Trên thư phòng lúc này.
" Qua chuyện lần này, con muốn xử lý Định gia như nào?" Tiêu lão gia điềm đạm hỏi.
" Đương nhiên là diệt cỏ tận gốc rồi." Anh trả lời.
" Như vậy cũng tốt tránh để lại hậu họa về sau."
Tiêu Dạ Tĩnh im lặng một lúc rồi đột nhiên hỏi.
" Ba chắc không chỉ vì chuyện nhỏ này mà đến tìm con đúng không?"
" Quả thực lần này ta và mẹ con đến chủ yếu muốn nói chuyện của con và Tử Tranh...Hai đứa kết hôn cũng lâu rồi nhưng lại chưa tổ chức đám cưới, đây là một thiếu sót lớn." Tiêu lão gia từ tốn nói.
" Con hiểu ý của ba nhưng con muốn giải quyết triệt để mọi chuyện trước." Tiêu Dạ Tĩnh dùng ánh mắt kiên định nhìn Tiêu lão gia.
" Ta chỉ muốn nhắc nhở con thôi, dù sao Tử Tranh cũng là con dâu của bọn ta rồi, đối với bọn ta có tổ chức đám cưới hay không không quan trọng vì bọn ta luôn đối tốt với con bé...Nhưng suy nghĩ của Đường gia, của mọi người, đặc biệt là con bé thì khác." Tiêu lão gia nói đến đây thì dừng lại.
" Nếu hai đứa xác định sống chung với nhau cả đời thì việc không tổ chức đám cưới sẽ mãi là chuyện để mọi người mang ra bàn luận về con bé, nên con làm gì thì làm, sớm ngày cho con bé một cái đám cưới."
Tiêu Dạ Tĩnh im lặng suy nghĩ, được một lúc anh ngẩng mặt lên nhìn Tiêu lão gia.
" Nếu vậy cần có sự giúp đỡ từ mọi người rồi."
Hai người ngồi trên thư phòng bàn bạc một lúc mới đi xuống dưới lầu.
Thấy Tiêu phu nhân và Tử Tranh ngồi trên sofa đang nói về chuyện đi mua sắm. Anh đi lại phía của cô, ôm cô từ đằng sau. Cô quay lại nhìn anh, trên mặt vẫn còn mang nét cười.
" Em mau ra ăn đi rồi nói chuyện sau." Anh dịu dàng nói với cô.
" Được." Cô cười đáp lại, lúc này cô nhớ ra hỏi vợ chồng Tiêu lão gia. " Ba mẹ, hai người vào ăn luôn với con đi."
" Thôi, ăn giờ này thì hơi ngang." Tiêu phu nhân nói.
" Cũng muộn rồi, chúng ta đi về thôi, bà nội còn đang đợi bọn ta." Tiêu lão gia bảo.
" Vậy con không giữ hai người nữa, mọi người đi đường cẩn thận." Tiêu Dạ Tĩnh từ tốn nói.
Sau khi tiễn hai người họ về, anh và cô mới đi vào ăn. Trong lúc ăn hai người không hề nhắc gì đến chuyện đám cưới mà chỉ nói đến chuyện làm sao xử lý Định gia.
****
6 ngày sau.
Trong thời gian này, Định thị phá sản rất nhanh, chỉ cần từng này ngày cũng khiến anh điều tra được hết mọi tội trạng của Định gia. Định Chi và ba cô ta, những người thuộc cơ quan đầu não của tập đoàn đều phải hầu tòa do những bằng chứng vi phạm luật kinh tế nghiêm trọng. Cộng thêm nhà họ Tiêu và mối thù của Tiêu Dạ Tĩnh đã cho thêm chút gia vị vào.
Kết án Định Chi và ba cô ta tù chung thân, những người khác thì chịu mức án tương đương với tội trạng.
Bây giờ có thể nói là cuộc sống đã trở lại vẻ yên bình của nó, cũng đã đến lúc Tiêu Dạ Tĩnh thực hiện lời nói.
Hôm nay là ngày 14/3, anh nói với cô rằng tối nay muốn ra ngoài ăn, bảo cô chuẩn bị một chút. Cô cũng không hỏi nhiều, chọn một chiếc đầm màu xanh, tay phồng trễ vai, thắt nơ ở đằng sau.
Vì anh đi làm nên không tiện đường quay về đón cô nên cô bảo tài xế trong nhà chở cô đến nhà hàng.
Vừa đến nơi, đi vào bên trong cô đã gặp Lan Khuynh đang đứng đợi, trên tay còn cầm một bông hoa hồng.
Lan Khuynh thấy cô đến thì chạy lại ôm lấy cô, rồi đưa cho cô bông hoa hồng.
" Chuyện này là...?" Cô thắc mắc hỏi.
" Cậu đi theo tớ." Chưa nghe cô nói hết, Lan Khuynh đã kéo cô vào thang máy, đi lên tầng cao nhất của tòa nhà.
*Ting* Cửa thang máy mở ra, trước mắt cô là Quân Thần, cậu ấy cũng cầm một bông hoa hồng.
Quân Thần thấy cô lên, cậu ấy tiến lại đưa cho cô bông hồng và nói với cô là đi về phía trước. Cô nhận lấy bông hoa rồi tiếp tục đi vào, được vài bước thì thấy Bevis và Hi Văn đang đứng đợi.
Hai người họ trên tay cũng cầm một bông hoa.
" Mọi người...đây là muốn làm gì...?" Cô hỏi Hi Văn.
" Chuyện này tí nữa cậu sẽ biết." Bevis cười nói.
" Mau cầm lấy bông hồng này và đi tìm đáp án cho câu hỏi mà cậu đặt ra đi." Hi Văn nhẹ nhàng bảo.
Cô cầm lấy hai bông hoa mà họ đưa rồi lại tiến về phía trước, chưa đi được bao xa cô nhìn thấy anh Cẩn Bách và chị Nguyệt Thiền, trên tay họ cũng có bông hoa hồng.
" Tử Tranh em mau cầm lấy." Cẩn Bách nhẹ giọng bảo.
" Nhận lấy bông hoa này từ anh chị và đi về phía hạnh phúc của em." Nguyệt Thiền như hiểu được khuôn mặt ngơ ngác của cô, từ tốn nói.
Cô cũng không hỏi mà chỉ mỉm cười nhận lấy bông hoa từ họ, cô lại bước tiếp về phía trước.
Nơi cánh cửa dẫn đến sân thượng, cô nhìn thấy ba mẹ mình và vợ chồng Tiêu lão gia, cô đi nhanh đến rồi sà vào lòng của Cẩn Ngọc Vân và Tiêu phu nhân.
Được một lúc thì buông ra, hai vị phu nhân đưa cho cô những bông hoa hồng cuối cùng và lấy ra một chiếc khăn voan cho cô dâu đội lên cho cô.
" Con ngoan, mau đi vào đi." Hai vị phu nhân đồng thanh nói.
Cô nhìn Đường Thiên rồi nhìn Tiêu lão gia, đều nhận được cái gật đầu của họ. Cô hít một hơi thật sâu rồi mở cánh cửa ra, ánh đèn chiếu rọi vào mắt khiến cô lấy tay che lại. Sau khi ánh đèn qua đi, cô bỏ tay xuống, đập vào mắt cô là thân ảnh của người đàn ông đang đứng nhìn xuống phía dưới. Thấy cô, người đó quay lại.
" Tử Tranh, em đến rồi."