Hợp Đồng Chia Tay

Chương 40




———————Editor: Mèo——————-

“Về rồi à!” Bà nội Từ mặc tạp dề đứng trước cửa, cười vẫy tay với hai bóng người một lớn một nhỏ đang bước gần lại, “Vào ăn cơm đi.”

“Bà nội!” Tiểu Phúc buông tay Hứa Nguyên ra, cầm giấy khen nhảy nhót trước mặt bà nội Từ, kiễng chân đưa cho bà xem, “Bà nội nhìn nè, con giành được giải nhất đó, có phải rất giỏi không!”

“Đúng vậy.” Bà nội Từ cười càng tươi, cầm lấy giấy khen nhìn kỹ vài lần, “Tiểu Phúc nhà chúng ta là giỏi nhất, chờ khi ăn xong, bà nội sẽ dán nó lên tường, sau này mọi người đến nhà chúng ta, sẽ biết Tiểu Phúc giỏi như thế nào nhé.”

Tiểu Phúc có hơi xấu hổ, cười hì hì rồi chạy vào trong nhà.

“Bà nội Từ, hôm nay Tiểu Phúc rất siêu.” Hứa Nguyên nhìn về hướng Tiểu Phúc, khen ngợi, “Con dẫn em ấy về nhà rồi, hai người mau đi ăn cơm đi, con cũng nên về rồi.”

Nói xong cậu xoay người rời đi.

Bà nội Từ nhanh chóng giữ chặt lấy tay cậu, vừa nói vừa kéo cậu vào bên trong: “Tiểu Nguyên à, bà đã làm cơm cho cả con rồi, con vào ăn bữa cơm rồi về cũng được.”

“Không, không cần đâu ạ, con chưa đói.” Hứa Nguyên vội vàng thoái thác, sự buồn nôn buổi chiểu thỉnh thoảng lại dâng lên, khiến cậu không có cảm giác ngon miệng cho lắm.

“Đứa nhỏ này sao lại khách khí như thế hả?” Bà nội Từ không dao động, vỗ vỗ cánh tay cậu, “Con đó, một thân một mình ở đây, về nhà có cái gì tốt chứ, ở chỗ này có bà với Tiểu Phúc, dù sao vẫn còn náo nhiệt, nghe lời bà, vào ăn cơm trước đã.”

Hứa Nguyên nghiêng đầu nhìn căn nhà tối đen như mực bên cạnh, so sánh với bên này, ánh đèn thật sự quá ấm áp động lòng người, khiến mỗi tế bào trong cơ thể cậu đều lộ ra vẻ khao khát, cậu giật giật môi, thoái thác ra đến miệng lại nuốt trở về, bị bà nội Từ kéo vào trong.

“Hứa Nguyên, mau ăn cái đùi gà này đi, nhìn xem con gầy như vậy.”

Bà nội Từ gắp một cái đùi gà đã được hầm như vào trong bát của Hứa Nguyên, mùi thơm ngào ngạt bay lên, Hứa Nguyên nói cảm ơn, ôm tâm lý may mắn cắn một miếng, thịt đùi gà tan ra trong miệng, ngon mà không ngấy. Cậu cảm thấy ăn rất ngon, cũng thật lòng muốn khen ngợi, còn chưa kịp nuốt xuống, cơn buồn nôn lại ập đến, Hứa Nguyên không nhịn được, che miệng vọt vào phòng vệ sinh.

“Tiểu Nguyên, con làm sao vậy!” Bà nội Từ sợ hãi, vội buông chiếc đũa theo vào trong.

Tiểu Phúc cũng chạy vào theo, khuôn mặt nhỏ sợ đến mức trắng bệch ra, hoàn toàn không còn vẻ hoạt bát ngày thường, kéo một góc áo nhỏ của bà nội Từ gọi cậu, “Anh Hứa Nguyên……”

Đồ ăn vừa ăn vào đều bị nôn hết ra, nhưng Hứa Nguyên vẫn ngồi bệt xuống không ngừng nôn khan, kèm theo cảm giác đau đầu khó hiểu, cậu không biết bản thân bị làm sao, chỉ có thể liều mạng đè xuống cảm giác khó chịu, qua một lúc lâu mới bình phục được chút ít.

“Con không sao……..” Cậu chậm rãi đứng dậy, nhìn một già một trẻ đứng ở bị dọa ngây người, cố hết sức nở một nụ cười, an ủi nói, “Có lẽ gần đây ăn không vô, dạ dày có chút vấn đề, con về ngủ một lát sẽ ổn thôi. Hai người mau đi ăn cơm tiếp đi.”

“Chờ một chút.” Bà nội Từ nhìn Hứa Nguyên chằm chằm, vẻ mặt kỳ quái, sau đó xoa xoa đầu Tiểu Phúc, “Tiểu Phúc, con đi ăn cơm đi, bà nội có chuyện cần nói với anh Hứa Nguyên.”

“Vâng ạ.” Tiểu Phúc gật đầu, ngoan ngoãn chạy về ăn cơm.

“Bà nội Từ?”

Hứa Nguyên cảm thấy khó hiểu, thấy bà nội Từ ra hiệu với cậu, ý bảo cậu vào buồng trong nói chuyện, chờ khi cả hai vào rồi liền nhẹ nhàng đóng cửa lại. Bà nội Từ ngồi trên mép giường, dùng ngữ khí nghiêm túc chưa từng thấy nói, “Tiểu Nguyên, trước đây có lẽ con đã trải qua rất nhiều chuyện không vui, nên bây giờ mới đến một nơi xa lạ để thư thái đầu óc cũng được, để bắt đầu cuộc sống mới cũng được, bà cũng không muốn bàn luận nhiều gì, chỉ là bà cảm thấy con là Omega lại cô đơn lẻ loi khiến người khác đau lòng, nên muốn giúp được bao nhiêu thì giúp, nhưng hôm nay bà nội phải nhiều miệng một câu, có phải trước đây con từng có Alpha của riêng mình không?”

Hứa Nguyên ngây người ra, im lặng hồi lâu cuối cùng cũng gật đầu.

“Thật ra, khi con vừa đến đây, bà đã ngửi thấy mùi tin tức tố của Alpha trên người con, nhưng con lại không bị đánh dấu, nên bà cũng không tiện hỏi.” Bà nội Từ thở dài, nắm lấy tay Hứa Nguyên vỗ nhẹ, “Mặc kệ trước kia con đã gặp phải chuyện gì, bà đều hy vọng con có thể tiến về phía trước, nhưng nhìn bộ dáng hôm nay của con……….”

“Nhóc con, con có từng nghĩ, con có thể là đang mang thai hay không?”

“Mang thai?” Hứa Nguyên mở to hai mắt, không khỏi kinh ngạc, cậu chưa từng nghĩ có một ngày, từ này sẽ liên quan đến cậu, mang thai, làm sao có thể mang thai cơ chứ, Kiều Duật chưa bao giờ tiến vào khoang sinh sản của cậu, chính là ngăn chặn việc cậu mang thai.

Từ từ…… Có lẽ cũng không phải là không tiến vào.

Ngày đó, lúc cậu phát tình……

Là ngày đó sao?

Vừa khéo như vậy?

Hứa Nguyên cúi đầu nhìn về phía bụng dưới của bản thân, chỗ đó vẫn phẳng lì, nhìn không ra chút biến hóa nào, liệu sẽ có một đứa trẻ ở trong đó à, con của cậu và Kiều Duật……….

Một nỗi hoang mang khó tả bỗng trào dâng trong lòng, cậu cảm thấy hoảng loạn, chỉ có thể dưới ánh mắt lo lắng của bà nội Từ chào tạm biệt, tâm thần không yên mà trốn về nhà.

Hứa Nguyên nằm trên giường, hai tay luôn đặt ở bụng dưới, trằn trọc trở mình, không tài nào ngủ được. Khi tia nắng đầu tiên của ngày mới xuyên qua kẽ hở trên rèm cửa chiếu vào, cậu đột nhiên bật dậy, mặc quần áo, đi đến bệnh viện.

Cậu không nên có bất kỳ hi vọng nào cho đến khi sự việc được sáng tỏ, một khi có loại ý nghĩ này cấy vào đạo não, giống như có dự cảm, cậu mạc danh mà đối với kết quả xét nghiệm càng nắm chắc, nhưng khoảnh khắc cậu nhận được kết quả vẫn chết lặng đi.

Thế mà thực sự mang thai.

Cậu thế mà lại mang thai con của Kiều Duật, dưới cái tình huống nực cười như thế. Thai nhi phát triển hoàn toàn khỏe mạnh, đã được hai tháng, và sẽ tiếp tục phát triển khỏe mạnh cho đến tận khi chào đời.

Đứa trẻ………..

Đứa trẻ.

Hứa Nguyên ngồi ở hành lang của bệnh viện, một tay cầm tờ xét nghiệm, một tay vuốt ve bụng mình, cậu nhớ ngày trước, cậu ôm Kiều Duật làm nũng, vui đùa nói, “Trẻ con quá phiền phức, em sẽ không muốn sinh con sớm đâu, nhưng mà vẫn phải có, ừm…….trước 30 tuổi sinh bé con cũng được, trước sau gì thì chúng ta vấn phải tận hưởng thế giới hai người mà không bị ai quấy rầy.”

Trước 30 tuổi…………..

Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hết thảy mọi thứ cũng chẳng còn ở vị trí vốn có, thật không ngờ chỉ có chuyện này là đi đúng theo quỹ đạo, nhưng mọi thứ lại chẳng còn ở vị trí vốn có của nó, nên chuyện này cũng chỉ coi như là một sai lầm mà thôi.

Hứa Nguyên tự giễu cười, ánh mắt rơi xuống bụng lại trở nên vô cùng dịu dàng, giống như mọi Omega trên thế giới này đều chờ mong có một đứa con cho riêng mình.

Sự khác biệt duy nhất có lẽ là cậu không thể cho đứa trẻ này một người cha.

“Bảo bảo, xin lỗi con nhé, “ cậu thì thầm, “Cha con không phải là không cần con, hắn chỉ là không cần ba.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.