Thiệu Vinh không muốn bị mất hứng, nên suốt quãng thời gian du lịch Du Chu chưa hề nhắc lại chuyện chia tay. Kì nghỉ hãy còn rất dài, Thiệu Vinh dẫn Du Chu đi dạo chơi khắp nơi.
Đợi dịp Tết trôi qua hơn phân nửa thì du khách dần dần nhiều lên, Thiệu Vinh kéo Du Chu ra đầu đường “Diễn rong”, để Du Chu thử trải nghiệm năm tháng suồng sã thời niên thiếu của hắn. Có đôi khi hắn sẽ bày giá vẽ rồi bảo Du Chu thét to thu tiền, có đôi khi hắn sẽ cho Du Chu đeo ghi-ta đứng hát dạo trước cửa ga tàu điện ngầm.
Cả hai đi hết toàn bộ thành phố này, tiền kiếm được chưa xài bao nhiêu, song tâm trạng lại vui vẻ khôn xiết.
Hồi mười mấy tuổi Thiệu Vinh từng khao khát tìm một người cùng mình đi phượt khắp mọi thành phố, thuở ấy hắn nghĩ rằng đối tượng mà bản thân lựa chọn hẳn sẽ tràn ngập sự tò mò về thế giới này giống hắn; hẳn sẽ vĩnh viễn dồi dào sức sống, năng lượng chẳng bao giờ cạn kiệt giống hắn.
Lúc đó Thiệu Vinh đã hỏi Úc Ngôn có muốn đi ra ngoài với mình hay không, Úc Ngôn nào dám đồng ý, cậu ta đáp sợ ông nội cậu ta tức giận, còn bảo đang chuẩn bị xuất ngoại. Thiệu Vinh cũng chẳng miễn cưỡng, hắn chạy ra ngoài chơi một mình suốt mấy tháng ròng, tự tại vô cùng.
Đêm trước ngày trở về, Du Chu đi ngủ từ sớm. Thiệu Vinh chưa ngủ, hắn chống cằm lên gối ngắm vẻ mặt say giấc bình yên của Du Chu. Du Chu nhát gan bẩm sinh, lúc ngủ cứ thích gập tròn người lại, nom cực kì giống nhóc đáng thương thường xuyên bị người ta ức hiếp.
Cái hôm gặp nhau lần đầu tiên Thiệu Vinh có uống chút rượu, khăng khăng bóng lưng Du Chu lại rất giống Úc Ngôn, hắn say váng cả đầu bèn đến gần hô: “Úc Ngôn?” Song quan sát kĩ thì hóa ra không phải Úc Ngôn, mà chỉ là một con thỏ nhỏ sợ thon thót thôi.
Đôi mắt con thỏ nhỏ mở tròn xoe nhìn đăm đăm vào hắn, bờ môi hơi hé nom cứ như dụ dỗ người ta hôn mình vậy. Thiệu Vinh chẳng hề khách khí, hắn sà tới hôn thật. Con thỏ nhỏ vĩnh viễn nhát gan tột cùng, bị hắn lôi lên giường vẫn cực kì ngoan, đau khóc cũng chả dám phản kháng, hỏi tên tuổi hỏi số điện thoại cũng thành thật khai sạch.
Thiệu Vinh chìa tay nhéo má Du Chu. Hàng lông mày thanh tú của Du Chu đương ngủ say khẽ chau, cậu nhích sang dụi mặt vào lòng hắn, giống hệt muốn giấu nhẹm chính mình đi vậy.
Bỗng chốc Thiệu Vinh nghĩ rằng, nếu năm ấy người hắn hỏi là Du Chu, liệu Du Chu có đi với hắn hay không?
Lá gan Du Chu nhỏ như thế, cho dù không muốn đi, thì bị hắn đe dọa qua loa một hồi đảm bảo sẽ đồng ý thôi. Kế đó hắn sẽ bắt cóc Du Chu, chạy tới trời Nam biển Bắc rong chơi thỏa thích.
Thiệu Vinh suy nghĩ vẩn vơ, rồi lại muốn hôn nhẹ Du Chu. Hắn cúi xuống đặt một nụ hôn lên bờ môi Du Chu, mà đáp trả hắn chỉ là tiếng hít thở nhẹ bẫng và ổn định của Du Chu.
Thiệu Vinh bỗng bật cười. Du Chu lúc mười mấy tuổi trông ra sao nhỉ? Phải chăng càng ngây ngô, càng thẹn thùng hơn bây giờ?
Thiệu Vinh ôm chặt người vào lòng, cánh tay vòng quanh eo Du Chu, sau đó dần thiếp đi.
Ngày hôm sau cả hai phải bay trở về, còn chưa đến 15 tháng Giêng mà nhà trường đã đi học lại rồi, Du Chu cần quay về làm việc. Tuy Thiệu Vinh rất chướng mắt cái công việc kia của Du Chu, song vẫn mặc cậu muốn làm gì thì làm.
Thiệu Vinh chuồn đi nghỉ xả hơi vài hôm đâm ra công việc cho hắn xử lí cũng nhiều ngút ngàn, đợi tới khi hắn giải quyết xong chuyện ở công ty mới hơi nhàn rỗi lướt tin nhắn do bạn bè gửi.
Chẳng biết hôm nay là ngày gì đặc biệt mà tin nhắn đủ loại nhiều vô số kể.
Thiệu Vinh mở ra đọc thử, mới biết có người quay video cảnh hắn và Du Chu “Biễu diễn đường phố” lúc đi du lịch đăng lên mạng, còn gọi bọn họ là “Đôi chim cu lang thang siêu cấp ái ân.”
Video không chỉ có một, khi thì hắn đang vẽ tranh, khi thì Du Chu đang chơi đàn ghi-ta, khi thì hắn kéo tay Du Chu ăn thử cái này nếm thử cái kia ở đầu đường.
Cũng chả rõ là sự trùng hợp hay có kẻ lén lút châm dầu vào lửa, lại có rất nhiều blogger đua nhau đăng những video này, họ nhộn nhịp bày tỏ rằng “Ngọt lịm tim” “Mị cũng muốn đi lang thang giống cả hai”. Thậm chí có vài kẻ lành nghề xuất hiện đánh giá khả năng hội họa của hắn, đánh giá khả năng đàn hát của Du Chu.
Nói chung, “Đôi chim cu lang thang” – tức bọn họ đã hót hòn họt, cái tên hãy còn chễm chệ một góc trên hot search chật ních.
Thảo nào lại bị oanh tạc.
Thiệu Vinh không buồn để ý tới mấy việc vặt này, hắn chỉ tò mò phản ứng của Du Chu thôi. Du Chu vốn bị hắn buộc “Diễn rong” đấy, lần đầu tiên đàn xong một bài tay còn run lẩy bẩy dữ dội, nếu biết mình nổi tiếng nhờ điều này thì khéo sợ chết khiếp ấy nhỉ?
Thiệu Vinh gọi điện cho thằng bạn làm trong ngành này, nhờ đối phương tìm người dằn hot search xuống và xóa sạch đống video trên mạng đi, kế đó mới trả lời một câu trong nhóm chat hồ bằng cẩu hữu:【Có gì mà ngạc nhiên?】
Người trong cuộc vừa xuất hiện, nhóm chat lập tức bùng nổ:
【Vinh ca đỉnh vãi!】
【Giang cư mận bảo Vinh ca debut đi kìa!】
【Ai cũng khen Vinh ca đẹp trai lai láng hết, anh xem xử lí kiểu gì?】
【Cả hành tinh đều biết anh và chị dâu yêu đương nồng thắm rồi, còn chờ chi mà không add chị dâu vào nhóm làm quen với tụi em nhờ?】
Thiệu Vinh chẳng buồn để ý tới bọn họ, vì hắn bỗng nhận được cuộc gọi từ bố mình.
Bố hắn đánh phủ đầu bằng một tràng răn đe dạy dỗ, mắng hắn hành động quá láo xược, vốn đã không phải là chuyện gì vẻ vang rồi, vậy mà lại làm ầm lên cho cả thế giới biết.
Hiếm khi Thiệu Vinh chịu nhẫn nại nghe xong, hắn cười nhạt đáp: “Mọi người đều khen tình cảm giữa con và vợ rất tốt đấy, điều này còn chưa đủ vẻ vang ư? Tình cảm tồi tệ mới cần che giấu, bố nói có đúng hay không?”
Bố hắn nghẹn lời, cúp máy.
Thiệu Vinh liếc nhìn di động, thấy thời gian chả còn sớm bèn dứt khoát gạt xấp tài liệu trên bàn sang một bên, lái xe đến trung học số 18 đón người.
Cận kề giờ tan học, cổng trường chen chúc chật ních như thường lệ. Thiệu Vinh đỗ xe trước một cửa tiệm bánh nướng nơi góc phố, đương định gọi cho Du Chu, tầm mắt lại chợt phát hiện bóng dáng quen thuộc trong tiệm.
Đấy chẳng phải là Du Chu hay sao?
Du Chu đang trò chuyện cùng chủ tiệm bánh nướng trẻ tuổi nọ, cả hai đứng sát rạt. Cũng không biết tên kia nói gì với Du Chu mà Du Chu lại cười rộ lên, hai má thoáng hiện lúm đồng tiền đáng yêu.
Trước kia Thiệu Vinh chưa từng nhận ra má lúm đồng tiền của Du Chu cười lên trông sẽ như vậy.
Thiệu Vinh mở cửa bước xuống xe, đi đến chỗ tiệm bánh nướng. Hắn đẩy cửa bước vào tiệm, hai người đứng bên trong nghe thấy loa tự động ngoài cửa cất tiếng “Chào mừng quý khách” bèn ngoảnh đầu sang nhìn cùng lúc.
Nụ cười trên mặt Du Chu lập tức cứng đờ nơi khóe môi, kế đó lúm đồng tiền càng ngày càng nhạt, cậu tiếp tục che giấu nó giống hệt mọi khi. Du Chu lắp ba lắp bắp hô: “Thiệu, Thiệu Vinh.”
Thiệu Vinh sải bước tới gần Du Chu bèn dừng chân, hắn nhìn về phía Triệu Vân Phong đứng bên cạnh, bình tĩnh chìa tay tự giới thiệu với Triệu Vân Phong: “Thiệu Vinh, bạn trai Du Chu. Làm quen chút nhé?”
Triệu Vân Phong điếng người bởi câu nói đi thẳng vào vấn đề của Thiệu Vinh, gã lau sạch bột mì dính trên tay, đoạn bắt tay Thiệu Vinh, trả lời hoàn toàn dựa theo bản năng: “Tôi tên Triệu Vân Phong, năm ngoái đến đây kinh doanh mới quen được Du Chu.”
Thái độ Thiệu Vinh nom quá thản nhiên, căn bản trông chả có ý giấu giếm gì, Triệu Vân Phong cũng không kịp sốc trước chuyện “Hoá ra Du Chu thích đàn ông, còn quen kiểu bạn trai như vậy” nữa cơ.
Thiệu Vinh thấy phản ứng của Triệu Vân Phong thì biết ngay quan hệ giữa hắn và Du Chu rất trong sáng, cho nên bèn mỉm cười với gã: “Tôi thấy anh cũng khá bận, tôi và Du Chu xin phép về trước nhé.”
Triệu Vân Phong gật đầu, đưa mắt nhìn bọn họ rời khỏi.
Đợi trông thấy Du Chu ngồi lên xe Thiệu Vinh thông qua cửa sổ thủy tinh, Triệu Vân Phong mới bừng tỉnh hoàn hồn, tự kiểm điểm hành vi thường xuyên nhờ Du Chu chỉ giáo vào đêm hôm khuya khoắt.
Liệu có phải người ta đã biết tới sự tồn tại của gã, nên mới cố ý đến thị uy cho gã ngầm hiểu?
Trong xe, Du Chu thắt dây an toàn xong xuôi, cậu muốn nói lại thôi. Thiệu Vinh cũng chả mở miệng, hắn cố tình khiến Du Chu bứt rứt suốt dọc đường, chờ tới đích mới nói: “Xuống xe.”
Du Chu hơi ngơ ngác nhìn khu chung cư trước mặt, đây không phải nhà cậu, cũng không phải chỗ ở của Thiệu Vinh. Thiệu Vinh bước xuống xe, đoạn kéo tay Du Chu hỏi: “Quên rồi à? Chẳng phải chúng ta vẫn luôn bàn bạc về chuyện sửa sang căn hộ mới hay sao?”
Du Chu đáp: “Nhưng…” Nhưng bọn họ sắp chia tay rồi mà!
Thiệu Vinh nói: “Căn hộ này được thiết kế dựa theo ý cậu cả đấy, giờ cậu không nhận, lẽ nào muốn tôi tặng cho kẻ khác? Vậy cũng thiếu tôn trọng ‘Kẻ khác’ quá.” Hắn dẫn Du Chu đi lên chung cư, chẳng mấy chốc đã tới “Nhà mới” của bọn họ.
Vừa mở cửa, Du Chu đã trông thấy một chú cún con lông xù trốn dưới ghế xô-pha, bấy giờ đương rên ư ử ư ử.
Du Chu ngây người, ngoảnh đầu nhìn về phía Thiệu Vinh.
Thiệu Vinh hững hờ bảo: “Mẹ nhặt đấy, nói có kẻ bỏ rơi nó ở bên vệ đường, do đần độn nên còn bị xe cộ qua lại cán trúng chân nữa. Mẹ phát hiện xong thì bèn nhờ cấp dưới gửi ở bệnh viện thú cưng chăm một thời gian, giờ lành lặn hẳn rồi, mỗi tội nhát gan quá thôi. Tôi thấy cậu cũng nhát gan, một người một cún hợp nhau đáo để nên gọi người đón nó sang. Sau này cậu cứ ở lại đây đi, cũng để nó ké tí cơm. Mỗi sáng chạy bộ thì dắt nó theo chạy một vòng bên ngoài, thừa dịp rèn cho nó bạo dạn hơn tí.”
Du Chu nhìn chú cún con núp dưới ghế xô-pha đương quan sát mình bằng cặp mắt đen lúng liếng, bờ môi khép rồi mở, cuối cùng không thể xổ ra nổi một câu cự tuyệt. Thấy Thiệu Vinh đã bước vào trong, cậu cũng vội vàng bám sát theo, chậm chạp ngồi xổm trước ghế xô-pha.
Cún con còn nhỏ tuổi, ngửi được mùi thơm ngọt ngào từ người Du Chu bèn sợ sệt dè dặt ló nửa thân trên, lại bật ra hai tiếng rên ư ư từ chiếc mũi, nó rụt rè vươn bàn chân bé xíu lay ống quần Du Chu.
“Nó tên là gì?” Du Chu hỏi Thiệu Vinh.
Thiệu Vinh đứng bên cạnh nhìn Du Chu cũng đương rụt rè vươn tay sờ cún con, câu trả lời của hắn vẫn khiến trái tim Du Chu xót xa như trước: “Chào đời chưa bao lâu thì bị quăng mất rồi, ai biết nó tên gì chứ? Cậu tự đặt tên cho nó đi.”
Du Chu suy ngẫm phút chốc, bèn dồn hết can đảm ôm cún con vào lòng mình, nói rằng: “Gọi nó là Ngoan Ngoãn nha.”
Thiệu Vinh hứng thú dạt dào mà nhìn Du Chu: “Nghe giống tên tục của cậu phết nhỉ.”
Khuôn mặt Du Chu nhoáng cái đỏ lựng, cậu ôm cún con, ấp úng đáp: “Hồi nhỏ ông bà ngoại hay gọi em như thế.”
Thời thơ ấu Du Chu có ông bà ngoại thương, vì lẽ đó cậu có thể lớn lên một cách đầy khỏe mạnh và vui vẻ. Dẫu cho cậu chỉ là đồ nhát gan, dẫu cho cậu luôn luôn yếu đuối hèn nhát, cậu vẫn cảm thấy cuộc đời đã đối xử với cậu rất rất dịu dàng.
Nếu, nếu chú cún con này cũng bị ruồng bỏ giống cậu, vậy cậu sẽ nuôi nấng nó tử tế tựa như ông bà ngoại đã từng thương yêu cậu.
“Không được, đổi tên khác đi.” Thiệu Vinh nêu ý kiến phản đối.
“Vì sao?” Du Chu khó hiểu.
“Ngộ nhỡ tôi gọi cậu là Ngoan Ngoãn trên giường, nó chạy tới hóng hớt thì tính sao đây hả?” Thiệu Vinh liếc nhìn chú cún con nằm trong lòng Du Chu, “Cứ gọi nó là Béo Ú đi.”
Du Chu đáp: “…Nó hổng béo.”
Không những không béo mà trông còn hom hem gầy rộc, muốn bao nhiêu tội nghiệp có ngay bấy nhiêu tội nghiệp.
Song bàn về tài già mồm cãi láo thì mười Du Chu cũng chẳng sánh bằng một Thiệu Vinh. Thiệu Vinh nói hết sức hợp tình hợp lí: “Hổng béo là đúng rồi, cái tên là để thể hiện sự kì vọng của bố mẹ dành cho con cái, chúng ta gọi nó Béo Ú là vì muốn nó tăng thêm chút thịt, trưởng thành đầy khỏe khoắn.” Hắn bước sang vươn tay gãi cằm cún con, “Có thích cái tên này không hửm, Béo Ú ơi?”
Cún con được Thiệu Vinh gãi thoải mái, tưởng rằng Thiệu Vinh không có ác ý bèn vui vẻ ngoắt ngoắt đuôi đáp lại: “Ẳng ẳng ẳng!”
Thiệu Vinh vênh váo đắc ý: “Xem nó thích dữ chưa kìa.”
Du Chu: “…”
Thiệu Vinh nằm ngang trên ghế xô-pha, biếng nhác bật tivi lên Internet, đoạn ngoảnh đầu hỏi Du Chu mãi chơi với cún con: “Biết hôm nay trên mạng xảy ra chuyện gì chưa?”
Hết chương 15