Hồng Trần Nhân Đế

Chương 33: Á Nhân




Thật sự thì Aric không nghĩ Dunkel sẽ hỏi cái vấn đề thường thức tới không thể thường thức hơn, mà chỉ cần là người ở Aurora thì đều biết này, nghe vào chẳng khác gì có người hỏi con người là gì hết.

"Chắc ngươi đang đùa phải không?"

Hắn ngờ vực hỏi lại, cảm thấy như thiếu niên tóc trắng này đang trêu cợt mình vậy.

"Trông ta có giống đang đùa không?"

"...Không giống."

Nghe Dunkel nói vậy, Aric im lặng mấy giây rồi mới đáp lại được, đúng là trông cậu không giống đang đùa cho lắm, không chỉ thế, hắn còn chẳng thể nhìn ra gì trên cái gương mặt thanh tú vô cảm đó nữa.

"Ngươi từ trên núi mới xuống à? Ngay cả mấy chuyện thế này mà cũng không biết..." Aric tặc lưỡi cảm thán.

"Không khác lắm đâu."

Dunkel nhẹ gật đầu.

"Vừa mới ra tới xã hội một tháng trước."

"Trời đất, đoán đại thôi mà cũng đúng à?"

Aric đập vào trán mình một cái, nhìn Dunkel bằng ánh mắt khi nhìn vào thú lạ

"Nói nhảm đủ nhiều rồi, trả lời đi."

Cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì tên này sẽ lại nói chuyện đâu đâu, Dunkel lườm mắt, nhắc nhỡ hắn một câu.

"Rồi rồi."

Bị ánh mắt của Dunkel lườm tới, Aric bất giác lùi lại một chút, cảm thấy hơi lạnh gáy, thôi không huyên thuyên nữa.

"Để giải thích rõ về nguồn gốc Á Nhân thì sẽ là một câu chuyện dài đấy."

Hắn giả vờ ho khan một tiếng, rồi đi vào vấn đề chính.

"Vậy thì kể sao cho nó ngắn gọn đi."

"Được rồi được rồi. Muốn nói thì phải bắt đầu từ hơn 80 năm trước kìa..."

Aric bắt đầu kể, theo hắn thì hơn 80 năm trước, khắp Aurora đột nhiên xuất hiện những vết rách không gian, cả bốn đại lục, đâu đâu cũng có, từ những vết rách đó, hàng loạt quái vật dị dạng tới ghê tởm mang đôi mắt màu tím sáng rực và hình dáng kết hợp từ nhiều loài sinh vật ùn ùn tràn ra, không chỉ có vẻ ngoài đáng sợ mà sức mạnh cá thể cũng hết sức kinh người. Về sau người ta đã dùng cái tên ma thú để gọi đám sinh vật không rõ nguồn gốc này.

Ma thú không có lí trí, chỉ có một loại bản năng, đó là tấn công bất cứ sinh vật nào xuất hiện trong tầm mắt. Những kẻ bị chúng tấn công nếu không chết hay bị nuốt mất rồi cũng sẽ trở thành một phần trong bọn chúng, một quá trình đồng hóa đáng sợ. Đối với Aurora, đây là một trận xâm lược, là hồi tai nạn mang tính tận diệt, tới nỗi người đời sau đã gọi sự kiện này bằng cái tên đại thảm họa.

Bởi vì cứ giết bao nhiêu thì ma thú cứ kéo ra khỏi vết rách không gian bấy nhiêu, hoàn toàn không có cách để tiêu diệt hết. Ròng rã suốt mười năm trời, từ con người, yêu tinh, người thú, quỷ đến cả những sinh vật huyền thoại như rồng, mọi chủng tộc trên Aurora đều phải sống trong lo sợ.

Cho đến một ngày, những vết rách không gian đột ngột biến mất, hầu như không còn. Chớp lấy thời cơ đó, một con người đã giương cao lưỡi kiếm, lãnh đạo loài người chủ động tiến hành càn quét, tiêu diệt ma thú, tiếp theo sau con người, những chủng tộc khác cũng vùng lên hợp sức lại với nhau, đoàn kết giết sạch ma thú. Cuộc chiến này kéo dài hơn 5 năm, dù cuối cùng đã giành lấy chiến thắng, nhưng vết sẹo mà nó gây ra trên Aurora là quá lớn. Chỉ trong vòng 15 năm, dân số Aurora sụt giảm đi rõ rệt, hơn ba phần mười hoặc là chết hoặc là bị đồng hóa thành ma thú, lượng người chết đi trong chiến tranh tiêu diệt ma thú cũng là một con số khổng lồ.

Trải qua một thời gian dài, Aurora mới dần dần khởi sắc trở lại.

Nhưng khoảng 20 năm trước, những vết rách và ma thú bắt đầu xuất hiện trở lại và kéo dài tới tận bây giờ, tuy số lượng không thể sánh được với một phần nhỏ của hồi đại thảm họa, rất hiếm khi có một vết nứt và ma thú được phác hiện, nhưng cũng được dịp hù mọi người một phen hú vía.

Không chỉ có vậy, cùng thời gian đó, những đứa trẻ kỳ lạ cũng bắt đầu được sinh ra trên Aurora, không cần biệt chủng tộc nào, dù cha mẹ có là yêu tinh hay người lùn, những đứa trẻ này cũng sẽ mang đặc điểm của loài thú trên người mình.

Khác với người thú thông thường là khi đã mang đặc điểm thú thì họ sẽ không có đặc điểm người tương ứng, nói cho dễ hình dung thì người thú sẽ không có tai người, họ chỉ có độc một đôi tai của chủng loài mình thôi, còn những đứa trẻ này thì ai nấy cũng đều có một đôi tai giống của loài người.

Điều đáng chú ý là khi một đứa trẻ như vậy được sinh ra, người mẹ chắc chắn sẽ chết vì thiếu hụt dinh dưỡng, cứ như là chúng hút sạch dinh dưỡng từ mẹ mình để được xuất hiện trên đời này vậy. Chưa hết, những đứa trẻ này còn có một điểm chung nữa, đây mới là thứ đáng sợ nhất, đó chính là đôi mắt màu thạch anh tím, màu sắc giống hệt loài ma thú.

Hai sự kiện này không khỏi khiến người khác liên hệ chúng lại với nhau, vết sẹo của đại thảm họa năm xưa bị bóc trần và cũng từ đó, cái tên Á Nhân, những sinh vật đáng nguyền rủa ra đời.

"Cũng vì vậy mà những đứa trẻ này luôn luôn bị người khác đối xử rất tàn nhẫn, nó trở thành một loại định kiến luôn rồi."

Kể tới đây, Aric hơi dừng lại một chút, hắn thở dài một hơi, tựa như bất lực.

"Không chỉ người ngoài, kể cả người thân ruột thịt cũng khó mà chấp nhận sự tồn tại của một Á Nhân. Rất ít người chịu nổi việc có một tồn tại như vậy trong nhà, dù có thì cũng sẽ bị áp lực xã hội và búa rìu dư luận phũ phàng giáng xuống. Những Á Nhân vừa được sinh thường ra sẽ bị vứt đi ngay, tệ hơn nữa là giết chết. Nhưng dù không bị giết ngay thì cũng chẳng ai chịu nhặt Á Nhân về nuôi cả, kết quả cuối cùng vẫn là cái chết. Rất ít Á Nhân có thể sống sót, trưởng thành thì càng khó."

Dunkel nghe hắn giải thích thì cũng đã hiểu được phần nào, chỉ riêng việc khiến mẹ mình chết vì sinh mình ra thôi cũng đã đủ để khiến người đời ghê sợ rồi chứ đừng nói là mang thêm đặc điểm của thứ đã gây ra đại thảm họa năm xưa. Mặc dù vậy, theo cậu, suy cho cùng thì đây cũng chỉ là mấy đứa trẻ đáng thương vừa sinh ra đã phải mồ côi mà thôi, nhưng muốn người khác cũng nghĩ như cậu thì rất khó, định kiến xã hội là thứ một khi đã hình thành thì khó mà thay đổi được.

"Thái độ của chính phủ với Á Nhân thế nào?"

Cậu hỏi.

"Chính phủ? Cái gì thế?"

"Ý ta là giai cấp cầm quyền có thái độ thế nào với Á Nhân."

Dunkel gãi gãi đầu, vô tình sử dụng tên gọi không tồn tại ở thế giới này, lại phải mất công giải thích.

"Ở những tộc khác thì ta không rõ, còn ở Shina và các quốc gia nhân loại nói chung, vì lý do nhân đạo, nếu được đăng ký thân phận, một Á Nhân cũng sẽ được xem như một người bình thường và có đặc quyền công dân. Nhưng cũng chỉ là trên giấy tờ thôi, trong cái xã hội mà cả người trưởng thành bình thường cũng chưa chắc đủ điều kiện đăng ký thân phận thì làm sao một Á Nhân có thể."

Aric cười nhạt, lộ rỏ vẻ mỉa mai.

"Vậy còn ngươi thì sao? Ngươi đâu có vẻ gì là có thành kiến với lũ trẻ này."

Dựa theo những gì Aris kể thì Dunkel có thể kết luận không chỉ con người mà là bất kỳ tộc nào cũng đều ôm thành kiến rất lớn với Á Nhân. Nhưng Aris thì lại sẵn sàng liều mạng với cậu để giữ an toàn cho Lamm và những đứa trẻ khác, điều này khiến cậu tò mò muốn biết tên thanh niên mang vẻ ngoài bặm trợn này nghĩ thế nào.

Chuyện của hắn có vẻ thú vị.

Aris nghe cậu nhắc tới vấn đề này thì nhếch môi, mắt đăm chiêu nhìn lên trời đêm, hồi tưởng về quá khứ.

"Ta à? Nói thật nhé, khi ta ra đời còn chưa có khái niệm Á Nhân đâu, khi Á Nhân xuất hiện thì cũng mới là một đứa trẻ thôi. Lại mồ côi nên đâu có biết gì khác ngoài cái bụng mình đâu. Nhưng lớn dần, bị người xung quanh tiêm nhiễm, không biết từ bao giờ ta cũng đã bắt đầu ghê tởm những tồn tại đó."

Dừng một chút, hắn tiếp tục nói:

"Sau này trưởng thành rồi, ta bắt đầu làm việc như một lính đánh thuê, cái nhìn ghê tởm về Á Nhân thì vẫn còn đó, dù sự thật là bản thân còn chưa từng gặp bất kỳ Á Nhân nào. Cho tới một ngày, hơn một năm trước, ta và một người nữa được thuê trộm một món đồ trong dinh thự đại công tước, à ngươi trên núi xuống chắc không rành đâu, đại công tước chính là cái kẻ dẫn đầu nhân loại chống lại ma thú trong câu chuyện khi nãy ấy."

"Ồ?"

Dukel phát ra một tiếng kinh ngạc, vậy ra cái vụ "Anh Hùng Nhân Loại" từ đây mà ra.

"Ngươi cũng can đảm quá nhỉ?"

Cậu mỉa mai một tiếng, dám xâm nhập vào nhà một danh nhân như vậy để trộm đồ, không can đảm thì chỉ có ngu.

"Lúc đó ta khá là tự tin với năng lực của mình, nhìn thế này thôi chứ ta cũng có chút danh tiếng trong giới lính đánh thuê đấy, có là anh hùng nhân loại thì cũng là một lão già khú rồi, có gì đáng sợ chứ. Ta nghĩ vậy đấy."

"Rồi?"

"Đồ còn chưa gặp, anh hùng nhân loại cũng chẳng thấy đâu thì đụng phải cô ta."

"Cô ta?"

"Elsie Bright, cháu gái lão già kia, danh nhân của Shina đấy, thiên tài trong thiên tài, còn nhỏ đã là một pháp sư rất mạnh rồi. Nhưng ta cho rằng có mạnh thế nào cũng chỉ là con nít, đánh không lại chẳng lẽ còn chạy không được sao? Chạy thì chạy được thật, nhưng bị đánh cho suýt chết, tí thì mù con mắt."

Aric chỉ tay vào vết sẹo trên mặt, tự trào phúng chính mình.

"Sau đó thì bị quân đội truy đuổi suốt một đêm, tưởng suýt chết rồi thì  được một người cứu, đó cũng là lúc ta gặp mấy đứa trẻ này. Người cứu ta là một thiếu niên Á Nhân, trạc tuổi ngươi bây giờ, không biết bằng cách thần kỳ nào mà cậu sống được lớn tới vậy, còn dẫn theo thêm ba đứa nhỏ nữa. Ta không biết, cũng không hỏi, vì khi đó thành kiến với Á Nhân của ta vẫn còn. Dù được cậu ta cứu nhưng lúc đầu vẫn còn thái độ lắm, nếu không phải thương tích quá nặng thì ta đã đi từ lâu rồi.

Ở chung một thời gian, ta mới nhận ra là Á Nhân chỉ có vẻ ngoài hơi khác lạ thôi, ngoài ra thì chẳng khác gì người thường cả, họ cũng biết khóc, biết cười, và đang sống, như con người vậy. Vốn thành kiến của ta cũng do bị xã hội ảnh hưởng mà thành, thực tế thì thứ đó không bền chắc gì. Dần dần thì sự ghê tởm đó cũng vơi bớt, thay vào đó là sự đồng cảm, có lẽ vì tất cả đều là trẻ mồ côi và đều đang cố vùng vẫy để sống trong cái xã hội này."

"Thế thiếu niên kia đâu? Ta không thấy cậu ta, lẽ nào ra ngoài vẫn chưa về à?"

"Chết rồi."

"Hả?"

Dunkel không nghĩ tới mình sẽ nghe được đáp án này, cậu sững sờ giây lát.

"Bị ta hại chết. Hôm đó đồ ăn và tiền đều không còn, ta dẫn theo cậu ta mang một món trang sức mình thó được trong dinh thự đại công tước đi chợ đen đổi lấy tiền, dự định đưa cho cậu ta một mớ xem như trả ơn rồi bỏ đi luôn. Cũng qua vài tháng rồi, thường thì lâu vậy rồi binh lính sẽ không còn truy đuổi gắt gao nữa.

Vốn nghĩ đó chỉ là một cái vòng cổ thường thường thôi, nhưng không ngờ đó là trang sức yêu thích của Elsie Bright, cô ta treo giá cao cho ai tìm được kẻ trộm. Chân trước chân sau vừa bước ra khỏi điểm giao dịch thì đã bị bán đứng, binh lính ập tới, ta chạy được, nhưng thiếu niên đó thì không... Mà thôi, nói chuyện cũng lâu rồi, mấy đứa trẻ đang đợi ta kể chuyện ru ngủ, đi đây, ngươi muốn ngủ lại thì tìm đại cái xó nào đi."

Tới đây thì Aric không nói nữa, hắn tìm một lý do không có chút sức thuyết phục nào rồi để lại Dunkel lại một mình, xoay người bỏ đi.

Dunkel không giữ Aric lại, cậu nhận ra mình vừa khiến hắn nhớ lại mấy chuyện không hay, nên chỉ ngồi lại tại chỗ. Còn về diễn biến sau đó thì không khó đoán, nếu chỉ là trộm cắp thôi thì không tới mức chịu án tử hình, nhiều lắm là làm nô lệ hoặc khổ sai thôi, nhưng thiếu niên kia là Á Nhân. Với cái thành kiến nặng nề kia thì có hàng ngàn cách khiến cậu ta bỏ mạng trong tù, thậm chí còn chẳng cần xét xử công khai.

Ngoài ra thì câu chuyện của Aric còn có một chi tiết khiến Dunkel chú ý.

"Elsie Bright à..."

Nếu như không có gì nhầm lẫn thì đây chắc hẳn là tên hôn thê của cậu.

"Dây mơ rễ má cũng nhiều thật đấy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.