Hợp Đồng Cả Đời Của Tiêu Tổng

Chương 57: Buổi rước dâu




( Chap này hơi dài một chút, mong mọi người thông cảm nha.)

Sáng sớm ngày hôm sau.

Mới 5h sáng cô đã bị lôi đầu dậy. Vừa mở mắt ra đã thấy cả đống người đứng trong phòng, vì cô và Tiêu Dạ Tĩnh đã thống nhất là sẽ quay lại toàn bộ quá trình từ rước dâu cho đến lễ cưới để làm kỉ niệm.

Tắm rửa xong, cô ngồi vào bàn trang điểm chuẩn bị chải đầu thì mẹ cô đi vào. Bà cầm chiếc lược lên rồi giúp cô.

" Ngày con gái xuất giá mà nên để mẹ chải đầu cho. 1 chải tới đuôi, 2 chải răng long đầu bạc, 3 chải con cháu đầy nhà." Cẩn Ngọc Vân nhẹ nhàng nói.

Cô liền quay lại ôm lấy bà rồi hôn lên má bà một cái. " Mẹ ah..." Giọng cô nũng nịu nói.

" Rồi rồi, mẹ đã làm xong phần của mình rồi. Con mau trang điểm đi." Nói rồi bà quay người rời đi, những giọt nước mắt bây giờ mới dám rơi.

Cô cũng biết là bà sẽ khóc nên cũng không nói gì, sợ bản thân nói thêm sẽ khóc cùng bà luôn, cô nhanh chóng sốc lại tinh thần.

Cô làm tóc, thay sang bộ áo dài, đeo trang sức. Trong lúc cô trang điểm thì mấy cô bạn phù dâu đã đi chụp ảnh.

Phù dâu là Lan Khuynh, Hi Văn, Nguyệt Thiền, phù rể bên kia là Quân Thần, Bevis, Thiều An.

Đường Tử Tranh sẽ xuất giá từ Đường gia, cô bây giờ đang ngồi trên phòng nói chuyện với mấy cô bạn phù dâu của mình.

" Tử Tranh, hôm nay thật là xinh đẹp quá đi." Lan Khuynh cảm thán nói.

" Ừm, nhìn như tiên nữ vậy." Hi Văn hùa theo.

" Mọi người nói vậy làm mình ngại lắm." Cô cười nói.

Nghe vậy mọi người đều bật cười, lúc này ở dưới cổng Đường gia rất ồn ào, náo nhiệt. Lan Khuynh từ cửa sổ nhìn xuống dưới.

Đoàn xe dài dằng dặc, toàn là siêu xe đắt tiền, đi đầu là chiếc Lamborghini Reventon màu đen, được trang trí hoa tươi. Người ngồi trong không ai khác chính là Tiêu Dạ Tĩnh, anh đến để đón cô dâu của mình.

" Yô, nam chính của chúng ta đã đến rồi." Lan Khuynh quay vào phòng nói.

" Ời...thật không muốn gả Tranh Tranh của chúng ta đi một chút nào." Hi Văn giả bộ than bảo.

" Nếu không nhầm thì chúng ta có phong tục giấu giầy của cô dâu mà đúng không?" Nguyệt Thiền đề xuất.

" Đúng vậy." 2 người kia đồng thanh.

" Nhưng mà đặt ở đâu được?" Lan Khuynh tò mò hỏi.

" Đương nhiên là giấu trong người rồi, tôi xem ai có thể tìm được." Hi Văn vẩy váy một cái.

" Ha ha ha, cậu cũng âm hiểm quá đi! Một chiếc còn lại giao cho tớ." Lan Khuynh cười nghiêng ngả.

Nguyệt Thiền và Tử Tranh ở bên cạnh nhìn một màn này gương mặt đầy vẻ suýt xoa. " Mấy người này làm vậy...ai tìm được cơ chứ."

Ở bên dưới, Tiêu Dạ Tĩnh xuống xe, theo sau là Quân Thần, Bevis và Thiều An. Vừa xuống xe đã nhìn thấy Cẩn Bách và dàn vệ sĩ. Quân Thần đột nhiên có dự cảm không ổn nói nhỏ vào tai Tiêu Dạ Tĩnh.

" Này, cậu từng gây thù với anh Cẩn Bách ah? Sao nay nhìn mặt anh ấy căng vậy."

" Không có." Anh từ tốn trả lời.

" Tớ thấy mới ải này đã hơi khó qua rồi." Bevis nói.

Sự thật chứng minh, dự cảm của Quân Thần cũng là tương đối đúng.

Sau khi Tiêu Dạ Tĩnh mang đội phù rể của anh từ xe đi đến cổng, đối mặt chính là...

" Muốn kết hôn với em gái tôi sao? Qua ải của tôi trước." Đường Cẩn Bách hiên ngang nói.

" Ái chà, dù sao tôi cũng có một cô con gái bảo bối này thôi, muốn kết hôn vẫn nên tiếp nhận chút khảo nghiệm." Đường Thiên điềm đạm nói.

" Dù sao hôm nay cũng được mời với tư cách là anh trai, tôi cũng nên góp chút niềm vui nhỉ." Thiếu Tư Diệm cười tươi nói.

Nhìn hoàn cảnh trước mặt mà anh không lay động một chút nào, thậm chí rất bình tĩnh. Quân Thần đứng bên cạnh tưởng anh lo quá nên vậy.

Nào ngờ lúc này có một giọng nói vang lên. " Mấy cái người này, rốt cuộc là có muốn cho Tử Tranh gả đi hay không?"

Không ai khác chính là mẹ vợ, Cẩn Ngọc Vân.

Tiêu Dạ Tĩnh lập tức thay đổi sắc mặt khi nhìn thấy Cẩn Ngọc Vân, đây chính là lý do khiến anh bình tĩnh vì anh biết chỉ cần bà lên tiếng thì đến Đường Thiên cũng phải e sợ.

Quân Thần nhìn thấy mà chỉ biết cạn lời, không ngờ sống lâu như vậy cũng có thể nhìn thấy anh mặt dày.

" Dạ Tĩnh, con mau vào đi. Mẹ sẽ đứng đây xem ai ngăn cản con." Cẩn Ngọc Vân nói lớn.

" Cảm ơn mẹ." Tiêu Dạ Tĩnh giọng vui vẻ.

" Không cần cảm ơn, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, giúp đỡ con là chuyện nên làm."

Bà cũng chỉ ưng ý cậu con rể này thôi nên đương nhiên giúp được bà sẽ giúp nó.

" Mẹ, sao mẹ lại làm vậy chứ? Không phải mẹ nên giúp cho bọn con sao?" Cẩn Bách thắc mắc hỏi.

" Giúp cho, rồi bao giờ Tử Tranh mới được gả đi?" Cẩn Ngọc Vân hỏi ngược lại Cẩn Bách.

" Hôm nay để tôi xem ai dám chống lại lời tôi, nếu như chịu được hậu quả của tối nay." Cẩn Ngọc Vân đe dọa.

Cẩn Bách cứng họng không nói gì, chỉ đành thỏa hiệp cho Tiêu Dạ Tĩnh vào nhà.

" Xem như cậu may mắn nhưng ải tiếp theo không dễ vậy đâu." Cẩn Bách cười một cách gian xảo.

Quả nhiên, vừa bước lên tầng 2 đã bị phù dâu ngăn lại.

" Ải một dễ qua nhưng ải hai không đơn giản." Lan Khuynh nở một nụ cười tươi nói.

" Muốn lấy Tử Tranh đương nhiên không dễ dàng." Hi Văn bảo.

" Vẫn là qua vài thử thách." Nguyệt Thiền nhẹ nhàng nói.

Ở đây anh không thể sử dụng cách là nhờ mẹ vợ nên đành nói với Lan Khuynh.

" Muốn thử thách gì thì ra luôn đi."

" Đầu tiên là phải có..." Lan Khuynh xoa xoa ngón cái với ngón trỏ.

Anh khẳng định hiểu ý, liền rút ra vài phong bao đỏ đưa cho Lan Khuynh, Hi Văn, Nguyệt Thiền. Kiểm tra qua bên trong, cũng không tệ.

" Bây giờ thì được rồi chứ?" Giọng anh hơi sốt ruột.

" Ấy, chưa được. Còn hai thử thách nữa." Lan Khuynh từ tốn nói.

" Đeo cái này vào hông rồi lắc, khiến cho bóng rơi ra hết trong vòng 5 phút thì xem như hoàn thành." Hi Văn bảo.

Anh quay sang nhìn mấy người Quân Thần, họ đã hiểu ý, bước lên tiếp nhận thử thách. Quân Thần, Bevis và Thiều An đeo vào hông rồi bắt đầu lắc, khiến cho mấy người chứng kiến cười đau cả bụng. Trước 30 giây cuối họ đã hoàn thành nhiệm vụ, họ thở không ra hơi vì dồn hết sức bình sinh.

" Bây giờ thử thách thứ hai là gì?" Tiêu Dạ Tĩnh hỏi.

" Chính là tìm giày của cô dâu."

Anh rất hiểu chiêu trò của mấy người Lan Khuynh, quay qua nháy mắt với Quân Thần và Bevis. Hai người họ liền tiến lại phía Lan Khuynh và Hi Văn.

" Bảo bối, em mau giao giày ra đi."

" Bọn anh biết em giấu ở trên người."

" Quân Thần anh dám theo phía Tiêu Dạ Tĩnh sao?"

Sau vài phút giằng co đã tìm được đôi giày của cô dâu trên người họ, anh cầm theo đôi giày của cô mở cửa đi vào.

Đập vào mắt anh là thân ảnh mặc bộ áo dài màu đỏ, trên tay còn cầm một chiếc quạt che mặt. Thấy anh đi vào, cô nhìn anh với ánh mắt hạnh phúc.

" Tử Tranh, anh đến đón em đây." Tiêu Dạ Tĩnh dịu dàng nói.

" Anh đã thuận lợi vượt qua thử thách rồi sao?" Đường Tử Tranh hỏi.

" Ừm."

Anh tiến lại chỗ cô, quỳ xuống đeo cho cô đôi giày, rồi đứng dậy đỡ cô đứng lên. Hai người đứng nhìn nhau, mấy người kia thì hô mau hôn đi. Anh đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô, trước khi đi xuống mọi người cùng nhau tập vài tấm hình trước khi đưa cô xuống nhà.

Hai người đi xuống dưới nhà, đi lại chỗ ba mẹ cô đang ngồi. Hai người quỳ xuống, người làm bưng theo một bình trà. Hai người nhận lấy ly trà, dâng cho ba mẹ cô.

Đường Thiên và Cẩn Ngọc Vân nhận lấy uống một ngụm, rồi nói.

" Ta chỉ có một cô con gái là Tử Tranh, mong rằng con sẽ mãi tốt với nó."

" Mẹ không mong gì hơn, chúc các con bách niên giai lão."

Cô nghe vậy rưng rưng nước mắt nhưng không dám rơi vì sợ ba mẹ lo, Tiêu Dạ Tĩnh bên cạnh thì an ủi cô.

Đường Thiên và Cẩn Ngọc Vân đỡ hai người đứng dậy, lúc này Cẩn Bách đi lại. Theo phong tục thì anh trai sẽ cõng em gái ra khỏi nhà.

" Đi thôi, anh trai cõng em xuất giá." Cẩn Bách ân cần nói.

Cẩn Bách cõng cô trên lưng, dáng người anh cao ráo, vững chắc khiến cô nở nụ cười ngập tràn cảm giác an toàn. Đã lâu lắm rồi cô mới được Cẩn Bách cõng trên lưng như này.

Ra tới xe Cẩn Bách cẩn thận trao Tử Tranh cho Tiêu Dạ Tĩnh, anh bế cô đặt vào xe rồi quay lại quỳ xuống lạy Đường Thiên và Cẩn Ngọc Vân thay cho lời cảm ơn của anh.

Đường Thiên và Cẩn Ngọc Vân thấy vậy vội nhanh chóng đỡ anh đứng dậy, chứng kiến lâu nay nên họ hiểu tình cảm anh dành cho cô nhiều đến như nào. Cô ngồi trong xe thấy vậy thì bất ngờ mà đâu chỉ có cô, ai có mặt cũng kinh ngạc.

" Con mau đứng dậy đi."

" Không cần làm như này đâu."

" Con không biết phải cảm ơn hai người như nào ngoài cách này."

Nói chuyện một hồi, anh mới lên xe, ngồi cạnh cô.

" Đi thôi, về nhà của chúng ta."

Chiếc xe lăn bánh, đưa Tiêu Dạ Tĩnh và Đường Tử Tranh về ngôi nhà của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.