" Định Chi cô đừng trách tôi ác, đây là chuyện do cô tự làm ra. Tôi chỉ đi gọi mọi người đến xem cùng mà thôi."
Nói rồi Lâm Tuyết Nhàn xách váy đi về phía sảnh tiệc, đến chỗ của mấy vị phu nhân.
Lâm Tuyết Nhàn ghé sát vào tai của một người phụ nữ, thì thầm.
" Bác gái, con thấy bác trai đang làm chuyện đó với một cô gái trẻ, con không biết có phải nhìn nhầm không, bác đi xem với con nhé?"
Từ phu nhân nghe cháu gái của mình nói vậy, biểu cảm trên khuôn mặt trở nên giận dữ, không nghĩ ngợi liền đi cùng Lâm Tuyết Nhàn. Trước khi đi, bà ta còn rủ thêm mấy vị phu nhân nhà giàu đi cùng.
Trong số mấy vị phu nhân đó còn có cả Định phu nhân.
Lúc cả đám người đến, đập vào mắt họ là cảnh tượng Định Chi trần như nhộng nằm dưới thân Từ Kinh, âm thanh mờ ám liên tục phát ra từ miệng cô ta.
Thuốc trong người chưa được giải hết, ý thức mơ màng, theo bản năng cô ta ôm lấy Từ Kinh đang hung hăng chuyển động cơ thể trên thân.
Từ Kinh mặc dù đang đắm chìm trong khoái cảm do chuyện đó mang lại nhưng ông ta vẫn còn ý thức. Lúc mọi người chạy đến xem, ông ta đã tỉnh táo lại, vội vàng rút ra khỏi cơ thể Định Chi.
Định Chi chưa được thỏa mãn, cơ thể đột nhiên trống rỗng, thân thể mềm mại như rắn quấn lấy ông ta, phát ra âm thanh nỉ non.
" Muốn nữa...tôi muốn nữa...mau cho vào đi..."
Sắc mặt Từ Kinh đen như đít nồi, con điếm này, không thấy mọi người đang vây xem hay sao mà còn nói những lời này.
Định phu nhân - mẹ ruột của Định Chi lúc này không phát hiện ra người đang trần như nhộng kia là con gái mình, bà ta âm dương quái khí mà nói một câu.
" Không biết con gái nhà nào mà không ra thể thống như vậy, loại con gái này thật là làm mất hết mặt mũi của ba mẹ."
Lâm Tuyết Nhàn liếc nghe bà ta nói xong liền hô lên.
" Cô gái nằm dưới đất kia...sao lại giống Định Chi tiểu thư như vậy?" Giọng nói Lâm Tuyết Nhàn run run, giống như không thể tin nổi, lại giống như có vài phần lo lắng.
Chỉ một câu nói này thôi đã dời sự chú ý của mọi người lên cô gái đang nằm dưới đất.
Định phu nhân nghe Lâm Tuyết Nhàn nói như vậy sắc mặt tái đi, vội chạy lại tát Lâm Tuyết Nhàn một cái, quát lên.
" Cô ăn nói bậy bạ gì đó? Con điếm đang nằm dưới đất kia sao có thể là Định Chi được?"
Lâm Tuyết Nhàn không kịp chuẩn bị, ăn luôn một cái tát từ bà ta, bên má bị đánh nhanh chóng đỏ bừng, cô ta dùng tay ôm má, giọng ấm ức.
" Cháu...cháu chỉ bảo thấy hơi giống thôi, mọi người quan sát kĩ là biết được rồi."
Từ phu nhân thấy cháu mình bị bắt nạt, cũng không nhịn được mà lên tiếng.
" Định phu nhân, tốt xấu gì con bé cũng là hậu bối bà nên cư xử đúng mực. Chưa kể nó là con cháu của Từ gia chúng tôi, bà chưa phân phải trái đã đánh nó, đây là muốn trở mặt với chúng tôi sao?"
Định phu nhân nghe vậy lập tức thu lại dáng vẻ hung dữ vừa rồi, nhẹ giọng nói.
" Từ phu nhân hiểu nhầm rồi, tôi không có ý này. Chỉ là con bé ăn nói có chút hàm hồ nên tôi mới không kiềm chế được."
" Để biết con bé có ăn nói hàm hồ hay không, chúng ta quan sát là biết."
Đám người nhanh chóng vây lại quan sát Định Chi đang lên cơn động tình, Định phu nhân cũng lại gần xem, không ngờ...người con gái nằm dưới đất thất sự là con gái bà ta.
Đôi mắt bà ta trợn tròn, trông đầy vẻ không thể tin được.
Không thể nào! Không thể nào là Định Chi được.
Cú sốc quá lớn khiến bà ta không thể chấp nhận, cơ thể lung lay như sắp đổ. Lâm Tuyết Nhàn vội che đi vẻ đắc ý trên mặt, chạy đến đỡ lấy Định phu nhân, giọng quan tâm hỏi.
" Định phu nhân, bà không sao chứ?"
Định phu nhân nghe cô ta hỏi như thế thì nổi điên lên, đẩy ngã cô ta, ra sức đánh mắng chửi rủa.
" Đều tại mày, nếu không phải do mày làm lớn chuyện thì mọi thứ sẽ khác."
Lâm Tuyết Nhàn mở to mắt, vẻ mặt ấm ức, một người đàn ông ở gần đó, thấy người đẹp chịu ủy khuất, không nhịn được lên tiếng bênh vực.
" Định phu nhân, người nằm dưới kia là Định Chi, đây là chuyện rõ ràng. Cho dù Tuyết Nhàn không nói thì mọi người cũng biết, bà đừng đổ mọi chuyện lên đầu cô ấy."
Có người dám lên tiếng, những người phía sau cũng không nể nang Định gia, lần lượt đứng về phía Lâm Tuyết Nhàn.
" Định phu nhân, bà là phu nhân hào môn, không dạy được con gái thì thôi còn trút giận lên người khác."
" Hành vi của bà thật là cả giận mất khôn."
Lời nói ngày một quá đáng, ngay cả thương nhân bé cũng lên tiếng chất vấn bà ta.
Họ cũng không lo bị Định gia trả thù, dù sao vốn dĩ Định gia đã đi xuống cộng thêm chuyện hôm nay nữa khẳng định là mất hết mặt mũi.
Định phu nhân sững sờ, những người từng nịnh bợ bà ta đây sao? Định Chi vừa gặp phải sự cố liền quay lưng, nói xấu.
Mà bên kia, Từ phu nhân lao vào đánh Định Chi mấy cái rồi lôi Từ Kinh đi.
Những người khác thì chụp lại vài tấm hình mát mẻ của Định Chi lại rồi cũng rời đi.
Nơi cuối hành lang ấy chỉ còn lại Định phu nhân đang cúi mặt khóc và Định Chi đang uốn éo cơ thể.
****
So với bầu không khí náo nhiệt của bên đó, Tử Tranh ở bên này lại đang chật vật không chịu nổi.
Nguyên nhân là do cô lúc đó tuy chỉ nhấp một ngụm nhỏ nhưng tác dụng của thuốc quá mạnh khiến cơ thể cô trở nên khác thường.
Đường Tử Tranh dường như dùng hết tỉnh táo còn sót lại, đi tìm Tiêu Dạ Tĩnh. Anh thấy tình trạng của cô như vậy, không nhiều lời bế cô rời khỏi bữa tiệc.
Nói Thiều An lập tức lái xe về nhà.