Hợp Cửu Bất Phân

Chương 113: One for nights




Kỳ thực Vu Duyệt tự cảm thấy những cầu vồng rắm mà bản thân mình giấu ở trong lòng kia cũng khá hay, là do những người khác không biết thưởng thức mà thôi. Bọn họ tiến vào văn phòng, văn phòng của Cố Thái không lớn, có một chiếc bàn làm việc, một bộ sô pha hai người ngồi, bình thường đều là bản thân nàng làm việc ở đây một mình, phòng họp ở sát vách, cho nên cách bố trí văn phòng của nàng tất cả đều theo tông ấm áp, giấy dán tường cũng là màu ấm. Rèm cửa sổ được kéo qua một nửa, gió lạnh gào thét thổi vào từng trận từ bên ngoài, không ngừng thổi đến, lại giống như có hạt mưa nện vào trên bệ cửa, lách tách vang vọng. Giản Yên và Kỷ Vân Hân đã rời đi trước, tay của Chu Tranh đặt ở trên tay nắm cửa, đi đến nhìn xem hỏi thử: "Cần mình hỗ trợ không?"

"Không cần." Vu Duyệt nhìn về phía người ngồi ở trên sô pha, ánh mắt nặng nề, giọng nói đè xuống hơi thấp nói: "Mình sẽ dẫn chị ấy trở về."

Bây giờ nàng đang một thân một mình, không có trợ lý, muốn dẫn Tô Tử Kỳ xuống lầu cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng Chu Tranh lại không ngăn cản, chỉ đơn giản gật đầu: "Có việc gì gọi mình, mình ở dưới lầu."

Vu Duyệt lạnh nhạt nói: "Ừm." Mà trước khi Chu Tranh rời đi thì nàng cất tiếng gọi: "Tranh Tử."

Chu Tranh đứng ở ngoài cửa, nghe thấy giọng nói ở sau lưng vẫn trầm thấp như trước: "Cảm ơn bồ."

Chu Tranh cười lên: "Đều là bạn bè, khách sáo cái gì."

Này là câu nói của Giản Yên, bây giờ dùng lại, hình như cũng không có khác biệt gì mấy.

Cửa phòng làm việc khép lại, Vu Duyệt đi tới bên cạnh người đang nằm dựa vào một bên trên ghế sô pha. Nàng ngồi xổm xuống, vừa rồi gấp gáp chạy tới đây, nàng bị té trật chân, cũng may không có tổn thương đến mắt cá. Lúc đó lo lắng cho Tô Tử Kỳ bên này, nàng mặc kệ vội vội vàng vàng chạy đến, bây giờ nhìn thấy Tô Tử Kỳ không có chuyện gì, chân phải mới bắt đầu đau đớn như bị rút gân, đau nhói lên từng cơn một. Vu Duyệt dùng lòng bàn tay sờ vào mắt cá chân xoa xoa đều, mãi đến khi cảm thấy thoải mái hơn một chút mới nhìn thẳng vào người đang ngủ.

Tính khí khi uống say của Tô Tử Kỳ vẫn luôn rất tốt, uống say rồi sẽ đi ngủ, trước đây Vu Duyệt cười trêu Tô Tử Kỳ là mỹ nhân say rượu.

Chỉ là mỹ nhân say rượu này, nàng chưa từng nhìn thấy trong ba năm nay.

Vu Duyệt không có trực tiếp dẫn Tô Tử Kỳ đi về, mà là ngồi dựa vào bên cạnh sô pha, nàng đẩy tóc của Tô Tử Kỳ qua một bên, cũng không biết đã bao lâu rồi không có cắt tóc mái, tóc mái phía trước đã dài đến có thể che khuất gò má rồi. Lúc trước yêu cầu của Tô Tử Kỳ đối với chính bản thân mình cực kỳ cao, nói quản lý chính là vẻ bề ngoài của nghệ sĩ, cho nên đối với việc bảo dưỡng cơ thể luôn khắc khe, thậm chí so với nàng là một người nghệ sĩ còn để tâm hơn nhiều, nhưng bây giờ nhìn tư thái mệt mỏi của Tô Tử Kỳ, mái tóc thì lại quá dài, nơi nào còn nhìn ra dáng vẻ gọn gàng.

Nhiệt độ dưới lòng bàn tay khá thấp, có thể bởi vì bên ngoài trời đang mưa, khí trời đột nhiên lạnh xuống, văn phòng lại không có mở lò sưởi, vì lẽ đó cảm giác lạnh lẽo kéo tới, Vu Duyệt đứng lên nửa ôm Tô Tử Kỳ.

Nàng cũng không hi vọng Tô Tử Kỳ có thể tỉnh dậy, chỉ hy vọng Tô Tử Kỳ có thể bước đi theo mình xuống lầu là tốt rồi. Quả nhiên là nàng đánh giá cao sức lực rồi bản thân rồi, vốn dĩ ghi hình chương trình tiêu hao tinh lực rất lớn, ngày hôm nay cũng không có nghỉ ngơi tốt, hơn nữa lại còn mang giày cao gót, nói nàng muốn mang một người đi xuống lầu không phải là chuyện dễ dàng. Vu Duyệt vừa mới chuẩn bị cởi giày ra ôm Tô Tử Kỳ thì nghe thấy tiếng tay nắm cửa của phòng làm việc chuyển động, tiếp theo đó là Cố Thái gọi điện thoại bước vào, nàng nhìn thấy Vu Duyệt nửa ôm Tô Tử Kỳ thì giật mình hơi run một cái, nhất thời cơ miệng quên mất nói chuyện.

Đầu dây điện thoại bên kia có người đang lên tiếng hỏi, nàng lắp bắp nói: "Tôi sẽ gọi lại cho cậu sau."

Tắt điện thoại đi, Cố Thái có chút ngơ ngác nói thầm: Không phải Giản Yên và Kỷ Vân Hân tới đón người sao? Làm sao lại đổi người rồi? Đổi người thì thôi đi, đã vậy tại sao lại là Vu Duyệt?

Vừa rồi nàng có gặp phải Chu Tranh, nghe thấy Chu Tranh nói Tô Tử Kỳ đã rời đi rồi, cho nên nàng mới không gõ cửa trực tiếp bước vào, ai mà biết lại đụng phải tình cảnh lúng túng như vậy. Vu Duyệt và Cố Thái đối lập nhìn nhau không nói gì, bầu không khí nhất thời có chút sốt ruột, cuối cùng vẫn là Vu Duyệt chủ động mở miệng: "Cố tiểu thư, làm phiền giúp tôi một tay."

Cố Thái hoàn hồn, gật đầu liên tục: "Được rồi."

Nàng nói xong giúp Vu Duyệt nâng Tô Tử Kỳ dậy, dừng vài giây ngập ngừng hỏi: "Vu tiểu thư, tại sao chị lại đến đây?"

Vẻ mặt Vu Duyệt không hề khác đi: "Tôi tìm Tô tỷ nói chuyện công việc, ai ngờ chị ấy lại uống say, Giản Yên lại không biết nhà chị ấy."

Cố Thái nghe nàng giải thích cảm thấy không có gì bất thường, nhưng ngẫm lại, tại sao Giản Yên là nghệ sĩ dưới tay Tô Tử Kỳ quản lý, mà lại không biết nhà quản lý của mình?

Trong đầu đều là dấu chấm hỏi, Cố Thái cũng không dám hỏi Vu Duyệt, nàng chỉ đỡ Tô Tử Kỳ đi ra ngoài từ cửa sau cùng với Vu Duyệt, cuối cùng đặt Tô Tử Kỳ lên trên xe, còn hỏi kèm vào: "Cần tôi đưa hai người trở về không?"

Vu Duyệt xua tay: "Không cần, ngày hôm nay cảm ơn cô."

Cố Thái được nữ thần mình thích khen một câu lại không có bất kỳ vui sướng gì, bây giờ nàng có một vạn câu hỏi tại sao muốn đi hỏi Chu Tranh đây.

Lúc leo lên xe, Vu Duyệt nhìn thấy người đứng ở phía sau phất tay, nàng trầm mắt, một cước đạp vào chân ga, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi quán bar.

Lái xe được một lút Tô Tử Kỳ được đặt ở hàng ghế phía sau động đậy cơ thể, giống như thay đổi tư thế ngủ thoải mái hơn. Vu Duyệt từ kính chiếu hậu trong xe nhìn về phía Tô Tử Kỳ, trước đây Tô Tử Kỳ từng uống say khi ở bên cạnh nàng, lúc đó Tô Tử Kỳ nói có nàng ở bên cạnh mới yên tâm, muốn say như thế nào thì có thể say như thế đấy. Mà thực tế, Tô Tử Kỳ không phải là người nghiện rượu, đôi lúc uống đến say xỉn cũng là rơi vào tình thế bức bách, đặc biệt là vào thời điểm nàng mới xuất đạo.

Tâm tư bay xa, Vu Duyệt biết bản thân bây giờ không thích hợp lái xe, nàng đậu xe dừng ở chỗ đỗ xe bên đường, vươn tay lấy ra một cái bật lửa và thuốc lá từ trong túi xách. Trong thùng xe tối tăm lạch cạch một tiếng sáng lên một đốm lửa, tiện đà có một điểm đỏ nổi lên, mùi thuốc lá bay lên lượn lờ.

Cửa sổ xe không có mở ra, bên ngoài trời đã mưa, mưa còn rất lớn, tạt ở trên cửa kính xe trước tạo ra tiếng lột bột, mưa lớn đến ngay cả cần gạt nước cũng theo không kịp. Vu Duyệt hút vào thổi ra hai làn khói sau đó mới quay đầu nhìn hàng ghế phía sau, không biết có phải là Tô Tử Kỳ bị lạnh hay không, nàng có hơi cuộn mình lại, có mấy phần điềm đạm đáng yêu. Vu Duyệt cởi đai an toàn ra, thò người từ khe hở của ghế trước đẩy ra đi đến vị trí hàng ghế phía sau, lấy ra một tấm thảm lông ở dưới đệm ghế ngồi, đắp lên trên người Tô Tử Kỳ. Tô Tử Kỳ ôm thảm cọ cọ, vẻ mặt ngủ say rất ôn hòa, đôi mắt nhìn về phía nàng lúc nào cũng bình tĩnh bây giờ đang nhắm nghiền lại, Vu Duyệt muốn chạm vào rồi lại rút tay về.

Ngoài xe tiếng mưa vẫn rơi như cũ, Vu Duyệt trở lại buồng lái phía trước ngồi xuống lái xe một lần nữa.

Đến dưới chung cư của Tô Tử Kỳ thì đã hơn chín giờ, tiểu khu vẫn là dáng vẻ không đẹp đẽ gọn gàng như trước. Bởi vì do trời mưa, cho nên trên đường đều không có ai, lúc trước mua lại nơi này đều là Tô Tử Kỳ bỏ tiền ra, khi đó nàng đã có chút danh tiếng, khuyên bảo Tô Tử Kỳ chuyển sang ở nơi khác, Tô Tử Kỳ lại khăng khăng nói đường xá nơi này rất tốt, từng con hẻm một đều thông với đại lộ, rất thuận tiện khi đi lại. Đúng là rất thuận tiện, chia tay ba năm, nàng đã đi qua nơi này vô số lần, nhưng đều chưa từng nhìn thấy bóng dáng của Tô Tử Kỳ.

Vu Duyệt lái xe dừng ở trước gara, cửa bị khóa lại, mà nàng lại không có chìa khoá, lúc chia tay thì nàng đã đem hết thảy những gì thuộc về nơi này đều trả lại hết tất cả cho Tô Tử Kỳ, bao gồm cả chìa khoá. Nàng quay đầu nhìn, dòm ngó tìm kiếm chìa khóa từ cơ thể của người ngồi ở hàng ghế phía sau. Trong ánh đèn xe sáng rực, lúc nàng bắt được chìa khoá thì có hơi sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn xem, trên chìa khoá có treo kèm một cái móc khóa quen thuộc. Đây là móc khóa mà nàng tự tay làm, mỗi người có một cái, lúc trước sau khi làm xong thì Tô Tử Kỳ không có cho nàng treo lên trên chìa khóa của mình, sợ không cẩn thận sẽ bị người khác nhìn thấy rồi truyền đi. Thế là nàng giữ lại, bây giờ một cái móc khóa khác vẫn còn ở trong nhà của nàng, mà cái móc khóa ở trước mắt này, rõ ràng nàng đã tận mắt nhìn thấy Tô Tử Kỳ ném đi.

Móc khóa đã rất cũ, màu sắc đều đã phai nhạt đi, sờ ở trong lòng bàn tay lành lạnh. Vu Duyệt không có nghĩ nhiều, sau khi xuống xe nàng nhanh chóng chạy đến gara, trong gara chỉ đủ để lái một chiếc vào, xe của Tô Tử Kỳ lại không có ở bên trong, đoán xem nên để ở nơi nào, nàng không nghĩ nhiều mở cửa gara lên, sau đó lái xe chạy vào bên trong.

Lay hoay một hồi, quần áo trên người nàng đã bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, quần áo dính ở trên người nàng, đường cong lả lướt, tư thái đẹp đẽ, áo ngoài khá mỏng, rất dễ dàng hiện lên nội y ở bên trong.

Xe đã tiến vào gara, cửa chậm rãi đóng lại, Vu Duyệt mở đèn trong xe lên, màu vàng ấm áp, nàng mới vừa chuẩn bị xuống xe thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên, là tiếng thông báo có tin nhắn. Nàng cầm điện thoại di động lên nhìn màn hình, Kỷ Hàm hỏi nàng đêm nay có quay về làng du lịch hay không.

Vốn dĩ nàng đã nói cẩn thận với tổ chương trình rằng đêm nay sẽ quay về. Tuy lúc đó cùng Triệu Khinh đi đến, nhưng ngồi ở trong xe Triệu Khinh nàng vẫn cảm thấy ngửi không quen cái mùi nước hoa kia, chỉ đơn giản nói Triệu Khinh chở mình về nhà là được rồi, nàng muốn từ từ rồi mới đi đến làng du lịch một chút, ai mà biết gặp phải việc này.

Quay về là không có cách nào để quay về, Vu Duyệt trả lời Kỷ Hàm: Không được, sáng mai gặp.

Kỷ Hàm gửi cho nàng một biểu cảm OK, Vu Duyệt không có đặt điện thoại xuống, nàng gửi cho Giản Yên một cái tin nhắn báo đã bình an về nhà. Giản Yên đã nằm ở trên giường nghỉ ngơi, Kỷ Vân Hân đang đi tắm, tiếng nước phát ra từ phòng vệ sinh cùng với tiếng mưa rơi bên ngoài mang đến cảm giác thư thích mấy phần, nàng nhận được tin nhắn thì ngón tay đang trả lời, cửa phòng vệ sinh mở ra, Kỷ Vân Hân mặc đồ ngủ đơn bạc bước ra ngoài.

Bởi vì trời mưa nên trời đột nhiên trở lạnh, trong phòng lại không có mở lò sưởi, nàng cứ ăn mặc quần áo đơn bạc như vậy, mới vừa bước ra liền hắt hơi một cái, Giản Yên liếc mắt nhìn nàng, mấy giây sau cười lên: "Chị không lạnh sao?"

Kỷ Vân Hân tháo dây đai buộc tóc ở sau đầu ra, tóc tai mềm mại trôi xuống ở sau lưng, nàng đi tới trước bàn trang điểm bôi một vài mỹ phẩm dưỡng da đơn giản, cuối cùng ngồi ở bên cạnh Giản Yên, thấp giọng nói: "Lạnh."

"Em có muốn ôm chị một cái hay không?"

Ngữ khí đàng hoàng trịnh trọng, bởi vì mới vừa tắm rửa xong, hai mắt không trong trẻo giống như thường, mà chen lẫn một chút ánh nước, da thịt nàng ửng đỏ, từng chút từng chút tới gần Giản Yên, mang theo mùi thơm kéo tới.

Giản Yên lại không bị hương thơm này quấy rầy, trái lại vẫn lẳng lặng dựa vào đầu giường. Một tay nàng còn bấm điện thoại trả lời tin nhắn của Vu Duyệt, giống như ngay cả một ánh mắt cho Kỷ Vân Hân cũng đều là dư thừa.

"Yên Yên." Kỷ Vân Hân chịu phải sự lạnh nhạt, nàng nhích người về phía trước gần hơn một chút, tay chui vào từ trong chăn, phát hiện dưới chăn Giản Yên lại không có mặc quần ngủ. Ngón tay nàng trực tiếp dán vào trên da thịt ấm áp, đột nhiên xuất hiện một cảm giác mềm mại kéo tới, Kỷ Vân Hân sửng sốt hai giây, sau đó trên mặt dần đỏ lên. Lần này không phải là vì mới tắm rửa, mà là do cơn nóng trong cơ thể.

Giản Yên tùy ý để nàng đụng vào, thậm chí còn thay đổi tư thế nằm, đem chân cọ cọ về hướng tay nàng. Lòng bàn tay vốn dĩ ấm áp của Kỷ Vân Hân bắt đầu chảy mồ hôi, có chút ướt át giống như vừa rồi tắm xong không có lau khô mình.

Trong phòng chỉ bật mỗi chiếc đèn ngủ, người ở trước mặt tựa người ở bên cạnh đầu giường, cúi đầu, rũ mi mắt, vẻ mặt thanh thản lại lười biếng, ánh mắt chỉ nhìn chăm chăm vào điện thoại di động, không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái. Kỷ Vân Hân mới vừa bước ra khỏi phòng tắm còn cảm thấy lạnh, bây giờ lại cảm thấy đang bị hỏa khí tấn công, nhiệt độ từ lòng bàn tay nàng càng ngày càng nóng, da thịt từng bị chạm vào cũng nhiễm phải nhiệt độ nóng hổi như vậy. Tuy rằng Giản Yên không có để ý đến nàng, thế nhưng hàm răng lại khẽ cắn môi, giống như đang hưởng thụ, rồi lại cố gắng không phát ra âm thanh, Kỷ Vân Hân thấy thế lập tức vén chăn chuẩn bị bước lên giường.

Trước mặt lại có một chiếc chăn nhào tới, trùm lên người nàng ngăn cản khí thế tiến công, Kỷ Vân Hân có chút ngơ ngác, Giản Yên nói rằng: "Có người nói đêm nay chúng ta không thích hợp ngủ chung một phòng, chị đi ngủ ở thư phòng đi."

Kỷ Vân Hân ôm chăn đứng ở bên giường, giọng nói hơi trầm thấp: "Ai nói?"

Giản Yên ngẩng đầu, tay lại chỉ về hướng bụng dưới của mình: "Con nói."

Kỷ Vân Hân:...

Trong phòng bắt đầu vang lên tiếng nhõng nhẽo đòi hỏi.

Tiếng mưa rơi lớn dần, đem những âm thanh này đè xuống, trong trời đất như chỉ còn dư lại tiếng nước chảy, tiếng nước róc rách từ từ trút xuống, kéo dài không dứt.

Trong gara Vu Duyệt đem điện thoại di động bỏ vào trong túi xách, nghe tiếng mưa rơi gõ vào trên cửa sổ, càng khiến cho xung quanh yên lặng. Sau khi xuống xe thì nàng mở cửa xe sau ra, hiển nhiên Tô Tử Kỳ vẫn còn chưa tỉnh, mưa lớn như vậy cũng không có đánh thức Tô Tử Kỳ dậy, không biết là khen chất lượng giấc ngủ của Tô Tử Kỳ tốt, hay là thật sự uống nhiều quá rồi. Vu Duyệt đỡ nàng ngồi thẳng dậy từ hàng ghế phía sau, sau đó chậm rãi dìu ra bên ngoài. Vốn dĩ cơ thể Tô Tử Kỳ đang mềm nhũn như bùn ngay khi tiếp xúc với ánh đèn trong gara thì nàng giật giật mí mắt, Vu Duyệt thấy thế thì cũng không có cử động nữa, đứng ở bên cạnh xe chờ nàng tỉnh lại.

Đúng như dự đoán, Tô Tử Kỳ mở mắt tỉnh dậy.

Cũng không tính là tỉnh dậy hẳn, trông vẫn có chút say rượu như cũ, chỉ là ít nhất nàng còn có thể mở mắt lên nhận ra người đứng trước mặt là ai.

"Duyệt Duyệt?" Ngữ khí của Tô Tử Kỳ rất ngờ vực, Vu Duyệt hỏi: "Còn có thể tự mình bước đi được hay không?"

Còn chưa kịp hỏi Vu Duyệt tại sao lại ở chỗ này, Tô Tử Kỳ đã theo bản năng nghe theo lời của Vu Duyệt mà gật đầu: "Còn.., còn đi được."

Rõ ràng là vẫn còn ngà ngà say, nàng bước xuống xe, vốn đã mang giày cao gót, vừa xuống xe như thế suýt chút nữa đã đứng không vững ngã chổng vó lên trời. Vu Duyệt lập tức ôm eo của nàng, nửa ôm nàng vào trong lồng ngực, cửa xe ầm một tiếng đóng lại, Tô Tử Kỳ bị nàng nửa ôm nửa dìu vào trong thang máy.

Tô Tử Kỳ ở tại tầng năm, đây là một tòa chung cư cũ, cao nhất chỉ có năm tầng, nàng trụ ở tầng trên cùng có kèm theo một cái ban công, diện tích so với các căn hộ khác thì lớn hơn. Thang máy vừa đến, Vu Duyệt ôm Tô Tử Kỳ bước ra khỏi thang máy, tìm kiếm chìa khoá mở cửa từ trong túi xách của Tô Tử Kỳ.

Như quen cửa quen nẻo, Vu Duyệt vừa vào cửa sau đó theo thói quen mở đèn lên, tất cả những gì ở bên trong đều được chiếu sáng rất rõ ràng.

Vật dụng vẫn giống hệt như lúc trước, giống như ba năm qua không có bất kì sự biến hoá nào, nhưng mà hoa trên bàn trà là hoa mới, có một vài phong thư vẫn chưa được mở ra, màn hình laptop đang sáng lên trong chế độ chờ, toàn bộ căn nhà này so với trước đây, vẫn có chút khác biệt.

Trước khi rời khỏi nhà Tô Tử Kỳ không có đóng cửa sổ, gió lạnh thổi tới, Vu Duyệt dìu Tô Tử Kỳ đưa đến ngồi trên sô pha, sau đó đi đến đóng cửa sổ lại. Đi tới ban công thì nhìn thấy quần áo vẫn còn phơi ở ngoài, nàng thở dài, bắt đầu thu dọn quần áo vào, ánh mắt lại nhìn đến quần áo nằm trong tủ quần áo ở sau lưng. Trước đây Tô Tử Kỳ rất hay tách riêng quần áo của hai người ra, mỗi người có một bên, bởi vì Tô Tử Kỳ sợ bản thân vào một ngày nào đó không cẩn thận mặc phải quần áo của Vu Duyệt ra ngoài bị truyền thông chụp được, đến lúc đó lại liên luỵ không rõ ràng. Cho nên mỗi lần Tô Tử Kỳ đều rất cẩn thận, có lúc nàng nổi hứng thú lên, buổi tối sẽ cưỡng bức Tô Tử Kỳ mặc quần áo của mình, ở trong nhà mặc cho một mình nàng xem thôi. Bây giờ suy nghĩ lại một chút, không biết khi đó bản thân là quá thú vị hay là quá nhàm chán.

Vu Duyệt đứng bên cạnh tủ quần áo, lúc chia tay thì nàng đem hết thảy những gì có liên quan đến mình đều mang đi hết tất cả, bao gồm cả quần áo của bản thân, nhưng trong tủ treo quần áo này, vị trí thuộc về nàng, vẫn được treo quần áo lên. Những bộ quần áo này đều có cùng kiểu dáng với những bộ quần áo mà nàng tham dự các buổi lễ đi làm phát ngôn, đi quay quảng cáo, đi dự họp sự kiện, Vu Duyệt tùy tiện cầm lấy một cái, phát hiện trên nhãn mác còn có những nét bút lông từng được vẽ lên.

Tất cả đều là bốn đường kẻ dọc.

Trước kia Tô Tử Kỳ có nói, một đường đại diện cho bản thân nàng lúc đó, hai đường đại diện cho xinh đẹp, ba đường đại diện cho hoàn mỹ.

Vậy bốn đường thì sao? Đại diện cho cái gì?

Vu Duyệt cầm quần áo treo lên, tiện tay lật xem những tấm nhãn mác khác, phát hiện tất cả đều được vẽ lên bốn đường, đôi mắt của nàng thoáng chua sót, vô cùng đau đớn.

Trên sô pha Tô Tử Kỳ bị gió thổi hắt hơi một cái, nàng động đậy cơ thể, đáy mắt rút đi vẻ mờ mịt, đứng dậy từ trên ghế sô pha, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn đến bóng người yểu điệu mới vừa đi ra bên ngoài, người này vừa hay lại đang cử động. Hình ảnh của quá khứ và hiện tại trùng điệp lên nhau, Tô Tử Kỳ chần chừ hai giây đi tới bên ban công, gió lạnh kéo tới, khiến đầu óc say rượu của nàng tỉnh táo lại rất nhiều, bước đi cũng không còn lảo đảo như lúc nãy.

"Duyệt Duyệt?" Lại là một tiếng gọi tên, Vu Duyệt quay đầu, nàng nhìn thấy Tô Tử Kỳ đứng ở sau lưng, bọt nước ở đáy mắt nàng vẫn còn chưa kịp tiêu tán đi, ánh đèn chiếu xuống từ phía trên, trong rất lấp lánh, nàng nhíu mày nói: "Tại sao chị lại đi ra đây?"

Giống như còn tưởng rằng Tô Tử Kỳ là do uống say chạy loạn, Vu Duyệt cầm quần áo đặt trên ngăn tủ bên cạnh, đỡ Tô Tử Kỳ trở vào nhà, cũng đóng cửa ban công lại, lúc này Tô Tử Kỳ mới hỏi: "Tại sao em lại đến đây?"

Nghe giọng điệu này, chắc là tỉnh rượu lại rồi.

Vu Duyệt nhất thời không có lên tiếng, nàng ngồi ở một bên sô pha, Tô Tử Kỳ ngồi xuống ở bên cạnh, thu lại tâm trạng phức tạp vừa rồi nói: "Tại sao lại đi uống rượu?"

Hình như nói xong lại cảm thấy bầu không khí có chút nặng nề, nàng lại lấy ra gói thuốc lá từ trong túi xách. Ngón tay trắng nõn thon dài mang theo điếu thuốc lá màu trắng, đầu thuốc màu đỏ tươi dưới ánh lửa, khói thuốc lượn lờ bay lên, Vu Duyệt hút vào một hơi, quay đầu hỏi Tô Tử Kỳ: "Còn uống say nữa?"

Tô Tử Kỳ đối với vấn đề này cảm thấy có chút khó trả lời, vốn dĩ nàng không phải là ôm tâm trạng muốn đi uống say, nhưng càng uống lại càng cảm thấy khó chịu, chờ nàng ý thức được thì lúc đấy đã muộn, chỉ là nàng còn tưởng rằng Cố Thái sẽ gọi điện cho Giản Yên, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới sẽ gọi Vu Duyệt đến đây.

Không phải em ấy, còn đang ghi hình chương trình hay sao?

Đuôi mắt của Tô Tử Kỳ liếc nhìn Vu Duyệt, hút thuốc là bản thân mình dạy em ấy, nhưng bây giờ nhìn tư thái này của em ấy, thậm chí so với mình còn thành thạo hơn.

"Làm một điếu không?" Vu Duyệt đưa gói thuốc lá tới hỏi một câu, Tô Tử Kỳ lắc đầu, cố chấp tiếp tục hỏi: "Tại sao em lại đưa chị trở về?"

Người này chính là như vậy, một câu hỏi không nhận được câu trả lời thì sẽ không bỏ qua, Vu Duyệt bấm tàn thuốc đi, xoay người ngồi ở trên đùi Tô Tử Kỳ, Tô Tử Kỳ ngạc nhiên: "Em làm gì vậy?"

Vu Duyệt khi nói chuyện còn mang theo một mùi thuốc lá nhàn nhạt, không đậm, thuốc lá nàng hút là cùng một hiệu với Tô Tử Kỳ. Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cổ họng của Tô Tử Kỳ ngưa ngứa, nàng nghe thấy Vu Duyệt nói: "Tô tiểu thư, chị nói thử xem một nữ nhân đêm khuya theo một nữ nhân uống say khác về nhà, thì còn có thể làm gì?"

Giống như không ngờ tới Vu Duyệt sẽ trả lời bản thân như vậy, Tô Tử Kỳ sững sờ thấy rõ, Vu Duyệt nhìn dáng vẻ nàng trợn mắt ngoác mồm cười lên: "Tô Tử Kỳ, chuyện lúc trước, có phải là nên xóa bỏ đúng không?"

Tô Tử Kỳ bị động gật đầu, giống như đầu óc hỗn độn lại bắt đầu say say, nàng nói: "Đúng."

"Vậy là được." Vu Duyệt nói rằng: "Nếu như xóa bỏ chuyện lúc trước, coi như hai chúng ta quen biết nhau lại một lần nữa, cũng có thể xác định ra một mối quan hệ mới, đúng không?"

Trước khi vào nhà quần áo trên người nàng đã ướt sũng chưa có lau khô đi, bây giờ vẫn còn ẩm ướt như cũ, quần áo ướt sũng dán vào ở trên người, lộ ra đường cong hoàn mỹ, da thịt trắng nõn lại điểm thêm ánh sáng lộng lẫy, eo thon tinh tế ôm bằng một vòng tay là dư sức. Tô Tử Kỳ chỉ cảm thấy cồn trong cơ thể bắt đầu phát huy tác dụng, nàng bị khô nóng có chút khô miệng khát nước, giọng nàng khàn khàn nói: "Đúng."

Vu Duyệt rất thẳng thắn, hai tay nàng đặt ở trên bả vai Tô Tử Kỳ, đôi mắt vừa rồi muốn khóc lại không khóc được bắt đầu óng ánh, ánh mắt nhìn chằm chằm, nàng mở miệng nói: "Vậy mọi người đều là người trưởng thành, có một số việc không nhất thiết phải giấu, đêm nay em về nhà cùng chị chính là cảm thấy rất hứng thú đối với cơ thể của chị, muốn phát sinh tình một đêm với chị."

"Em muốn làm với chị."

Tô Tử Kỳ bị lời nói của Vu Duyệt làm cho kinh sợ, nhất thời quên mất trả lời, Vu Duyệt tới gần nàng, dùng giọng nói vừa hơi trầm lại vừa mê hoặc hỏi: "Chị có muốn làm với em không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.