi:
- Tôi xin lấy trà thay rượu vậy.
Mọi người cũng không làm khó cô, Trà Dụ nhàn nhạt cong khóe môi, nhấp một ngụm rượu lớn, anh mím môi nuốt vào cổ họng.
Lục Phiêu Diêu nghiêng mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói:
- Anh uống rượu rồi thì ai lái xe?
Trà Dụ nâng mắt nhìn cô, một tay gác trên thành ghế, một tay cầm ly rượu vang lắc nhẹ, anh khẽ cười:
- Ngoài em ra thì còn ai nữa.
Cô nhìn đôi mắt ngà ngà say của anh, ngại ngùng dời ánh mắt, hai tay cầm ly trà của mình, uống từng ngụm nhỏ.
Ly trà trong tay hơi đắng ở cổ họng, cô chép miệng, môi đỏ dính nước trở nên lấp lánh khiến anh âm thầm nuốt nước bọt.
Anh chồm người lấy dĩa trái cây trên bàn, nhẹ nhàng đưa cho cô:
- Này, ăn chút đi.
Cô chọn miếng dưa hấu đã cắt gọt chỉnh tề cho vào miệng, vị ngọt ấy hòa tan đi hậu vị đắng của trà.
Mọi người ai nấy thi nhau ca hát nhảy múa, một số người còn gọi thêm cocktail, Lục Phiêu Diêu đưa mắt nhìn những ly cocktail màu sắc đẹp mắt được đưa vào phòng, cô quả thật muốn uống thử một ngụm.
Trà Dụ nhấp thêm một ngụm rượu vang, anh nói khẽ vào tai cô, mùi rượu quanh quẩn chui vào chóp mũi của cô:
- Muốn tự pha một ly cocktail theo ý mình không?
Cô nghiêng đầu nhìn anh, hai mắt như tỏa sáng lấp lánh:
- Muốn.
Anh đứng dậy, đưa tay nắm lấy cánh tay cô dắt ra khỏi phòng:
- Vậy đi theo tôi.
Cô ngoáy đầu nhìn mọi người còn đang trong phòng:
- Chúng ta bỏ đi như vậy có ổn không?
Anh nhẹ giọng đáp:
- Họ say xỉn hết rồi, không quan tâm chúng ta đâu.
Lục Phiêu Diêu vội vàng đi theo anh, thắc mắc hỏi:
- Nhưng chúng ta đang đi đâu thế?
Anh dắt tay cô đi về phía quầy rượu, nói vài câu với quản lý ở đó, sau đó anh chậm rãi đi vào giữa quầy:
- Tới đây, tôi dạy em.
Cô ngó nghiêng nhìn xung quanh:
- Có ổn không thế?
Anh khẽ cười, gật đầu:
- Ổn, quản lý nơi đây quen biết tôi.
Nói rồi anh lấy ra vài loại rượu cùng siro trái cây cơ bản nhất:
- Thích cái nào thì chọn cái đấy, liều lượng tùy em chọn.
Lục Phiêu Diêu chọn lấy chai siro dưa hấu ở gần đó, cho một lượng kha khá vào bình shaker.
Trà Dụ lấy thêm chai soda, rượu Rum, Mojito Syrup đưa cho cô:
- Cho ít rượu thôi, dù sao lát nữa em cũng lái xe mà.
Cô vừa cho soda vào thì nghe anh nói vậy, tiếc nuối thở dài.
Thấy vậy, anh lên tiếng:
- Hay là em pha cho tôi đi.
Nghe giọng điệu có chút ngả ngớn của anh, cô trực tiếp đổ một lượng lớn rượu Rum vào trong bình shaker:
- Được thôi.
Trà Dụ gắp vài cục đá lạnh cho vào bình shaker:
- Lắc đều.
Cô đóng nắp bình, lắc thật đều rồi đỏ ra ly thủy tinh, còn tận tình gắp hai lát chanh để lên:
- Anh thử xem.
Trà Dụ đưa tay lấy, nhấp một ngụm liền nhíu mày, nhàn nhạt lên tiếng:
- Hơi tệ.
Cô hỏi:
- Sao?
Anh khẽ đáp:
- Không tệ.
Mùi rượu nồng trong khoang họng, quanh quẩn chóp mũi của anh.
Lúc hai người vừa về tới chung cư, cả người Trà Dụ vô lực dựa hết lên cơ thể cô.
Lục Phiêu Diêu cũng thắc mắc sức lực ở đâu mà có thể khiến cô nâng được anh từ nhà xe lên tận căn phòng anh ở.
Cô mở cửa phòng của anh, đặt anh ngồi lên giường, bỗng lúc này anh mở trừng mắt, đôi tay vốn đang vô lực bỗng dưng siết chặt lấy eo cô khiến cô mất đà ngã lên người anh.
Trà Dụ nâng mặt cô, động tác anh rất nhẹ như sợ làm đau đến cô, anh nhỏ giọng:
- Có phải em nên cho tôi một câu trả lời rồi không?
Cô chớp chớp mắt:
- Câu trả lời gì?
Anh đáp:
- Câu trả lời cho tình cảm của tôi.
Lục Phiêu Diêu mím môi, ánh mắt cô dừng trên đôi môi của anh:
- Tôi cũng không biết nữa.
Nhìn vẻ mặt phân vân của cô, anh đành thở dài:
- Không sao. Chỉ cần em đừng cho người đàn ông khác có cơ hội thì tôi chờ em mãi mãi cũng được.
Nói rồi anh nâng mặt cô lên, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng, vốn định lui ra nhưng cô bất ngờ trúc trắc đáp lại cái hôn của anh, cả người anh như nóng lên.
Anh từng chút cạy miệng cô ra, dùng lưỡi của mình xâm nhập vào khoang miệng của cô, cuốn lấy lưỡi của cô, triền miên say đắm.
Nụ hôn của anh rất sâu, mùi rượu ấy chuyền đến cô khiến gương mặt cô đỏ bừng, anh như cướp đi khí thở của cô khiến cô hít thở không thông.
Trà Dụ nhẹ nhàng buông cô ra, anh khẽ bật cười:
- Ngốc quá, khi hôn phải hô hấp bằng mũi chứ.
Lục Phiêu Diêu giận dỗi nhìn anh.
Trà Dụ đưa tay chạm vào gáy của của cô, anh kéo cô gần mặt anh:
- Lại nào. Tôi chỉ em cách hôn đúng cách.
Cô đưa tay đẩy anh ra, luồn lách trốn khỏi anh, nhanh chân chạy về phòng của mình.