Trà Dụ ngả lưng ra phía sau, chân anh vắt chéo, bỗng dưng khí chất có chút thay đổi, cũng là dạng nhàn nhã, không màn thế sự nhưng lúc này, ánh mắt anh như lưỡi dao sắc lạnh, khóe môi lại nhẹ cong lên, khiến người khác vừa say đắm vừa sợ hãi.
Chẳng hiểu mạch thần kinh nào giúp Lục Phiêu Diêu cảm nhận anh lúc này thật sự rất giống tên ma thần trong kịch bản.
Ma thần Tần Du đó, trong xương cốt trong có tình cảm, thứ quan trọng với hắn là thiên hạ và quyền lực. Vậy nên trong mắt hắn hiếm khi để người khác vào tròng.
Trà Dụ khi này cũng vậy, dù cô thấy bản thân mình phản chiếu trong mắt anh nhưng cô lại cảm thấy anh chưa từng coi mình là người...
Lục Phiêu Diêu nhẹ đứng dậy, từng bước tiến về phía anh, bước chân cô rất nhẹ, tựa như đang đạp trên mây. Trà Dụ thấy cô đang tiến về phía mình, anh từ từ ngẩng mặt nhìn cô, ánh mắt như nhìn thấy một hạt cát hay một cái gai chứ không phải là một nữ nhân xinh đẹp.
Bỗng anh vươn tay kéo cô vào lòng, Lục Phiêu Diêu ngồi trên đùi anh, vốn dĩ cô đang sợ hãi muốn rời đi, nào ngờ lại nghe anh nói:
- Nữ nhân, nói ta biết tên của ngươi?
Trời xui đất khiến, Lục Phiêu Diêu lại bị anh dẫn dắt tiến vào vai diễn:
- Thiếp thân tự Tiểu Tang.
Trà Dụ vươn tay, từ từ chạm vào môi cô, di chuyển xuống cần cổ trắng nõn, xuống xương quai xanh, ánh mắt anh thoáng chút dịu, tựa như ác ma đang dụ dỗ nữ nhân từng bước tiến vào mộng hoang ***.
Gương mặt Lục Phiêu Diêu đỏ bừng, cô cắn môi, môi càng lúc càng đỏ, ánh mắt mơ màng.
Anh kề sát tai cô, môi khẽ mấp máy:
- Lúc này cô phải vừa mê vừa hận hắn ta. Phải dùng sự say mê che lấp thù hận ở đáy mắt.
Lục Phiêu Diêu giật bắn người vội đẩy anh, bản thân lui ra xa:
- Anh, anh!
Anh nghiêng đầu nhìn cô, thu khí chất ngả ngớn ban nãy lại:
- Vai diễn này nói khó không khó, nói dễ không dễ. Quan trọng cô phải hiểu bản chất của nhân vật Tang Lạc.
Anh thấy cô vẫn nghiêm túc nghe thì nói tiếp:
- Phiêu Diêu, có nói xem Tang Lạc là một người thế nào?
Lục Phiêu Diêu trầm tư suy nghĩ:
- Một cô gái quyết liệt, hiếu thuận và là một người dũng cảm.
Trà Dụ gật đầu nhưng anh vẫn bổ sung thêm:
- Cô gái này còn là một người trốn tránh thực tại. Cô ta biết cô ta yêu ma thần Tần Dụ khi thù gia đình chưa trả, cô ta lại chọn trốn tránh. Trong tâm cô ta thì cô ta vẫn là một người sợ hãi khi đối mặt thực tại. Vậy nên, khi diễn vai này, trong mắt cô phải có sự chần chừ, nhất là khi đã yêu tên ma thần.
Suốt ngày hôm đó, Lục Phiêu Diêu luôn chạy theo Trà Dụ hỏi cách diễn, cách hiểu nhân vật, anh cũng không chê cô phiền.
Thoáng cái đã là lúc đoàn làm phim mở buổi thử vai, Lục Phiêu Diêu hồi hộp chờ đợi phía bên ngoài.
Cô đưa mắt nhìn những người xung quanh, có người quyến rũ, có người dịu dàng, có người thanh thuần. Khí chất nào cũng có.
Trong khi cô nhìn bọn họ thì cũng có không ít ánh mắt đổ dồn về cô. Một cô gái mặt chiếc váy màu vỏ quít càng làm nổi bật làn da trắng của cô, lưng váy xẻ làm lộ xương cánh bướm. Hôm này, Lục Phiêu Diêu không buột tóc, cô uốn xoăn nhẹ đuôi tóc, thi thoảng lại vươn tay tém tóc ra phía sau, cử chỉ có phần câu nhân mà cô không phát hiện.
Lần đầu tiên thử vai, tim cô đập càng lúc càng nhanh, cô nhắm mắt cố giữ bình tĩnh. Chẳng hiểu sao lúc mày hình bóng Trà Dụ lại hiện ra trong tâm trí cô, anh từng dặn cô, khi cô đóng phim, cô là nhân vật đó chứ không phải là Lục Phiêu Diêu nữa.
Tới lượt Phiêu Diêu vào thử vai, cô từng bước lướt qua dãy người để bước vào phòng.
Đạo diễn đưa mắt nhìn cô, khẽ thở dài. Nãy giờ vẫn chưa có ai diễn đúng khí chất của Tang Lạc, một cô nương lúc đầu thanh cao, lúc sau quyến rũ.
Lục Phiêu Diêu cũng nhận ra sự chán nản trong mắt đạo diễn nhưng cô không có quyền sợ.
Cô nhắm mắt lại, hít một hơi sâu.
Cô bây giờ là Tang Lạc, là Tang Lạc.
Mở mắt ra, không chỉ đạo diễn mà biên kịch ngồi bên cạnh cũng không khỏi bất ngờ, đây chính là Tang Lạc trong chính câu chuyện mà mọi người mong đợi.
Tang Lạc lúc này đang cải trang thành kĩ nữ để trà trộn vào phủ của tên ma thần. Ánh mắt cô cao ngạo nhìn xung quanh, nhìn những cô kĩ nữ ra sức mời gọi những nam nhân xung quanh, chỉ riêng Tang Lạc là đứng một mình.
Cứ như nhạn trong bầy chim sẻ.
Dù bộ y phục cô có mỏng có lộ cỡ nào thì khí chất cô vẫn rất thanh cao tựa đóa sen trắng. Ấy vậy mà vừa bước vào phủ thì khí chất ấy đã biến đổi, Tang Lạc giấu hận thù vào sâu trong đáy mắt, biến bản thân thành một kĩ nữ như những người còn lại.
Từng bước đi của cô rất lả lơi, ánh mắt luôn mê hoặc nhìn những người xung quanh như đang câu hồn bọn họ.
Chợt Tang Lạc nhìn thẳng về phía đạo diễn, dù che giấu bằng lớp lớp tình cảm dụ hoặc nhưng ông vẫn dễ dàng thấy hận thù trong mắt cô.
Phải, đây là Tang Lạc, một Tang Lạc không giỏi che giấu cảm xúc, mợt Tang Lạc từng bước biến hận thù thành tình yêu.