" Vậy...vậy là bây giờ trong Hồ gia chỉ còn mình cô Hồ Vy là trong sạch ?" Quân Thần ở dưới nói vọng lên, đám phóng viên thấy vậy cũng quay qua phỏng vấn. Họ không quan tâm ai là người đưa ra câu hỏi vì chỉ cần là thứ giúp họ có được tin nóng.
Hồ Vy bị đám nhà báo vây quanh hỏi xem cô ta có từng hại người không.
" Đươn...đươn...đương nhiên...tôi làm sao mà hại ai được..." Hồ Vy lắp bắp nói.
" Nói mà không biết ngượng mồm." Cẩn Bách bước lên khán đài, vừa đi vừa vỗ tay còn nở ra một nụ cười khinh bỉ.
" Anh...anh...nói vậy là sao chứ..." Hồ Vy trố mắt nhìn Cẩn Bách.
" Tôi nói còn sai sao, cô cũng dùng chiêu thức y như mẹ của cô còn gì." Cẩn Bách cười khẩy nói.
" Anh có thể nói rõ ra được không ?"
" Khôn...không được...Cẩn Bách anh không được nói..." Cô ta gào lên.
Cẩn Bách bỏ ngoài tai mà quay sang nói với đám nhà báo.
" Cô Hồ Vy đây cũng sử dụng một phương thức y hệt người mẹ của mình. Cô ta hạ độc với chính bác ruột, còn mang nó đi khoe khoang như là thành tích vậy." Cẩn Bách bảo.
" Đúng không, Hồ Vy ?" Cẩn Bách ghé sát vào nói khiến cho Hồ Vy đứng không vững mà ngã xuống.
Cẩn Bách thấy vậy, xoay người đi xuống phía Tử Tranh. Đi ngang qua, Cẩn Bách nói khẽ vào tai Tử Tranh.
" Hoàn thành nhiệm vụ."
Cô chỉ nhẹ mỉm cười như đáp lại.
Nhìn thấy cảnh này Hồ Vy như hiểu ra gì đó, liền xông đến phía cô. Thấy cô ta lao đến cô không kịp phản ứng may mà anh nhanh trí đứng lên chắn cho cô, đẩy Hồ Vy nằm ra đất.
" Tất cả...đều là tại chị...chị không cam lòng khi thấy tôi đến với Lãnh Hạo nên mới tìm cách phá hủy..." Hồ Vy chỉ tay về phía cô nói.
" Đây không phải là quả báo của các người sao ?" Cô lạnh lùng nói.
" Tôi đây là có lòng tốt, để cô nếm trải cảm giác mất hết tất cả như tôi khi đó." Cô điềm đạm bảo.
Trong lúc mọi người đang xôn xao bàn tán thì cảnh sát ở đâu ập vào, bắt Đường Tuyền, Lãnh Hạo và Hồ Vy đi. Đám cưới cứ như vậy mà bị hủy.
Sau khi bọn họ bị đưa đi, đám phóng viên bắt đầu chuyển hướng sang Dạ Tĩnh và Tử Tranh. Họ đặt ra rất nhiều câu hỏi kiểu như làm sao cô quen được anh, rồi khi biết người làm hại bố mình là em họ thì suy nghĩ của cô như nào ?
Cô chỉ lẳng lặng không nói gì, Quân Thần, Lan Khuynh, Hi Văn giúp cho Dạ Tĩnh và Tử Tranh dọn đường đi đến xe.
Khi ngồi vào rồi cô mới rũ bỏ dáng vẻ yếu đuối, nhu nhược xuống thay vào đó là nụ cười sảng khoái, vui vẻ. Vui vì bản thân đã trả thù được cho ba mẹ và chính bản thân, vui vì đã khiến những kẻ thâm độc đó nhận một kết cục xứng đáng.
Vừa ra khỏi nơi hỗn loạn ấy một lúc thì cô nhận được điện thoại từ phía Tiêu phu nhân.
" Tử Tranh, con đã làm xong việc chưa ?"
" Dạ, xong rồi thưa mẹ." Cô nhẹ nhàng đáp.
" Vậy con với thằng Dạ Tĩnh mau về đây đi, ta có làm mâm cơm chúc mừng con."
" Dạ được."
" À, con gọi thêm ông bà sui nữa với những người bạn của con qua." Tiêu phu nhân hào hứng nói.
" Con sẽ bảo họ luôn."
Nghe được câu trả lời của cô, Tiêu phu nhân đã tắt máy. Cô nhắn tin cho mọi người rồi quay sang nhìn anh.
Kết thúc được chuyện này, cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, không còn mang gánh nặng nữa.
" Cảm ơn anh." Cô chân thành bảo.
" Cảm ơn vì cái gì ?" Anh dịu dàng hỏi.
" Cảm ơn anh vì đã luôn ủng hộ và ở bên cạnh em." Cô đáp.
" Em chỉ định cảm ơn suông thôi sao ?"
Cô kéo anh lại, hôn lên môi anh. Anh cũng nhiệt tình đáp lại.
" Như này được chưa, ông xã ?"
2 chữ ông xã này của cô, làm tim của anh đập nhanh.
" Cũng không sớm nữa, anh mau lái xe về nhà chính đi."
Anh cũng không chậm trễ mà khởi động xe, trên đường trở về anh cứ nắm lấy tay cô không buông.
****
Về đến nhà, cô đã bị Tiêu thái thái kéo vào ngồi, hỏi han đầu đuôi. Cô cũng thành thật trả lời. Nói chuyện được một lúc thì mọi người cũng đến đông đủ.
Đây là bữa tiệc chúc mừng cho cô nên người làm cũng được ngồi vào. Khi đã đầy đủ, cô đứng lên nói.
" Con muốn nhân bữa cơm hôm nay cảm ơn sự giúp đỡ của tất cả mọi người có mặt ở đây, nhờ mọi người mà con mới có dũng khí và sức mạnh để hoàn thành."
" Tử Tranh ah, cậu khách sáo quá rồi. Chúng ta quen biết lâu như vậy có gì mà chưa từng trải qua, đây đều là chuyện nên làm." Lan Khuynh trả lời.
" Con cũng đừng khách khí với chúng ta làm gì, bây giờ mọi người đều là người nhà với nhau cả." Tiêu lão gia từ tốn bảo.
" Được rồi, đừng cứ nói qua lại nữa, đây là bữa tiệc để chúc mừng mà." Đường Thiên nói.
" Vậy chúng ta cùng nhau nâng ly chúc mừng cho Tử Tranh." Tiêu phu nhân vui vẻ nói.
Tiếng cụng ly vang lên kèm theo câu nói [ Chúc mừng Tử Tranh đã hoàn thành đại nghiệp.]