TÌNH TRIỀN BÍCH HẢI
Đêm mười lăm tháng một, Thương Sơn mây vờn dưới đỉnh núi, bên cạnh Hồ Điệp Tuyền.
Nước suối từ các tầng trũng khe đá trào ra, nổi lên từng sợi bọt nước màu bạc, trong suốt thấy đáy, mát lạnh ngọt lành. Bên cạnh suối hồ có một gốc cây Dạ Hợp Hoan cứng cáp, cành lá đung đưa, như cánh tay ngọc uốn lượn duỗi xuống. Ánh trăng từ bóng cây giao thoa chiếu rọi, hắc ra hai bóng người đang sóng vai dựa vào nhau, thoáng như ảo ảnh.
Vân Tịch cúi đầu, nhàn nhạt in lên bóng nước miệng cười tinh ranh xinh đẹp.
"Trong sách có nói qua chổ này, có hàng ngàn con bướm, thậm chí bọn nó còn dùng râu móc trên cây treo ngược thân xuống thay chân. Năm màu rực rỡ rất đa dạng."
Thương Tuyết Vi lườm nàng một cái, hơi hơi nhíu mày nói: "Đến cùng là nàng đọc được trong sách nào, ta còn tưởng cảnh sắc đẹp lắm. Nàng không nên kéo ta tới đây. Cái gì mà Hồ Điệp Tuyền, rõ ràng là ngay cả một con bướm cũng không có!"
"Là "Thiên Hạ chí" của Nam Cương vương a! Mùa này tự nhiên là nhìn không thấy được, nghe nói tới cuối mùa xuân đầu mùa hạ, cổ thụ nở hoa, quần điệp bay lượn, sẽ treo từ đầu cành thẳng đến mặt suối, tạo thành trăm ngàn chuỗi điệp xuyến, y như dải lụa màu vậy đó!"
Vân Tịch một mình nói hăng say, Thương Tuyết Vi cười mà không nói. Nàng đi đến bên bờ suối, đột nhiên nổi hứng, lấy ngón tay phớt nhẹ mặt nước, ngón tay trong nước lướt qua làm nước sánh lên óng ánh như mặt ngọc... Khóe môi Nữ Giáo vương nhẹ nhàng gợi lên một đường cong, tươi cười nhàn nhạt, khiến cho Vân Tịch trông thấy có chút ngây ngốc.
Nàng phe phẩy bọt nước, gương mặt lãnh diễm tuyệt luân câu lên nụ cười thoải mái trong veo như đứa trẻ, ánh mắt như xuyên thấu qua dòng chảy thời gian, ân ẩn tình ý, mị hoặc lan tràn. Đúng lúc này một con bướm bay xuống đậu lên đầu vai nàng, đôi cánh màu xanh biếc lóe lên ánh huỳnh quang, Thương Tuyết Vi lại hồn nhiên không biết. Vân Tịch ngay lúc đó bước đến, hơi thở xúc động dọa cho con thải điệp hiếm thấy này bay mất, lúc này Thương Tuyết Vi mới phát hiện, ánh mắt ngạc nhiên lướt theo thể điệp bay xa, mặt đột ngột bị Vân Tịch kéo lại, làm cho nàng chỉ có thể nhìn một mình nàng.
Thương Tuyết Vi ngoan ngoãn nhìn nhìn Vân Tịch, đón nhận ánh mắt mãnh liệt khó nén của người nọ. Nàng kiềm lòng không được mà mím mím môi, lẳng lặng chờ đợi cái hôn Vân Tịch mang đến... Nhưng bất chợt Vân Tịch lại vuốt lên tóc mai bên tai nàng, bất ngờ cắn lấy vành tai mềm mại mẫn cảm của nàng...
Thương Tuyết Vi cả người run lên, đẩy ra Vân Tịch, cố ý làm ra vẻ mặt lạnh lùng: "Thế nào, thân thể lại không thành thật sao?"
Nhìn dáng vẻ sắc bén trong trẻo lạnh lùng này, làm cho Vân Tịch hận không thể một phát ăn tươi nuốt sống nàng vào bụng! Nàng cũng không tin dưới ánh trăng liêu nhân đêm nay, ngày tốt cảnh đẹp, Thương Tuyết Vi lại có thể nhịn được đem nàng "Cự chi môn ngoại"! Tay hoàn lên gáy ngọc giai nhân, Vân Tịch ra vẻ oan ức nói ra một câu: "Tuyết Vi, là nàng dụ dỗ ta..."
Thương Tuyết Vi cản lại tay nàng, vẫn lạnh lùng nói: "Ta dụ dỗ nàng thế nào?"
Chóp mũi Vân Tịch áp vào gương mặt có chút đỏ ửng của Thương Tuyết Vi, dùng ngữ khí chết người thì thầm nói: "Nàng đứng ở chổ này... Chính là dụ dỗ ta!"
"Muốn ăn đòn!" Thương Tuyết Vi nhất thời giận dữ, đẩy mạnh Vân Tịch ra, một tay vốc nước suối tạt vào mặt Vân Tịch... Vân Tịch đứng yên không né, mặc cho nước suối lạnh lẽo dính đầy bên má trắng nõn, chảy đến bên môi. Vân Tịch chìa đầu lưỡi ra liếm liếm, nheo lại đôi mắt màu lam câu nhân, cười xấu xa nói: "Nước suối này, ngọt đấy!"
Thương Tuyết Vi hoàn toàn bị nàng đánh bại rồi, nàng chủ động tiến lên nâng mặt Vân Tịch, lấy tay thay nàng lau đi nước đọng, lau lau, liền biến thành vuốt ve âu yếm chọc người "nhớ thương"...
Các nàng cứ như vậy hai mắt lẳng lặng ngắm nhìn nhau, phong cảnh thế gian dù có đẹp hơn nữa, so ra vẫn kém ánh mắt yêu đương nóng bỏng lúc này.
"Vậy nàng nói xem, là nó ngọt, hay là ta ngọt?" Đôi môi đỏ mọng nóng bỏng của Thương Tuyết Vi cứ như vậy bao lấy hô hấp của nàng, thủy nhuận chuyền qua, hương thơm môi lưỡi quấn quýt triền miên mây mưa không dứt. Gió thổi cuốn lấy mái tóc dài của nữ Giáo vương vấn quanh cổ Vân Tịch, mang theo mùi hoa bạch chỉ sau khi tắm thấm đến say lòng người, kích thích trái tim Vân Tịch run lên, mê loạn...
"Sở... Sở cô nương?"
Một âm thanh e dè kính cẩn đột ngột vang lên, cắt đứt hai người đang hôn không rời... Vân Tịch lập tức nghiêng mặt, thấy cực kỳ phiền trừng mắt nhìn mấy tiểu cung nữ đang bước đến quấy rầy. Thương Tuyết Vi liếc xéo các nàng một cái, tiếp tục không coi ai ra gì mút lấy cánh môi Vân Tịch, rồi tiến tới sườn mặt, vành tai, càng hôn càng táo bạo, làm một đám tiểu cung nữ nhìn mà tim loạn không thôi.
"Có... Chuyện gì?" Vân Tịch kiềm nén cố ngâm khẽ một tiếng, run rẩy hỏi.
"Thái Thượng Hoàng truyền chỉ, mời nhị vị... Lên thuyền." Tiểu cung nữ mặt đỏ tía tai cúi đầu, ấp úng nói.
"Ừ... Biết rồi." Vân Tịch vội khoát khoát tay đuổi người đi, rồi dụ dỗ Thương Tuyết Vi như dụ đứa nhỏ buông mình ra, "Tuyết Vi, Tuyết Vi... Chúng ta lên thuyền rồi tiếp tục..."
Thương Tuyết Vi lúc này mới chịu buông ra cho nàng thở, lại thấy mặt Vân Tịch đầy dấu son hồng, hoàn toàn không có cách nào đi gặp người khác. Ý cười xấu của Thương Tuyết Vi càng đậm, lấy một tay áp đầu Vân Tịch đến bên bờ suối rửa mặt, sau một phen giãy dụa phản kháng màn "thủy chiến" áo quần cả hai ướt không còn một mảnh, lúc này mới chịu cất bước, một đường nô đùa đuổi đánh ầm ĩ, xuyên qua rừng thông, rừng cọ bạt ngàn khắp núi, hướng đến bờ hồ Nhĩ Hải chạy đi...
Hai người rốt cuộc cũng thở hồng hộc chạy đến điểm hẹn lên thuyền, đến nơi liền thấy một vầng lãnh nguyệt tắm ra mặt hồ xanh biếc, ánh vàng dập dờn lan tỏa, cứ như cái gương lớn treo giữa trời, cả Nhĩ Hải sáng rực một vùng. Tuyết trên Thương Sơn, trăng trên hồ Nhĩ Hải hòa lẫn, nằm giữa vạn khoảnh sóng xanh. Thứ khiến người khác càng sợ hãi than chính là, mấy chục chiếc thuyền đôi màu vàng nối đuôi nhau trong hồ, ngay cả bờ hồ cũng là đèn đuốc sáng trưng, lốm đa lốm đốm, dân chúng Nam Cương đến hồ cầu phúc rất nhiều, quan trọng hơn cả là muốn nhìn thấy phong thái của Thái Thượng Hoàng.
Đúng lúc này, chiếc thuyền rồng lớn nhất đi đầu hướng các nàng chạy đến. Ngọc các hai tầng, lợp ngói lưu ly, một chiếc thuyền đôi cực lớn đứng lặng nơi đó, tựa như một tòa cung điện đột ngột từ mặt nước ngoi lên.
Đứng ở mũi thuyền chính là Cơ Nguyệt đội mũ phượng choàng khăn quàng vai cùng Nhược Ly vẫy tay hướng các nàng:
"Này! Mau lên đây a ~"
Tối nay, nhất định không người nào ngủ được.
......
"Nguyệt... Ta không thể uống nữa, tha cho ta đi!" Tầng hai ngọc các trên phảng thuyền (thuyền đôi), hai mắt Nhược Ly híp lại một đường, có vẻ đã say ngà ngà khoát tay, thân thể nghiêng nghiêng ngã ngã, nhào lên bàn rượu.
Cơ Nguyệt cười đứng dậy, ôm ngang hông Nhược Ly, đỡ nàng ngồi trên ghế. Khoang thuyền màu vàng tím lộng lẫy, bên dưới cái bàn thấp bằng gỗ đàn hương có trãi một tấm thảm dệt Ba Tư, dệt rất khéo léo không chút tì vết, chân trần đứng lên nó cảm thấy mềm mại vô cùng. Giữa tửu trác đặt một con Vân Anh điêu khắc đậu trên đỉnh tròn, một bầu rượu ủ ngon, cộng thêm hương cua nghi ngút. Bên trong khoang thuyền có tám cái ghế dựa lớn màu đỏ bằng gỗ lim, chén ngọc lưu ly, cái khay lớn nhỏ bằng ngọc, cẩm tú họa bình đầy đủ mọi thứ, xa hoa nhưng không mất đi tinh tế.
Nhược Ly mơ mơ màng màng mở mắt ra, nàng dựa vào lưng ghế dựa, một bộ gấm hoa nặng nề phủ xuống mắt cá chân, một cái thắt lưng buộc chặt vòng eo nhỏ. Nam Cương vương lớn lên thanh phong tú lãng, khuôn mặt như ngọc phảng chiếu ánh trăng màu bạc, dịu dàng như nước.
Tầm mắt Nhược Ly đồng dạng cũng bị dáng vẻ say rượu của Cơ Nguyệt chiếm hết, nàng đang cười cười nhìn mình, tay cầm một ly liệt tửu, đưa tới Nhược Ly...
"Tỷ tỷ, ta say, thật sự say a!" Nhược Ly lui thân về phía sau, lắc lắc đầu từ chối, trông thấy bộ dáng đáng yêu lại mang theo ủy khuất, ngọt đến chảy ra nước này, "Ly nhi..." Cơ Nguyệt khuynh người về phía trước, môi kề sát vào má Nhược Ly cọ cọ tư thế hết sức ái muội, "Tửu lượng của muội, sao lại càng ngày càng kém đây?"
Nhược Ly cười hì hì, tay đặt lên cổ Cơ Nguyệt, si mê ngắm nhìn dáng vẻ nàng. Khuynh quốc khuynh thành, phong hoa tuyệt đại như vậy, ngay cả đường vân mảnh mờ nhạt nơi khóe mắt cũng hấp dẫn mê người... Mỗi lần chăm chú ngắm nhìn nụ cười của nàng, nội tâm Nhược Ly không khỏi cảm khái vận may của mình, có tài đức gì mà có thể ôm nàng vào lòng, có thể được nàng yêu! Vô luận có qua bao nhiêu năm, nàng vẫn vậy luôn cảm kích trời xanh, đã ban cho nàng tình yêu hoàn mỹ tuyệt vời này!
Nhược Ly thì thào cười nói: "Rượu không say người... Người tự say!"
Các nàng thật sự say, say đến thiên hôn địa ám, đến không thể tự kềm chế!
Cơ Nguyệt hung hăng hôn lên môi Nhược Ly, ngọt ngào môi lưỡi giao nhau, cảm giác ngạt thở, nhanh chóng lan khắp toàn thân. Đôi mắt sáng của Nhược Ly khép hờ, tay nàng không kiềm được mà kéo lấy Cơ Nguyệt áp chặt vào mình. Đúng lúc đó, ly liệt tửu trong tay Cơ Nguyệt hơi lắc một cái, tạt hết vào vạt áo hơi mở chảy đầy trên ngực Nhược Ly...
"Hm ~..." Nhược Ly ngâm khẽ một tiếng, khuỷu tay ôm càng chặt hơn, chỉ cảm thấy rượu kia tạt lên người, càng thêm thiêu đốt khó nhịn. Cơ Nguyệt ngừng lại nụ hôn điên cuồng, nàng xem thấy quần áo Nhược Ly rối loạn, xuân sắc liêu nhân như ẩn như hiện, bổng nhiên cúi đầu cắn mở vạt áo Nhược Ly, tay còn lại cách một tầng tơ lụa, vuốt ve tìm kiếm nụ hoa nhỏ thẹn thùng của người nọ. Nụ hôn của nàng không ngừng không nghỉ vòng qua cổ Nhược Ly, môi mỏng, chóp mũi, vành tai... Chậm rãi cởi bỏ xiêm y Nhược Ly, làm cho làn da non mềm bóng loáng như ngọc, hoàn toàn bại lộ trong bóng tối, cực hạn mị hoặc.
"Ly nhi... Muốn sao?" Nàng nhỏ giọng nỉ non, tay chậm rãi chuyển tới dưới bụng Nhược Ly, nhẹ nhàng xoa nắn, cánh hoa nhỏ đã động tình thấm ướt. Lưỡi Cơ Nguyệt liếm láp trên ngực Nhược Ly, đôi đồng tử rực lửa nhìn chằm chằm đôi bạch ngọc đung đưa, nàng một ngụm ngậm lấy tiểu ngọc vào trong miệng, phảng phất như là ngậm lấy một nửa sinh mệnh khác của Nhược Ly... Mà ngón tay của nàng, còn đang ở dưới thân Nhược Ly liêu động như mưa rào gió giật.
"Muốn... Ta muốn nàng!" Kích thích mãnh liệt làm cho máu cả người Nhược Ly đều dồn lên não, nàng lập tức đứng lên ôm lấy Cơ Nguyệt, hai người thở hổn hển dồn dập lui lại mấy bước, Nhược Ly động thủ cởi sạch y sam hoa lệ phiền phức, cùng với đủ loại chuỗi ngọc trang sức, ngay cả chiếc nhẫn hồng lục bảo thạch trên ngón trỏ cũng không tha.
"Ly nhi, chậm một chút!" Nhược Ly không để ý tới nàng hờn dỗi trách cứ, thuần thục cởi sạch Cơ Nguyệt chỉ chừa lại cái tiết y tơ tằm màu trắng trong suốt. Ngón tay thon dài nhỏ nhắn sờ vào bầu ngực tròn trịa của Cơ Nguyệt, ngón giữa cùng ngón áp út xoa nụ hoa của nàng, như có ma lực chạm vào tấc nào là tấc nấy in dấu nóng cháy dấy lên sóng tình.
Hai người vẫn mặt đối mặt đứng đó triền miên nóng bỏng, Cơ Nguyệt dần dần điên cuồng thở gấp tất cả hương vị của nàng đều bị Nhược Ly hôn sâu cắn nuốt, hơi thở nhộn nhạo của đối phương càn khơi gợi lên bản năng cuồng nhiệt phóng túng...
Nhược Ly chợt dừng lại động tác, cười tà mị. Cơ Nguyệt giật mình ngẩn ra, Nhược Ly cầm lấy một ly liệt tửu rót lên ngực nàng... Bản thân nàng lại quá mức tập trung, Nhược Ly khi nào thì trộm rượu nàng cũng không hay biết.
"Ly nhi!"
"Tỷ vừa rồi cũng tạt lên người ta đó thôi, hiện tại huề rồi." Nàng cười xấu, nháy nháy mắt mấy cái với Cơ Nguyệt, đầu lưỡi lại thăm dò theo quỹ tích một đường hôn xuống. Cơ Nguyệt cảm thấy toàn thân tê dại muốn chết, nàng xem Nhược Ly một đường mút lấy làn da như ngọc của mình, dịch rượu nóng rực chảy thẳng đến bụi hoa dày đặc tyệt mỹ của giai nhân, Nhược Ly cũng theo nó hôn xuống phía dưới, gần như là quỳ gối trước người Cơ Nguyệt, nhìn thẳng vào u tuyền ngọt ngào mê người kia...
"Ly nhi..." Cơ Nguyệt nhất thời nổi lên rặng mây đỏ, yêu nhau mười năm vô số lần thân mật hoan ái, nhưng bị Nhược Ly nhìn chằm chằm chổ tư mật của nàng như vậy, vẫn khiến nàng xấu hổ như thiếu nữ dục cự hoàn nghênh! Song nửa phần đường lui cũng không chừa cho nàng, Nhược Ly in dấu hôn thật sâu vào hoa tâm mềm mại ướt át đó!
"A, a ~! Ly nhi..." Nàng một lần lại một lần gọi tên nàng, hai tay Nhược Ly ôm chặt hai chân đang run rẩy của Cơ Nguyệt, tận tình dạo chơi nơi sóng tình bể dục chứa đầy dịch rượu hòa dịch hoa... Cơ Nguyệt chỉ cảm thấy cả người thoáng cái choáng váng mất đi trọng lượng, trở nên mềm yếu không còn khí lực, nàng chỉ có thể ôm chặt lấy đầu Nhược Ly, tùy ý nàng xuồng sã trêu chọc chính mình, làm cho nàng phát ra càng nhiều tiếng thở gấp xấu hổ yêu kiều. Ngay tại lúc Cơ Nguyệt sắp chống đỡ không được nữa, Nhược Ly rốt cuộc dừng lại cái hôn sâu vô cùng thân mật đó, nàng đứng lên ôm lấy Cơ Nguyệt, ép nàng ngã xuống tấm thảm.
Nhược Ly cúi người cắn mút bờ môi, hương thơm lan tràn bốn phía, Cơ Nguyệt hơi khép đôi mắt đẹp, tóc mây như thác rũ xuống tản mác trên sàn đen nhánh rối loạn... Đầu ngón tay của nàng phát thảo đường nét dung nhan Cơ Nguyệt, nhìn từ xa, sáng tựa ban mai, đến gần nhìn kỹ, rực rỡ như hoa sen trên sóng nước, cao quý tuyệt mỹ bực này, khiến người không dám nhìn lâu. Khóe môi Nhược Ly khẽ cong: "Nguyệt, tỷ đẹp quá, vĩnh viễn luôn đẹp như vậy!"
Cơ Nguyệt xoa mặt Nhược Ly, cười khẽ thở dài: "Ta đã già rồi a, Ly nhi... Hai vị dưới lầu, không phải càng trẻ tuổi mỹ mạo hơn sao!"
"Không!" Nhược Ly lên tiếng phủ nhận, nàng hung hăng phủ lấy bờ môi Cơ Nguyệt, triền miên nhỏ giọng: "Nàng không già, một chút cũng không già, ai cũng không bì được nàng! Ta yêu nàng, vĩnh viễn chỉ yêu nàng... Tỷ tỷ!"
Nàng nói xong, ngón tay tự nhiên chấm vào kim bôi ngọc trản trên bàn, dính một vài giọt liệt tửu, sau đó đem thẳng đến hoa tâm non mềm ẩm ướt nhỏ từng giọt, vân vê một lát, xuyên qua mà vào...
"Rượu này rất nóng nhỉ!" Tiếng cười trầm bổng của Nhược Ly vang lên, lúc ý thức nàng hoàn toàn mơ hồ, "A!" Cơ Nguyệt bật thốt kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy một ngọn lửa ở đầu ngón tay Nhược Ly cháy lên, xuyên thấu vào trong, làm linh hồn nàng cũng bị thiêu đốt mà run rẩy, thật sâu trong u huyệt mềm mại như nước, chỉ trong chốc lát đã đẩy nàng lên đỉnh của vạn trượng sóng to, cấp tốc điên cuồng chìm đắm, cả người đều bị một luồng sóng nhiệt cắn nuốt, ngã vào biển sâu...
Trăng dần ngã về Đông Sơn, sóng lớn vỗ bờ.
Thương Tuyết Vi đứng ở đầu thuyền, ngắm trăng tròn treo cao giữa trời, và bóng đen trãi dài trên bờ cát dưới vách đá. Gió thổi khí trời mang theo hơi nước hồ Nhĩ Hải, nàng hít lấy một hơi, cảm giác thật kì diệu như là nàng đang cưỡi gió. Nàng đứng ở nơi đó, bất khả xâm phạm ngàn dặm bao quanh mờ mịt. Phiêu phiêu như người cõi khác, hóa cánh thành tiên.
Một cái ôm ấm áp từ phía sau bao lấy nàng, Vân Tịch dùng độ ấm của mình bao lấy giai nhân thanh lãnh như tuyết trước mắt. Nàng không an phận một nụ hôn xẹt qua sợi tóc bay loạn của Thương Tuyết Vi, dán ở bên tai mẫn cảm của nàng thì thầm: "Tuyết Vi, chúng ta cũng nên đi ngủ đi?"
Thương Tuyết Vi xoay người lại, bóng đen lạnh lẽo trong mắt tan đi. Nàng đột nhiên cảm thấy bản thân đã quá cưng chìu Vân Tịch, thỉnh thoảng nên đối với nàng lúc lạnh lúc nóng, lạt mềm buộc chặt, như vậy mới có thể cột chặt được nàng, không rời xa khỏi mình!
"Làm sao vậy?"
Vân Tịch không đáp, mặt đỏ tía tai chỉ chỉ lầu các phía trên, cửa sổ hắc ra ánh nến, loáng thoáng nghe thấy tiếng hoan ái thân mật không ức chế được truyền ra, nghe được Vân Tịch tưởng tượng mấy hình ảnh trong phòng nọ, tâm thần liền không yên, khô nóng khó nhịn.
"Nàng đỏ mặt cái gì?" Thương Tuyết Vi cười trêu, "Chẳng lẽ nàng cũng thích Thái Thượng Hoàng?"
"Nào... Nào có!" Vân Tịch tiến lên dùng sức hôn hôn lên môi anh đào phản chiếu sóng nước óng ánh, nhíu lông mày, "Nếu ta thích người khác, nàng sẽ giết ta đi?"
"Nàng biết là tốt rồi!" Nữ Giáo vương hé miệng cười, trong giọng nói lộ vẻ lạnh lùng, dục vọng chiếm hữu rất sâu. Nàng nhẹ nhàng tháo bội kiếm bên hông xuống, động tác này làm cho Vân Tịch hưng phấn, cái này ý là Tuyết Vi muốn lập tức cởi áo đi ngủ đó a! Thương Tuyết Vi suy ngẫm một lát, bỗng nhiên một tay khơi cái cằm nhỏ nhắn của Vân Tịch, gằn từng chữ: "Nàng thân thể tốt rồi, ta sẽ đem tam thức cuối cùng của Thiên Vấn dạy cho nàng. Sau đó... Nàng chính là chủ nhân của Huyền Tinh, theo ta về Côn Luân, vĩnh viễn cùng ta!"
"Ha... Ý là "cùng yêu" sao?" Hỗn huyết nhi bỗng nhiên nở nụ cười, sáng như trăng trong mây, trắng trong như tuyết. Thương Tuyết Vi ngơ ngẩn nhìn nàng, bỗng nhiên có loại động tâm khó thở khó có thể kiềm chế, luồng khí nóng nhè nhẹ từ trái tim lan tràn tới bụng... Bộ dáng thất thần này, làm cho Vân Tịch dự cảm được núi băng trước mắt đã bị rung động làm tan chảy! Vân Tịch vẻ mặt vui mừng, không thể chờ được mà hung hăng hôn lên bờ môi ướt át lạnh lẽo của Thương Tuyết Vi, giây phút này nàng chờ lâu lắm, từ khi hai mắt bị thương, nàng trong bóng tối vô số lần tự miêu tả lại dáng vẻ và nụ cười của nàng, phải chịu đựng diễn kịch trước mặt người khác chịu đựng giày vò chờ đợi bệnh được chữa lành, mấy hành động thân mật tán tỉnh ở bên Hồ Điệp Tuyền đâu đủ thỏa mãn nàng...
Vân Tịch lập tức tiến sâu vào nơi ngọt ngào đó, nàng hơi hơi rùng mình, cơn lốc tiến quân thần tốc cuốn lên ý loạn tình mê, triển chuyển càng sâu, hai người cuồng nhiệt quấn lấy nhau kết hợp, muốn đem đối phương hôn đến tan chảy, vò nát, cắn nuốt hết vào thân thể mình.
Động tác hai người càng ngày càng kịch liệt, Vân Tịch hoàn toàn quên mình, ở gáy ngọc cùng xương quai xanh Thương Tuyết Vi, nơi nơi mẫn cảm mút lấy để lại dấu son đỏ bừng, tay vuốt ve hướng về đai lưng của nàng, Vân Tịch hận không thể lập tức khiến cho làn da như tuyết này, thân thể khiến nàng si mê này lộ ra trước mắt để cho nàng thương yêu triệt để...