Hôm nay vừa tỉnh dậy, anh nhận được thư mời dự tiệc của Định Thanh, ba của Định Chi. Nghe nói bữa tiệc sẽ được tổ chức vào 2 ngày sau, trên du thuyền sang trọng.
Hơn nữa còn đặc biệt nhấn mạnh đưa cô đi cùng, đọc đến đây anh bất giác mỉm cười.
Đây là muốn lợi dụng cô để lấy lòng anh sao?
Cô mở cửa đi vào thấy anh đang đọc cái gì đó, cô từ từ ôm anh vào lòng.
" Định Thanh muốn anh cùng em đến tham gia bữa tiệc vào hai ngày sau, em thấy sao?" Anh bỏ điện thoại sang một bên, quay lại nhìn cô.
Cô im lặng suy nghĩ một lúc.
" Nếu không đi cũng được, anh sẽ tìm lý do từ chối." Anh nhẹ nhàng bảo.
" Không, phải đi chứ."
Nếu như anh vì cô mà từ chối việc này, lỡ mà trong bữa tiệc đó có thông tin gì liên quan đến công ty anh vậy thì không đáng.
" Được, tí nữa anh kêu Thiều An mang một bài bộ váy qua đây cho em chọn."
[…]
Loay hoay cũng đã đến ngày tổ chức bữa tiệc.
Cô mặc một chiếc váy ôm sát cơ thể màu đen cùng với một bộ tranh sức bạc, những thứ này giúp tôn lên làn da trắng sáng của cô. Nhưng khi mặc vào cô thấy hơi hở nên lấy áo vest của anh khoác lên.
Mái tóc đen dài uốn xoăn được thả ra cùng với lớp trang điểm nhẹ nhấn nhá ở môi, vừa thanh lịch lại quyến rũ.
Khi đi cùng anh cũng không quá chênh lệch mà cực kì xứng đôi.
Chỉ là không biết ông ta suy nghĩ cái gì mà mời cả Quân Thần và Lan Khuynh.
" Cậu mà cũng được mời đi sao?" Anh nhìn Quân Thần hỏi.
" Ừm, cũng không biết lão cáo già này có ý đồ gì." Quân Thần nói.
Cô đang đứng cạnh Lan Khuynh, cậu ấy thì không thích nhưng bữa tiệc kiểu này nên là muốn cô cùng đi ra ngoài hóng gió.
Cô kéo tay của anh.
" Sao vậy?"
" Em muốn đi ra ngoài."
" Được, nhớ cẩn thận." Anh ân cần nói.
Cô cùng Lan Khuynh ra phía ngoài của du thuyền. Nhìn bầu trời đêm đầy sao, gió ở ngoài này cũng mạnh nhưng sảng khoái hơn không khí ngộp ngạt trong kia. Ít ra ở đây cô sẽ không phải để ý đến những ánh mắt soi mói của các cô gái.
Tuy không phải là cô thiếu tự tin chỉ đơn giản là nó khiến cô khó chịu. Đang nói chuyện với Lan Khuynh thì...
" Ôi! Đây chẳng phải là Tiêu thiếu phu nhân sao?"
Định Chi đi lại phía cô, trên tay còn cầm ly rượu vang.
Cô quay lại nhìn, cũng không bất ngờ gì, dù sao đây cũng là bữa tiệc do ba cô ta tổ chức.
Tử Tranh chẳng thèm để tâm đến cô ta. Coi Định Chi chỉ như làn gió rồi kéo Lan Khuynh đi.
Thấy mình bị ngó lơ, Định Chi kéo mạnh cô lại, đẩy Lan Khuynh ra khiến cậu ấy không kịp phòng bị mà ngã xuống lan can.
Còn cô thì bị cô ta đè sát mép thuyền, Định Chi nắm chặt lấy bả vai, trợn trừng mắt nhìn cô.
" Mày là cái thá gì mà dám ngó lơ tao?"
Cô bị ép đến đường cùng, bên dưới là nước biển, nếu sơ xảy cô sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào, mà cô lại không biết bơi.
" Một đứa thấp hèn như mày mà cũng xứng đi bên cạnh anh ấy." Người đàn ông mà cô ta muốn kết hôn nổi tiếng lạnh lùng, không gần nữ sắc vậy mà vì cô phá bỏ mọi quy tắc của bản thân.
Định Chi giống như phát điên vậy, hết lần này đến lần khác gây sự với cô. Tử Tranh đang im lặng quan sát, tìm cách thoát khỏi Định Chi.
" Mày là loại bẩn thỉu, không xứng có được hạnh phúc."
Cô chưa kịp đẩy Định Chi ra thì...
" Chết đi."
Định Chi hét lên rồi đẩy mạnh cô ra khỏi rào chắn, rơi vào vũng nước sâu và tối tăm.
Cô lúc này chỉ cảm thấy bản thân văng ra xa và bị bao trùm bởi làn nước lạnh.
Định Chi đắc ý, khoanh tay đứng nhìn cô chật vật trong làn nước.
" Cô làm cái gì vậy hả?" Lan Khuynh lao đến đẩy cô ta ra.
Nhìn cô như này chỉ có thể an ủi cô bình tĩnh rồi nhanh chóng chạy vào nói cho Dạ Tĩnh.
Bên dưới, cô dần mất hết sức lực. Đây là về đêm, nước biển vốn dĩ đã rất lạnh...Cảm thấy bản thân không trụ được nữa, đang chìm dần vào trong làn nước thì lúc này có một bóng dáng bơi đến.
Anh sau khi nghe Lan Khuynh nói vậy liền không màng tất cả nhảy xuống cứu cô, thấy cô không còn sức anh nói.
" Tử Tranh, em đừng nhắm mắt, cố chịu một chút nữa thôi."
Tìm thấy cô, anh ra hiệu cho người bên trên kéo mình lên. Định Chi lúc này đã vội chạy đi vì cô ta biết nếu ở lại bản thân chỉ có một kết cục.
Anh đặt cô nằm xuống rồi bắt đầu sơ cứu, anh đặt tay lên ngực cô nhấn mạnh nhưng có vẻ không hiệu quả. Thế là anh hít một hơi thật sâu rồi hô hấp nhân tạo cho cô, cô vẫn không tỉnh lại.
Anh lúc này hoảng rồi, nếu như anh không đồng ý đi có lẽ cô sẽ không xảy chuyện.
Anh một lần nữa hô hấp nhân tạo cho cô.
" Khụ, khụ..." Cô ho hai tiếng, cuối cùng cũng đã tỉnh lại.
" Tranh Tranh..." Anh ôm chặt cô vào lòng, cả người cô lúc này đang run lên vì lạnh.
Một nhân viên cầm chiếc khăn lớn đưa cho anh, anh quấn cho cô rồi bế cô rời đi. Bây giờ anh cần cho cô thay một bộ quần áo khác.