Hồng Nhan Nhược Tuyết - Hiểu Mộng Sương Thiên

Chương 7: Ánh sao làm bạn




Trong đêm, tuyết trên đỉnh Côn Luân sơn lặng lẽ rơi, cảnh vật tĩnh lặng an tường đến nổi làm cho người ta có một loại ảo giác như thoát li khỏi trần thế.

... Tuyết đã ngừng, có lẽ bão tuyết bao phủ cả trời đông giá rét đã lặng yên rời đi, dưới chân núi cũng gần đến đầu hạ, nhiệt độ trên Côn Luân Sơn trở nên ấm áp hơn, dù vậy băng tuyết bốn mùa vẫn không thay đổi.

Đã nhiều ngày trời quang nắng ấm, thân thể Vân Tịch cũng có dấu hiệu khá lên, từ lúc có thể xuống giường, nàng thường không có mục đích đi lại quanh quẩn trong Kim Cung. Đến Côn Luân Sơn đã gần hai tháng, sau khi vượt qua màn huyết tế đáng sợ đó, rồi Thương Tuyết Vi lại chính miệng xác nhận nàng là "Tuyết Linh hồ chuyển thế", toàn bộ giáo đồ thủ vệ và thị phụng ở Kim Cung liền đối với Vân Tịch cúi đầu hành lễ... Từ tù nhân thoắt cái hóa thân thành thần, Vân Tịch đối những ánh mắt bái lạy đó, chỉ cảm thấy buồn cười.

Ánh trăng lạnh chiếu sáng trên Quỳnh Lâu ngọc khuyết (lầu gác trước cung điện), một người không ngủ trong đêm tối bước ra cửa Thánh nữ cung, Vân Tịch có chút mờ mịt nhìn lên bầu trời. Thấy vài ngôi sao nằm rải rác trên nền trời xanh thẫm, như những đôi ánh mắt lãnh duệ nhìn xuống mặt đất.

Nàng tuy mặc rất phong phanh, nhưng cũng không thấy rét lạnh. Đạp lên băng tuyết tan rã gần như không còn, trực tiếp hướng khu đất trống ở góc tây bắc Kim Cung đi tới, nơi đó có một cái Quan Tinh Đài cao mấy trượng rất yên tĩnh. Vân Tịch giẫm trên thềm đá mà lên, ngồi yên ở Quan Tinh Đài, lặng im ngẩng nhìn trời xa...

Băng xuyên ngưng kết ở xa xa, dưới ánh trăng chiếu rọi tỏa ra ánh sáng lưu ly xanh biếc. Trên bầu trời mơ hồ có thể thấy được vài điểm sáng trắng mông lung, nhạt như làn khói mỏng. Vân Tịch đột nhiên cảm thấy, đỉnh Côn Luân không còn là một cái lồng giam đáng sợ nữa, mà nó giống như tiên cảnh chốn nhân gian. Dường như trăng sao đều trong tầm với, nơi này rất thích hợp để tu tâm dưỡng tính! Mọi người sống ở đây, tâm hồn hẳn là được thanh tẩy rất sạch sẽ, nhất định sẽ không tranh đua với đời. Nhưng trong lòng mọi người đều cho rằng người kia là nữ ma đầu, vậy đến tột cùng đây là nơi như thế nào a?

"Vân Tịch ----" đang một mình suy tưởng, phía sau bổng truyền đến tiếng gọi quen thuộc, nàng quay đầu lại, liền thấy nữ tử toàn thân mặc hồ cừu màu đỏ hướng Quan Tinh Đài chạy tới, nàng vẫn rực rỡ như lần đầu gặp gỡ. "Tô Di Á?" Cô kinh ngạc nhìn nàng ấy, Tô Di Á đã leo lên Quan Tinh Đài, ngồi ở bên cạnh Vân Tịch.

"Sao cô cũng ra đây?" Vân Tịch cười hỏi, Tô Di Á thở hổn hển, đặt cái Tử Kim lô vào lòng bàn tay Vân Tịch, "Ta tỉnh dậy không thấy cô, liền chạy đi tìm a! Một mình cô chạy tới đây làm gì, thân thể của cô còn rất yếu đó!"

"Ha ha, ta tốt hơn nhiều rồi không ngồi yên một chỗ được, với lại ta cũng không ngủ được..." Vân Tịch thở dài, tựa hồ có rất nhiều tâm sự. Tô Di Á cùng nàng nhìn tinh hà phía xa, hai người đều trầm mặc, nhưng lại có thể cảm nhận được ấm áp của đối phương.

"Thương Tuyết Vi... Nàng ta đến tột cùng là người như thế nào a?" Vân Tịch thì thào tự nói, câu hỏi này đã ẩn sâu trong lòng hai tháng nay. "Ha ha, muốn biết chuyện xưa của cô ta sao?" Tô Di Á hỏi ngược lại. "Đúng vậy a, ta nghĩ muốn biết chuyện xưa của các cô, hiện tại nơi này không có ai, cô có thể kể cho ta nghe không?" Ánh mắt xanh thẳm nhìn vào Tô Di Á, không chút thua kém bầu trời đầy sao kia, trong tươi cười của Vân Tịch có một loại mị hoặc khó có thể cự tuyệt. Tô Di Á thở dài, rốt cục chậm rãi nói...

"Cô ta là con gái thứ hai của lão Giáo vương Thương Minh Tu, cái này ta nghe từ năm vị lão hộ pháp, Thương Tuyết Vi lúc còn nhỏ rất thông minh, khiến lão Giáo vương yêu thích. Đáng tiếc cô ta cùng muội muội là thứ xuất, thân nương lại mất sớm. Lúc lão Giáo vương còn khỏe, đại nương của cô ta là Lạc Thiện phu nhân còn chưa dám làm gì, lão Giáo vương vừa mất, ngày tháng đắng cay của hai tỷ muội họ cũng bắt đầu... Lạc Thiện phu nhân thao túng giáo quyền, đem hai tỷ muội song sinh mới tám tuổi giam trong phòng tối không thấy mặt trời, mỗi ngày đều phải chịu đựng ngược đãi tàn nhẫn, khóc đến ngũ đại hộ pháp đều lạnh tâm. Nhưng sau đó, hai người họ đột nhiên không khóc nữa, đối mặt với đánh đập ngược đãi, cũng không chảy ra một giọt nước mắt nào. Nghe Thương Thủy trưởng lão nói, hai tỷ muội họ từ khi đó bắt đầu trở nên ẩn nhẫn, nhẫn đến lớn lên một ngày, đem hết thảy đều đòi lại..."

"Năm đó hai người mười sáu tuổi, Lạc Thiện phu nhân cũng dần già đi, bà ta sợ Thương Tuyết Vi uy hiếp đến sự thống trị của mình, liền trục xuất hai tỷ muội họ."

"Hừ, lòng dạ thật độc ác! Vậy sau này thế nào?"

Tô Di Á trông Vân Tịch có vẻ bị sốc, cười lạnh nói: "Chỉ vì tuổi thơ bất hạnh cho nên bây giờ được phép lãnh huyết vô tình sao?...Hai người họ lưu lạc tới Đô Thành La Ta ở Thổ Phiên, không nơi nương tựa, liền bị bắt đi làm nữ nô, nhưng mà vận khí của họ cũng tốt lắm, mới vừa treo bảng tên thứ mười chín lên đã được Đại tướng quân Trác Lãng của Thổ Phiên vừa ý mua đi. Lúc đó Trác Lãng đang tạo phản, có người nói tỷ muội Thương thị lúc ấy liền ủy thân cho Trác Lãng, nhưng cũng có người nói họ cùng Trác Lãng hiệp định, một khi Trác Lãng giúp tỷ muội họ đoạt lại giáo quyền, họ liền gả cho Trác Lãng, còn trước đó thì vẫn bảo trì trinh tiết..."

"Cho nên cuối cùng... Là Trác Lãng tướng quân cho nàng ta sức mạnh, trở lại Côn Luân đoạt lại Giáo vương vị?" Vân Tịch hỏi.

"Ừ, Trác Lãng cho cô ta mười vạn đại quân, chính là Côn Luân quân ngày nay" Tô Di Á thở dài nói, "Nhưng người thống lĩnh cũng là thân tín của Thương Tuyết Vi, lưu vong ở La Ta Thành không lâu, tỷ muội họ liền quen biết Liễu Vô Ảnh cùng bạn thân nhất của hắn là Dương Duệ. Sau này khi Thương Tuyết Vi đoạt được binh quyền từ Trác Lãng, liền giao Côn Luân quân cho Dương Duệ thống lĩnh, Liễu Vô Ảnh thì chọn đi đào tạo sát thủ đỉnh cấp, hắn đào tạo được mười ba người, bây giờ là thập tam Băng Dực..."

"Cho nên Thương Tuyết Vi ỷ vào thập tam Băng Dực và Côn Luân quân, đi hoành hành Tây Vực, không kiêng nể gì sao?"

"Uhm! Trừ lần đó ra, thì nữ ma đầu này cũng là người mang đầy tuyệt kỷ, khó có đối thủ a!" Tô Di Á tựa đầu vào vai Vân Tịch, nhìn trời xanh xa xa ngẩn người, lại giống như nhớ đến ký ức thống khổ nào đó, thân mình run nhè nhẹ.

"Nghe nói từ khi còn bé cô ta đã có căn cơ võ công không tệ, sau khi lão Giáo vương qua đời cũng xao lãng rất nhiều. Năm mười bảy tuổi cô ta đoạt lại giáo quyền, không quá bốn năm sau đó đã học xong bí tịch võ công của lão Giáo vương để lại... Kiếm thuật vô song, lại am hiểu dùng roi, còn có huyễn thuật đáng sợ, huyễn thuật này chính là dùng ánh mắt để thôi miên đối thủ, triệu hồi ra những sợ hãi tối tăm ở sâu trong lòng đối thủ, không cần ra chiêu thức gì, họ liền bị tiêu diệt..."

"..." Vân Tịch không có lời gì để nói, Thương Tuyết Vi đúng là đã lợi dụng huyễn thuật để thức tỉnh trí nhớ của nàng, cảm giác ấy rất kì lạ nhưng lại tuyệt vời đến không thể nào quên.

Hai người dựa sát vào nhau ngồi ở trên Quan Tinh Đài, thoải mái tán gẫu giải tỏa được rất nhiều hiếu kỳ trong lòng Vân Tịch, nàng lại hỏi: "Như vậy Trác Lãng tướng quân đã giữ đúng lời hứa giúp nàng ta đoạt lại giáo quyền, nàng ta thật sự gả cho Trác Lãng sao?" "Vân Tịch, cô tựa hồ rất có hứng thú với chuyện của cô ta ha!" Tô Di Á lầu bầu trong miệng, gương mặt tú lệ trước mắt lộ ra vẻ khó chịu. Vân Tịch nhẹ chau mày, thở dài: "Ta chỉ là không rõ, trên thế gian này tại sao lại có người như nàng ta vậy..."

"Thế gian này to lắm, không thiếu cái lạ đâu!" Tô Di Á cười một tiếng, "Cô ta và Trác Lãng chỉ là phu thê trên danh nghĩa, ngày đầu tiên cô ta ở Tây Lương tiếp kiến cô lúc đó cô cũng thấy, nếu là một nữ tử xuất giá đàng hoàng, sao có thể ở trong cung oanh ca yến hót, xa hoa trụy lạc, sủng ái hai cái nữ quan! Haizz... Sau khi Thương Tuyết Vi trở lại Côn Luân Sơn, Lạc Thiện phu nhân cũng đã chết rồi, cô ta giam cầm tỷ tỷ của mình, còn đệ đệ thì đưa tới Hồi Cương làm con tin. Côn Luân giáo thành quốc giáo, tàng giáo Lạt Ma trước kia, tất cả tăng lữ tín đồ đều bị bức hại. Sau đó tổ chức một hôn lễ long trọng ở Kim Cung, cô ta cùng Thương Lưu Yên đồng thời gả cho Trác Lãng, nhưng mà sau đêm động phòng hoa chúc, Trác Lãng dường như cả người đều thay đổi... Hắn tuy còn sống, nhưng vẻ mặt lại đờ đẫn giống như con rối, sau khi trở lại La Ta Thành liền ẩn cư không ra, toàn bộ chính vụ giáo vụ, đều giao cho tỷ muội Thương thị toàn quyền xử lý...

"Ha... Trác Lãng bị quỷ ám sao?"

"Hmm," Tô Di Á lộ ra một nụ cười lạnh bất đắc dĩ, "Kỳ thực là bị hai tỷ muội họ đầu độc, tuy rằng không biết là độc gì, nhưng đó là thủ đoạn mà hai người họ hay dùng, nhất là Thương Lưu Yên, cô ta đích thực là hóa thân từ rắn rết, ả là một cao thủ chế độc. Hai tỷ muội đó nếu muốn khống người nào, họ mà chống cự, cũng đều thần không biết quỷ không hay trúng độc, rồi trải qua những ngày sống không bằng chết..."

"Tô Di Á..." Vân Tịch xoay đầu lại nhìn nàng, nữ tử luôn có lúm đồng tiền dịu dàng ấm áp chẳng biết từ khi nào hai mắt đã đẫm lệ mông lung, rõ ràng là đang nói chuyện của Trác Lãng, như thế nào lại giống như nói đến chuyện xưa chôn dấu trong lòng nàng... Vân Tịch cảm thấy mình đã đoán được phần nào, "Thập tam Thánh Nữ có ý nghĩa gì đối với nàng ta? Tại sao, nàng ta lại muốn khống chế các cô?"

"Aizz..." Tô Di Á thở dài một hơi, cười khổ nói: "Ngọn nguồn chuyện này, ngược lại phải bắt đầu nói từ lão Giáo vương. Ta và tỷ tỷ Tô Lãnh cùng quê ở Tây Bắc thành Đôn Hoàng. Cha của chúng ta là người Hán, nương là người Hồi Cương. Hơn hai mươi năm trước loạn lạc không ngừng, Trung Nguyên và Hồi Cương đều tranh giành mảnh đất kia. Cha nương mất sớm, ta cùng tỷ tỷ sống nhờ ở nhà đại bá. Năm đó ta tám tuổi, có rất nhiều sát thủ thần bí từ Tuyết Sơn Côn Luân tới, bọn hắn chiếu theo sinh thần bát tự mà Giáo vương ban xuống đi cướp tiểu cô nương, ta và tỷ tỷ vừa vặn bị chọn trúng, liền bị bắt đi. Đó cũng là năm tại vị cuối cùng của lão Giáo vương, nghe nói khi đó thần trí của hắn đã rất không bình thường rồi, cứ nhất định muốn tìm thập tam Thánh nữ, đi thị phụng Thiên Thần, chờ đợi cái gì Tuyết Linh hồ chuyển thế..."

"Mấy chuyện này đúng là rất hoang đường a! Mười ba nữ hài chúng ta bị nhốt vào xe tù, chạy về hướng Côn Luân Sơn. Ngay thời điểm đó, xuất hiện một đại hiệp tóc bạc trắng. Người chính là sư phụ của chúng ta sau này, Long Hành Thiên danh kiếm khách ở Trung Nguyên..." Nhắc tới ân nhân, giọng của Tô Di Á bởi vì kích động mà run run, "Long đại hiệp lúc ấy đã qua tuổi sáu mươi, võ công của người rất cao cường, dễ dàng cứu được mười ba nữ cô nhi chúng ta. Sau khi chúng ta bị bắt đi, thân nhân liền bị mấy giáo đồ tàn nhẫn đó giết chết. Long đại hiệp hết sức thương tiếc chúng ta, liền thu chúng ta làm đồ đệ, người là ân sư, cũng vừa là tổ - phụ (cha - ông) nuôi nấng chúng ta lớn lên..."

"Chúng ta được sư phụ cứu lúc sau, lão Giáo vương Thương Minh Tu liền bệnh chết, Côn Luân giáo lâm vào một mảnh hỗn loạn, không lòng dạ nào truy tìm tung tích của chúng ta. Chúng ta dưới sự bảo vệ của sư phụ, theo lão nhân gia người hành tẩu giang hồ, tự tại khoái hoạt vô cùng." "Rồi sao đó?" Vân Tịch hỏi, "Sau mười mấy năm các cô vẫn bị Thương Tuyết Vi bắt trở lại? Có phải vì... Tôn sư qua đời hay không?"

"Từ khi chúng ta theo sư phụ đã trải qua rất nhiều chuyện kinh thiên động địa!" Tô Di Á đắm chìm trong hồi ức, vẻ mặt hạnh phúc tự hào: "Chúng ta sau này mới biết được, thì ra lúc còn trẻ sư phụ là hiệp khách bên người Hoàng Đế, là người được Hoàng Đế tin tưởng nhất, Long Hành Thiên đại hiệp, người ở trong cung bốn mươi năm. Nữ Đế Cơ Nguyệt tiền nhiệm và đương triều Hoàng Đế Cơ Thiên Hạo đều là đồ đệ của người! Khi Sư phụ già đi người liền quay lại giang hồ, thu nhận chúng ta bên người. Nhưng đến một năm kia năm ta mười sáu tuổi, Trung Nguyên xảy ra nội loạn rất lớn, thúc thúc của Nữ Đế cướp ngôi đoạt quyền, sư phụ mang theo chúng ta trở lại Trung Nguyên, chúng ta tìm được Cơ Nguyệt lưu lạc trong dân gian và ca ca Cơ Thiên Hạo của nàng. Chúng ta quả thực nằm mơ cũng không nghĩ tới, lại có sư huynh sư tỷ là cửu ngũ chí tôn a!"

"Thật hả!" Vân Tịch kinh hô, "Tô Di Á, chỗ dựa của cô rất vững chắc nha không phải lớn bình thường đâu!

"Đúng đó đúng đó! Vân Tịch cô biết không, chúng ta cùng sư huynh sư tỷ cùng nhau giành lại giang sơn đó nha, Ah... Còn có người yêu của sư tỷ nữa, tỷ ấy gọi là Nhược Ly, là cháu ngoại của sư phụ ta! Cô có biết chuyện xưa của các nàng không?"

"Ha ha..." Vân Tịch đau đầu, ngượng ngùng cười: "Đừng coi thường ta đây mất trí nhớ nha, có lẽ trước kia ta cũng biết."

Vì thế Tô Di Á bắt đầu thao thao bất tuyệt kể chuyện của sư tỷ Cơ Nguyệt và Nhược Ly, kể sư tỷ nàng sau khi đoạt lại giang sơn liền nhường ngôi cho hoàng huynh của tỷ ấy là Cơ Thiên Hạo, sau đó hai người giống như thần tiên quyến lữ đi du ngoạn hai năm, cuối cùng được sắc phong làm Nam Cương vương, định cư ở bên bờ Thương Sơn Nhị Hải. Mà sư phụ Long Hành Thiên vì tuổi tác đã cao, liền thoái ẩn giang hồ, cùng Cơ Nguyệt với Nhược Ly sống cùng một nơi...

"Khi đó chúng ta cũng cảm thấy mình đã trưởng thành, nên từ biệt sư phụ, muốn đi tìm bầu trời của riêng mình..." Tô Di Á tựa vào đầu vai Vân Tịch, nước mắt rốt cục nhịn không được mà rơi xuống, "Thời điểm đó gió giục mây vần, là thời kì chinh chiến Nam Bắc, chúng ta vốn là quan môn đệ tử của Long Hành Thiên, ở trên giang hồ rất có danh vọng. Có lẽ vì vậy mà quá mức cao ngạo, trong lúc vô tình đã khiến cho Côn Luân giáo chú ý. Bốn năm trước sau khi Thương Tuyết Vi lên làm Giáo vương, đã bắt đầu âm thầm truy tìm tin tức của chúng ta. Cô ta nhìn trúng võ công của chúng ta, nên bắt chúng ta để cô ta tùy ý sử dụng..."

"Haizz... Ba năm trước đây, chúng ta du ngoạn về tới Đôn Hoàng, ở nơi trời cao Hoàng Đế xa, Côn Luân giáo rốt cuộc tìm được thời cơ... A, Vân Tịch cô biết không, lúc ấy Thương Tuyết Vi tự thân xuất mã nha, ở trên hoang nguyên nơi mà bão cát che lấp mặt trời, cô ta đã dùng huyễn thuật đánh bại mười ba người chúng ta... Hết thảy lại trở về nơi bắt đầu, sư phụ không ở đó, chúng ta rốt cuộc chạy không khỏi kiếp nạn này..."

"Này Hoàng Đế đâu?" Vân Tịch kinh ngạc nói, "Sư huynh của các cô chẳng lẽ không có năng lực cứu các cô sao!"

Tô Di Á cười khổ lắc đầu, "Hoàng Thượng tự nhiên là có năng lực cứu chúng ta, chỉ là người không biết a! Cho tới bây giờ cũng không biết... Khi chúng ta tỉnh lại từ trong huyễn thuật đáng sợ thì người đã ở Côn Luân Sơn rồi. Thương Tuyết Vi đối với chúng ta vừa đấm vừa xoa, cô ta dạy cho chúng ta "Thiên Vấn kiếm pháp" còn nói sau này muốn đem huyễn thuật truyền lại cho chúng ta, chỉ cần chúng ta hiếu trung với ả... Mà khi chúng ta trúng huyễn thuật, trong lúc hôn mê, đã bị muội muội Thương Lưu Yên của ả hạ một loại độc gọi là "Nguyệt thực", mỗi tháng phát tác một lần, khi phát tác phải dùng đan dược 'Mạn Hoa Ngọc Lộ' tinh luyện để giải độc, mỗi tháng một viên. Ả ta dùng loại phương pháp này, để khống chế chúng ta trong tay..."

"Mạn Hoa Ngọc Lộ..." Vân Tịch thì thào nhớ kỹ tên thuốc kỳ lạ này, Tô Di Á tiếp tục nói: "Ả nói đó là dược tinh chế từ trên Thánh hoa Tuyết Mạn hay gì đó, ah.., ai biết đến tột cùng là cái gì đâu! Ả hứa hẹn, chờ thời điểm chúng ta luyện thành Thiên Vấn kiếm pháp, sẽ cho chúng ta uống một bình ngọc lộ, là có thể hoàn toàn giải độc... Lúc ban đầu chúng ta điên cuồng phản kháng, nghĩ hết biện pháp cầu viện từ ngoại giới, nhưng tự do của chúng ta đều bị thập tam Băng Dực giám thị, chúng ta mỗi người đều từng thử tự sát, để chấm dứt loại ngày này, nhưng vẫn bị ả cứu sống... Haizz chúng ta rất muốn quay về Trung Nguyên a..."

"Sẽ... Một ngày nào đó, sẽ trở về được!" Vân Tịch đem Tô Di Á ôm vào lòng, mặc cho nước mắt của nàng đã muốn thấm ướt đầu vai mình, dường như đã nói rất nhiều lời nói, Tô Di Á mệt mỏi tựa sát vào vai Vân Tịch, an tĩnh trầm mặc...

Không biết lại qua bao lâu, mọi âm thanh trong đêm khuya đều biết mất, chỉ còn ánh sáng lấp lánh của ngôi sao trên trời lẳng lặng chiếu vào tròng mắt, Thất Tinh Bắc Đẩu lơ lửng giữa trời, đan vào nhau thích thú chỉ về hướng cực bắc ở phương xa... Vân Tịch nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ngay lúc nàng nghĩ Tô Di Á sớm đã ngủ rồi thì nàng ấy lại đột nhiên mở miệng: "Năm năm rồi... Đã qua năm năm rồi..."

Cánh tay Tô Di Á đột nhiên ôm lấy thắt lưng Vân Tịch, thân thiết tựa vào lòng nàng, hai người mặc dù là bạn thân không có gì không nói được, nhưng đây là lần đầu tiên tựa vào nhau thân mật như thế. "Ta rất nhớ sư tỷ a! Các nàng nhất định rất hạnh phúc... Rất hạnh phúc..."

"Đúng vậy!" Vân Tịch đáp lại nàng, "Nghe cô nói, ta đều cảm thấy được hai người rất hạnh phúc."

"Vân Tịch..." Tô Di Á bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt lưu hai giọt lệ trong suốt dừng ở Sở Vân Tịch, khóe miệng nhếch lên lộ ra tiếu ý dịu dàng như nước:

"Chúng ta... Cũng sẽ hạnh phúc như thế sao?"

- ----o o-----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.