Du Chu chẳng hiểu nổi vì sao sự việc lại trở nên thế này.
Trước kia Thiệu Vinh chưa bao giờ quan tâm cậu kết bạn với ai hay cậu làm việc gì.
Rốt cuộc là chỗ nào không đúng? Tâm tư Du Chu loạn hết cả lên, cảm giác mình căn bản chẳng tài nào đối diện với một Thiệu Vinh như vậy.
Lí tiên sinh vừa dìu cụ Lí về phòng, trông thấy Du Chu hoang mang lo sợ ngồi ở đằng kia bèn quan tâm hỏi: “Làm sao thế?”
Du Chu nhìn khuôn mặt ân cần của Lí tiên sinh lại càng rối bời hơn. Trong đầu cậu bỗng dưng xuất hiện câu nói mà anh bạn kia từng ngẫu nhiên nhắc tới: “Cái thằng đó trông thì dễ tính bất cần đời vậy thôi, chứ thực tế chả ai trêu nổi nó đâu. Hồi bé có thằng nhóc đần dám cướp đồ chơi của nó, nó bèn đạp gãy một chiếc xương sườn của người ta, bố mẹ thằng nhóc chẳng những không thể mắng vốn mà còn phải mang quà đến nhà nó xin lỗi. Sau khi giật được đồ về nó lại chả cần nữa mà vứt phăng đi, ngại người ta chơi rồi, bẩn.”
Liệu cậu có rước thêm phiền phức cho Lí tiên sinh không? Mặc dù Lí tiên sinh rất giỏi và gia cảnh cũng đồ độ, nhưng nếu Thiệu Vinh thực sự nổi giận, chưa chắc Lí tiên sinh sẽ gánh vác nổi.
Du Chu lập tức đứng phắt dậy khom lưng với Lí tiên sinh, run lập cập nói: “Xin lỗi, Lí ca. Em, em phải về trước.”
Lí tiên sinh trông thấy bộ dạng này của cậu thì sao yên tâm để cậu đi được. Anh ta đương muốn giữ cậu lại, chuông cửa bất chợt vang lên.
Đã muộn thế này rồi mà còn ai ghé qua nữa?
Lí tiên sinh nhấn Du Chu xuống ghế xô-pha đoạn xoay người ra mở cửa. Nhìn thấy kẻ đứng bên ngoài, Lí tiên sinh hơi kinh ngạc.
Dù làm “Truyền kì” tay trắng dựng nghiệp ở phía nam, Lí tiên sinh vẫn nghe qua tên của vị đại thiếu họ Thiệu này. Vị đại thiếu gia này bối cảnh hùng hậu, ánh mắt cực kì chuẩn, mặc dù tuổi đời còn trẻ nhưng chưa bao giờ đầu tư thất bại, hiện tại công ty do hắn nắm quyền đã có tiếng nói trong ngành rồi.
Hắn mới hai mươi sáu tuổi.
Cho dù năm nay sắp trôi qua, hắn cũng mới hai mươi bảy.
Lí tiên sinh từng tiếp xúc với Thiệu gia, nhưng anh ta không hề quen thân Thiệu Vinh. Lí tiên sinh bất ngờ hỏi: “Sao Giám đốc Thiệu lại tới đây?”
Thiệu Vinh còn chưa kịp trả lời thì Du Chu đã nhào lên trước ôm lấy cánh tay Thiệu Vinh. Tay chân cậu lạnh lẽo, ngón tay sượng ngắt nắm chặt cánh tay mạnh mẽ cứng cáp của hắn, sợ hắn sẽ động thủ với Lí tiên sinh.
Cho dù ban nãy đang trò chuyện qua di động, cậu cũng có thể nhận ra Thiệu Vinh nổi cơn thịnh nộ.
Lí tiên sinh chứng kiến loạt động tác của Du Chu bỗng hiểu rõ ngay đã xảy ra chuyện gì. Thảo nào trông Du Chu khó xử đến vậy, thảo nào Du Chu cứ đứng ngồi không yên vì lỡ nói dối, hóa ra Du Chu lại trêu phải tên sát tinh này.
Thiệu Vinh khẽ liếc Du Chu đứng cản ngay trước mặt mình, giận quá hóa cười nâng mắt trả lời Lí tiên sinh: “Tôi qua đón Du Chu nhà tôi về, em ấy không hiểu chuyện, làm phiền ngài mấy hôm nay rồi.”
Lí tiên sinh ôn hòa đáp: “Sao có thể nói là làm phiền được, là tôi đường đột rủ tiểu Du tới nhà chúng tôi ăn Tết.” Anh ta mở miệng mời, “Ở ngoài lạnh lắm, cậu Thiệu vào nhà ngồi rồi hẵng nói.”
Thiệu Vinh kéo Du Chu đang đứng bất động tại chỗ vào lòng đoạn sải bước ngồi xuống ghế xô-pha, thản nhiên uống tách trà nóng Lí tiên sinh đưa sang.
Lí tiên sinh thấy Thiệu Vinh cứ ôm khư khư Du Chu từ đầu đến cuối, làm sao không hiểu Thiệu Vinh muốn biểu thị chủ quyền công khai. Kể từ khi biết “Bạn trai sắp chia tay” mà Du Chu đề cập là Thiệu Vinh thì Lí tiên sinh đã biết cuộc tình này chẳng dễ dàng chấm dứt, chí ít trông thái độ của Thiệu Vinh không hề giống muốn chia tay.
Lí tiên sinh ngầm thở dài một tiếng, chủ động nói cho Thiệu Vinh hay việc mình quen biết Du Chu, cũng chứng minh mình chỉ xem Du Chu như em trai thôi.
Lí tiên sinh bảo: “Tôi cố gắng nài nỉ mấy lần tiểu Du mới đồng ý tới.”
Thiệu Vinh nghe lời giải thích của anh ta giống với những gì Du Chu khai báo thì lửa giận trong lòng mới được dập tắt chút đỉnh. Hắn chẳng buồn bày tỏ ý kiến đặt tách trà xuống, nói với Lí tiên sinh rằng: “Thôi cũng muộn rồi, tôi dẫn Du Chu về trước.”
Lí tiên sinh thoáng quan sát Du Chu vẫn luôn im lặng, cuối cùng không tìm được lí do giữ lại đành đích thân tiễn Thiệu Vinh và Du Chu ra ngoài.
Du Chu ngoan ngoãn theo Thiệu Vinh lên xe, Thiệu Vinh không hề nhìn Du Chu, đạp chân ga nhanh chóng phóng đi.
Suốt dọc đường Du Chu đều giữ im lặng, mãi đến khi phát hiện Thiệu Vinh đang lái trên một phương hướng xa lạ mới hết kìm được mở miệng: “Anh, anh định đi đâu vậy?”
Thiệu Vinh bỗng nhiên thắng lại dừng xe ngay bên đường, hắn quay sang nhìn về phía Du Chu, cười lạnh đáp: “Tôi còn tưởng rằng cậu bị câm.”
Du Chu ấp úng nói không nên lời.
Thiệu Vinh tháo dây an toàn ra, cúi người nhìn Du Chu từ trên cao xuống. Sắc mặt Du Chu hơi tái nhợt, trông rất giống nhóc đáng thương bị bắt nạt tàn nhẫn, vừa ngây thơ vừa vô tội.
Bấy giờ đã muộn lắm rồi, song trên đường toàn là dòng người tới tới lui lui, mấy năm gần đây người chịu ngoan ngoãn đón giao thừa ở nhà càng ngày càng ít, phần lớn đều tụ tập bạn bè ra ngoài tản bộ hoặc đến Giang Tân ngắm pháo hoa.
Du Chu đảo mắt thấy người đến người đi tấp nập ngoài xe, sắc mặt càng trắng bệch dữ dội, cậu không biết nên nói gì với Thiệu Vinh đang giận dữ tột cùng, thậm chí không hiểu rốt cuộc vì sao Thiệu Vinh biết mình nói dối, rồi vì sao biết thì lại tức giận như vậy.
Thiệu Vinh chứng kiến hết thảy sự ngỡ ngàng của Du Chu, lại thấy màu môi cậu tái bợt hơn mọi khi đôi chút thì lửa giận trong mới nguôi ngoai phân nửa. Hắn nhìn ra được Du Chu thực sự không dan díu gì với cái tên họ Lí kia, sự việc quả thật cũng giống hệt lời họ kể. Du Chu có duyên gặp gỡ và quen biết hai cha con Lí gia, sau khi nghe Du Chu ăn Tết một mình cái tên họ Lí kia mới mời cậu về nhà.
Theo lí mà nói hắn xác thực chẳng có lí do gì để nổi giận với Du Chu cả.
Đáng tiếc xưa nay Thiệu Vinh chưa bao giờ là người thích nói lí lẽ, nếu hắn đã khó chịu thì kẻ khác cũng đừng hòng thoải mái.
Thiệu Vinh tóm lấy eo Du Chu nghiêng người hôn cậu, ngày thường hắn cũng chả phải người ôn hòa gì cho cam, bấy giờ càng hôn một cách đầy thô bạo. Du Chu sợ hãi siết chặt vạt áo Thiệu Vinh, lo lắng người ngoài xe sẽ chú ý tới động tĩnh trong này.
Cốc cốc cốc ——
Tiếng gõ cửa kính giòn tan truyền vào từ bên ngoài.
Giọt lệ vốn đang đảo quanh hốc mắt của Du Chu lập tức tuôn rơi, Thiệu Vinh liếc nhìn cậu, chợt ôm cậu vào lòng, bình chân như vại mà hạ cửa kính xuống.
Một cảnh sát giao thông mặc đồng phục phát hiện tình huống trong xe bèn nỗ lực duy trì biểu cảm bình tĩnh, lễ phép nói: “Thưa anh, mong anh đừng đậu xe ở đây.”
Thiệu Vinh vuốt tấm lưng Du Chu, mỉm cười đáp: “Được, tôi biết rồi.”
Thiệu Vinh lại bấm cửa kính lên lần nữa, hắn xáp lại hôn nước mắt giàn giụa của Du Chu, đoạn hôn môi Du Chu phút chốc mới xấu xa cảm thán: “Sao cậu lại thỏ đế đến vậy hả?” Hắn ngồi trở lại vị trí cũ, tiếp tục thắt dây an toàn vào hững hờ nói, “Tôi đây ghét nhất là kẻ khác chạm vào đồ của mình, cậu hiểu ý tôi chứ? Cậu thích nhận anh trai cứ việc nhận anh trai, thích nhận bố cứ việc nhận bố, hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng nếu cậu dám trốn tôi đi ve vãn kẻ khác, tôi sẽ gọi người đi đánh gãy chân thằng khốn đó rồi sẽ tính sổ với cậu sau. Một cái chân mà thôi, tôi vẫn dư sức mua được.”
Du Chu nói: “…Em không có.”
Thiệu Vinh cười: “Đương nhiên tôi biết cậu không có, nếu không cậu cho rằng cậu còn được ngồi lên ghế lái phụ trên xe tôi à?” Thiệu Vinh dứt lời bèn tập trung lái xe, nhanh chóng mang Du Chu đến đích.
Là căn hộ Thiệu Vinh hay ở.
Du Chu rất hiếm khi tới đây, cậu cảm thấy chốn này cực kì xa lạ, ngay cả hít thở cũng trở nên hơi gian nan.
Thiệu Vinh khiến cậu nghĩ rằng Thiệu Vinh sẽ chả đồng ý chia tay đâu, chí ít là việc đề cập chia tay không thuộc về phía cậu. Chỉ cần Thiệu Vinh chưa nói kết thúc thì mối quan hệ giữa bọn họ sẽ chẳng tài nào kết thúc nổi —— thực tế kể từ khi họ bắt đầu lên giường ngoài ý muốn, giữa họ đã được định sẵn là như vậy rồi, xưa nay cậu chưa bao giờ có cơ hội lựa chọn cả.
“Sao nào, sợ tôi ăn thịt cậu hả?” Thiệu Vinh ôm người vào nhà, khẽ nhéo vòng eo căng cứng của Du Chu. Hắn bật đèn sáng choang, nhìn chằm chằm Du Chu đang nằm rạp trong lồng ngực của mình.
Con người Du Chu nhát gan, mềm yếu, nhạy cảm, hở tí là đỏ vành mắt, kẻ khác nói đùa một câu cũng dễ dàng khiến cậu thấp thỏm cả buổi.
Bất luận xét từ góc cạnh nào, loại người như Du Chu đều là loại người mà ngày xưa Thiệu Vinh ghét nhất. Hắn thích kiểu sáng sủa lạc quan giống Úc Ngôn, thích dáng vẻ tự tin và phóng khoáng của Úc Ngôn, thậm chí chút ranh mãnh nơi Úc Ngôn hắn cũng cảm thấy rất đáng yêu.
Nhưng mặc kệ hắn có thích hay không, Du Chu nhất định phải là của hắn. Vừa nghĩ tới cảnh Du Chu sẽ dùng bộ dạng nhút nhát như nai con này đi dụ dỗ những kẻ khác, Thiệu Vinh cảm giác mình thực sự có thể giết người.
Nếu đã ghét bị kẻ khác đụng chạm, vậy thì cứ nuôi bên cạnh là được rồi, dù sao cũng chả tốn bao nhiêu công sức.
Thiệu Vinh đưa ra quyết định, hắn cười cợt, hết sức từ tốn tính sổ món nợ với Du Chu: “Chả phải lúc khoác lác lừa dối tôi thì mạnh mồm lắm hả? Sao bây giờ lại sợ rồi?”
“Em xin lỗi.” Du Chu nức nở đáp, “Em chỉ, em chỉ không muốn tiếp tục gạt cô chú nữa.”
“Ồ, không muốn gạt bọn họ, vậy nên phải gạt tôi à?” Thiệu Vinh nhếch môi, “Là cậu cảm thấy tôi dễ bị lừa, hay là cảm thấy lừa tôi sẽ không gặp hậu quả?”
Du Chu im thin thít, cậu thật sự cho rằng Thiệu Vinh chẳng phát hiện nổi đâu, dù sao năm ngoái cậu cũng đón Tết một mình, Thiệu Vinh nào có nói gì.
Thiệu Vinh cũng chả muốn tâm sự với cậu thật lòng gì cho cam, người đã mang về rồi, hắn còn khách khí với Du Chu làm chi nữa. Hắn lôi Du Chu đi tắm, kế đó chén sạch Du Chu từ trong ra ngoài, cuối cùng còn cực kì xấu xa mà chê bai: “Tôi cứ tưởng cậu ở nhà thì sợ hàng xóm nghe thấy nên mới không rên, ai ngờ cậu thực sự chẳng biết làm người ta yêu thích.”
Du Chu chẳng còn tí sức lực nào, ngoan ngoãn nằm im lìm trong lòng Thiệu Vinh.
Thiệu Vinh nhìn Du Chu vùi vào ngực mình rồi hô hấp dần dần trở nên ổn định, hắn cũng chợt thấy có tí buồn ngủ. Hắn siết chặt bàn tay đương ôm eo Du Chu, nhắm mắt tiến vào giấc mộng.
Đêm nay Du Chu ngủ một giấc thật sâu, chẳng hề mộng mị.
Sáng sớm tỉnh lại cậu phát hiện Thiệu Vinh đang nghe điện thoại: “Lêu lổng gì cơ chứ? Con đang ở trong căn hộ nội thành của con, Du Chu cũng ở đây này. Đúng, em ấy ở đây. Em ấy lừa con nói về quê ăn Tết, kết quả lại chưa trở về, đêm qua con đi bắt gian. Cái đồ trời đánh đúng là vô lương tâm, cả nhà đối xử với em ấy tốt như thế mà đêm qua lại chạy đi nấu cơm Tất niên cho nhà khác chả nấu cho nhà mình. Được, đợi lát nữa con sẽ lôi em ấy về nhà, để mọi người mắng một trận cho tỉnh.”
Du Chu mở to mắt, nhìn Thiệu Vinh đang ngồi trong ánh nắng.
Thiệu Vinh nói với đầu dây bên kia: “Hiểu rồi, em ấy tỉnh rồi, con sẽ dạy dỗ em ấy tử tế trước.” Hắn vứt phăng di động sang bên cạnh, đè Du Chu vừa mới tỉnh lại xuống giường, giọng điệu rặt vẻ cà lơ phất phơ như mọi khi, “Mẹ bảo anh phải dạy dỗ cưng một chút, cưng nói anh nên làm gì đây? Anh lại chẳng nỡ đánh cưng.”
Du Chu nghe thấy mẹ Thiệu biết chuyện cậu điêu ngoa thì vừa hổ thẹn vừa chật vật, Thiệu Vinh muốn mượn cớ gây sự kiểu gì cậu cũng ngoan ngoãn chấp nhận, thậm chí còn muốn cắt đất bồi thường, cắt sạch chả còn mống nào. Chờ cậu tỉnh táo lại mới phát hiện mình đã bị Thiệu Vinh bê lên xe chuẩn bị trở về Thiệu gia.
Du Chu đứng ngồi không yên.
Thiệu Vinh nhếch mép giễu cợt: “Bây giờ mới biết ngượng đấy à? Sao lúc nói dối không nghĩ đến hậu quả khi bị vạch trần một chút?”
Hết chương 10