Hồng Nhan Nhược Tuyết - Hiểu Mộng Sương Thiên

Chương 55




ĐỘNG TÂM

Ở sâu trong rừng đào, bóng cây rậm rạp đung đưa. Ven bờ Nhĩ Hải có một người bận trường sam màu thủy lam ngồi lặng thật lâu, tận khi mưa chiều kéo đến, tà dương ngã về Tây, bóng dáng hao gầy trước sóng cả càng thêm thê lương hiu hắt...

Các cung nữ cầm cái làn đi thu thập hoa thỉnh thoảng dời tầm mắt quan tâm chăm chú nhìn sang, không ai biết nàng đang ở đó suy nghĩ cái gì, cũng không có ai thấy được gương mặt nàng lúc này, là đang thích thú tận hưởng cảnh quan? Hay là đang cau chặt đôi mày, lòng đầy tâm sự... Mấy cung nữ đó cũng không có lòng dạ nào mà đi nghiền ngẫm, tiếp tục thoăn thoắt thu thập dược hoa. Mấy ngày ngần đây nữ tử mù họ Sở đã dùng sắp hết số thuốc "Tuyết tháng sáu", Thái Thượng Hoàng truyền lệnh về kinh, tám trăm dặm khẩn cấp vận chuyển đến các loại kỳ trân thảo dược mới cùng loại.

Vuốt nhẹ tiểu phong linh trong lòng bàn tay, tiếng xì xầm của mấy cung nữ trẻ tuổi phía sau tan vào trong làn gió ẩm, mờ ảo bất định.

Kỳ Phong Linh nhắm mắt lại, đưa tiểu phong linh đến bên tai nhẹ nhàng lay động, "Đinh đinh ---- đang đang" nàng đắm chìm vào hồi ức chính mình, ngay cả hoa đào rơi rụng bị gió thổi đến rơi quanh người nàng đều không hay biết. Kỳ Phong Linh nhớ tới nụ hôn trộm có hương vị ngọt ngào dưới ánh mặt trời mông lung nọ, nhớ tới nàng tựa vào lòng mình nhẹ giọng nói chuyện, khi thì hồn nhiên khi thì yên lặng, nhớ tới bờ môi nàng mềm mại như nước...

Đó là loại tương tư nhập cốt, cũng là một rào cản không thể vượt qua.

Đã hơn vài ngày Phong Linh không có chủ động đi tìm Tô Di Á, nàng biết cô đang chạy đôn chạy đáo giữa Lan Nguyệt các và Long Dương cung lo chuyện dưỡng thương cho Sở Vân Tịch. Hiện giờ Phong Linh như chim sợ cành cong, nàng lo lắng mỗi một câu nói hay một ánh mắt của mình, đều có thể bán đứng tâm tư nàng chôn giấu. Nàng sợ một khi Tô Di Á biết, thì quan hệ "Tri kỷ" giữa hai người vừa mới dựng lên sẽ ầm ầm sụp đổ...

Phong Linh cắn chặt môi mình, nhìn lên bầu trời hoang vắng, mặc cho nước mắt mặn đắng chảy vào khóe miệng. Hiện giờ, Tô Di Á có đứng bên ngoài Lan Nguyệt các nhìn xung quanh không, hay là đang cùng Thương Tuyết Vi tranh đoạt tình nhân? Đời này, lẽ nào nhất định ta phải cô đơn lạnh lẽo, không có một phần hạnh phúc nào dành sẵn cho mình sao?

Tiểu phong linh trong lòng bàn tay, theo cảm xúc của nàng mà rung động "đinh đang" đáp lại. Tô Di Á vì sao phải tặng lễ vật nhỏ này cho mình, chẳng lẽ vì nó đồng âm với tên mình? Hay vì nó thú vị?

Nàng đang rối rắm không cách nào thoát khỏi, đột nhiên nghe được tiếng sóng vỗ, Đào Hoa Lâm ở Loan Nguyệt Cung gần kề một bãi nước cạn. Nước hồ Nhĩ Hải thường thường theo gió vỗ vào bờ. Chỉ thấy phía xa có một con thuyền hoa lệ đẹp đẽ đang đi du hồ, phảng thuyền (thuyền đôi) này có hai tầng lầu các lớn nhỏ, lợp ngói lưu ly, điêu Long họa Phượng, uy nghi rung trời, giống như Loan Nguyệt Cung thu nhỏ.

Vừa nhìn liền biết đây là thuyền hoa của Thái Thượng Hoàng và Nam Cương vương chuyên dùng, hiện giờ đậu thuyền ở đây, chắc là đôi thần tiên quyến lữ đó đang đi du hồ? Thuyền lại dần dần chạy ra xa, ánh mắt Phong Linh bỗng nhiên bị một tia sáng ở chổ bãi nước cạn hấp dẫn tầm mắt... Nàng ngây ngẩn nhìn, không quan tâm nhảy khỏi ghềnh đá ở rừng đào, cước đạp lên mấy ghềnh đất nhỏ, đó là một miếng vũ hoa thạch đỏ tươi, nằm trong vùng nước cạn ở bờ hồ. Nó phản xạ chút dư quang của trời chiều, sắc thái rực rỡ, đường vân rõ ràng, mê hoặc chói mắt, giống như châu bảo rơi lạc!

Phong Linh đưa tay vào nước, muốn nhặt nó lên. Miếng hồng thạch đột nhiên bị sóng nước cuốn đi... Phong Linh khẩn trương, nàng biết nàng nhất định phải nhặt được miếng đá này, bởi vì nàng rốt cuộc đã tìm được lễ vật đặc biệt, mang về tặng cho Tô Di Á!

Chỉ nghe "ùm" một tiếng, bờ hồ dậy lên sóng lớn bọt nước văng tung tóe.

Có cung nữ từ Dược Viên bên kia nghe tiếng chạy tới, lập tức kinh hoảng kêu to: "Có ai không, nhanh lại đây! Có người rơi xuống nước a!"

.........

Mắt nàng mở ra một khe nhỏ, có ánh nắng chậm rãi xuyên vào, như cũ tầm mắt vẫn có chút mơ hồ, có điểm nho nhỏ nhấp nhô, chậm rãi dệt ra nhan sắc xinh đẹp sống động... màn châu bảy màu, cung đăng tinh xảo, lưu ly trản thất thải, bình phong Cẩm Tú, chăn màn gối đệm đồ vật xa hoa bên trong... Còn có dung nhan trước mắt này vẫn rõ ràng như ngày hôm qua.

Sa y băng lăng như tuyết rũ xuống, nàng vấn nhẹ búi tóc màu đen, xuyên vào một cây ngọc sai bằng vàng, lẳng lặng nhìn vào Vân Tịch, người vừa mới tỉnh dậy. Cũng như mỗi sáng sớm trước đây, vui vẻ lưu luyến vô tận không muốn rời, thủy quang chói lọi trong con ngươi xinh đẹp, trong trẻo lạnh lùng, chuyển động: "Nàng tỉnh rồi..."

"Tuyết Vi!" Vân Tịch kêu lên hai chữ này, trong nháy mắt, chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, tầm mắtvừa mới rõ ràng đã mờ nước mắt một lần nữa, "Ta rốt cục... đã thấy lại nàng!"

Vân Tịch nằm ở trên giường, trán và cổ đều quấn dầy vải trắng. Thương Tuyết Vi cúi thân xuống chạm nhẹ vào chóp mũi nàng, Vân Tịch đưa tay vuốt nhẹ gương mặt mà nàng ngày đêm tưởng nhớ, nàng thật gầy, cằm đã nhọn ra, tuy là tiều tụy không ít nhưng vẫn khó che đi làn da trắng nõn nà, lãnh diễm tuyệt mỹ. Hai tiểu cung nữ bên cạnh ngầm hiểu, chỉ cười, uyển chuyển lui xuống.

Vân Tịch thấy thế, lúc này mới sốt ruột hối hận: "Nguy rồi, ta..."

Đầu ngón tay Thương Tuyết Vi đặt lên môi Vân Tịch, cố ý trêu đùa nói: "Kêu nàng gọi ta là tỷ tỷ, cứ vậy mà quên sao? Có phải nàng... Có ý định hại chết ta hay không?"

Hai má Vân Tịch nhất thời đỏ bừng lên, đang muốn biện giải, Thương Tuyết Vi lúc này mới thu lại ý cười giảo hoạt, ngón tay thon dài xanh nhạt vuốt ve đường nét Vân Tịch, thấp giọng cười nói: "Sau này không cần gạt nữa, chuyện của chúng ta... Các nàng đã biết rồi."

"A --" Vân Tịch cả kinh thoáng cái từ trong chăn bật dậy, lập tức tác động đến thái dương, phía trước cổ cùng sau gáy, ba chổ đau nhức, nàng đau ra mồ hôi lạnh, cũng không quản chính mình mà truy vấn: "Tuyết Vi, vậy Thái Thượng Hoàng người có làm khó dễ nàng không?"

"Không có, một chút cũng không có." Thương Tuyết Vi lắc đầu, kéo chăn lên che kín lại tấm thân trần của Vân Tịch, đến đỡ nàng dựa vào mép giường, "Nàng ngồi đàng hoàng cho ta, chớ có lộn xộn nữa, Vân Tịch, nàng có biết nàng hôn mê đã gần bảy ngày rồi không! Vết thương trên người nàng trăm triệu lần không thể rách ra nữa. Ta không bao giờ muốn thấy lại cảnh nàng xuất huyết, một giọt cũng không thể!"

Nàng nói xong, khuynh thân tới trước hôn lên trán Vân Tịch, hôn lên đôi đồng tử màu lam sáng lấp lánh như thạch anh kia. Vân Tịch nhẹ nhàng ôm chặt thân thể nàng, cánh tay khoát lên cổ ngọc của nàng, trên gương mặt tái nhợt toát ra tự trách và cảm động thật sâu: "Ta nghe nàng, ta cái gì cũng đều nghe nàng, thực xin lỗi..."

"Tuyết Vi..." Theo cái ôm ngày càng siết chặt, Vân Tịch chợt phát hiện phía sau lưng Thương Tuyết Vi cực kỳ lạnh cứng, chỉ có lồng ngực là ấm áp nhờ hai người ôm nhau, cứ như là băng hỏa giao dung, Vân Tịch đau lòng nói: "Sao thân thể nàng lại lạnh như vậy, Tuyết Vi, lẽ nào nàng luôn ngồi như vậy sao?"

Thương Tuyết Vi mặc kệ, nở nụ cười nhạt: "Ta ban ngày đều ngồi ở bên giường trông chừng nàng, buổi tối trở về Mộng Ly hiên ngủ. Ta cũng không dám ngủ cùng nàng, vạn nhất trở mình đụng trúng chổ nàng đang bị thương thì làm thế nào! Nàng a, quả thực biến thành cái búp bê sứ dễ vỡ rồi!"

"Tuyết Vi." Vân Tịch thì thào gọi nàng, trong mắt lệ dâng đầy, "Lên đi!"

Thương Tuyết Vi sửng sốt, nhưng vẫn không động đậy, nàng nói dịu dàng nhưng lời lẽ kiên quyết: "Cũng không phải đứa nhỏ ba tuổi, lại muốn ta ngủ cùng sao? Nàng cũng biết, ta khi nào thì sợ lạnh a..."

Vân Tịch không khuyên nữa, mà là trực tiếp nắm lấy khuỷu tay Thương Tuyết Vi kéo nàng lên, Thương Tuyết Vi không kịp phòng bị, vội lấy tay chống lên giường nàng sợ mình áp lên người Vân Tịch, hai mắt Vân Tịch sáng lên, đưa tay ôm lấy eo nàng, kéo Thương Tuyết Vi trèo lên giường...

Thương Tuyết Vi nửa quỳ ở giữa hai chân Vân Tịch, cự ly hai người đã gần trong gang tấc, gần đến có thể thấy rõ một ít dấu vết động tình trên mặt đối phương. Vân Tịch bỗng nhiên giơ tay tháo xuống ngọc sai trên tóc nàng, mái tóc đen mượt như lụa xổ xuống nhất thời tán loạn, như nước chảy tràn, dung nhan băng tuyết dần dần hồng hào lên, khó mà có thể nói hết mị hoặc!

Sau một thời gian dài chờ đợi, vẻ đẹp của nàng, vẫn chỉ dành riêng cho mình Sở Vân Tịch nàng sở hữu. Nàng yêu người con gái này, đôi lúc như hoa Tường Vi băng sương ngạo thế, đôi khi lại biến thành cây thuốc phiện khiến người ta hít thở không thông!

"Tuyết Vi, chúng ta hồi lâu không có..."

Nửa câu sau của nàng bị nữ Giáo vương vội vã lấy hôn sâu nuốt mất, môi lưỡi cuốn lấy, vành tai tóc mai chạm vào nhau, khoái ý dục niệm nhanh chóng dệt thành cái lưới lớn nóng rực bao phủ hai người. Máu huyết cả người sôi trào lên, khao khát muốn hợp thành một thể để tận triền miên...

Trước một khắc Thương Tuyết Vi không khống chế được bản thân nàng nhẹ nhàng đẩy Vân Tịch ra, sau cửu biệt tương phùng chỉ nếm sơ qua cái hôn tuy là cực nóng, nhưng nó vẫn không đủ để thỏa mãn nàng. Đôi môi rời ra trong nháy mắt kéo theo một sợi tơ óng ánh trong suốt, dãn dần đứt ra. Thương Tuyết Vi cười lấy tay lau cánh môi ướt át của Vân Tịch, trong con ngươi sáng như tuyết vẫn có một ít điên cuồng không kiềm nén nổi:

"Trước dưỡng thương cho tốt, muốn ăn cơm không?"

"Trừ nàng ra, cái gì ta cũng không muốn ăn!" Vân Tịch nhíu mày mỉm cười, ba phần hài hước, bảy phần thâm tình, đơn thuần đến nhiếp đi hồn phách.

"Bớt lắm mồm!" Thương Tuyết Vi lạnh lùng trừng nàng, lại ngăn không được bật cười: "Chờ thân thể nàng khỏi hẳn đi, nếu không bị ta áp đến kêu không nổi!"

"Là ta đến áp nữ ma đầu nàng mới đúng, thế thiên hành đạo!"

Hai người một câu tiếp một câu vui đùa ầm ĩ, cuối cùng Thương Tuyết Vi xô xô đẩy đẩy kéo Vân Tịch vào ổ chăn. Nàng nằm nghiêng bên người Vân Tịch, tay dò vào nội y xoa tròn trêu chọc, hai người nhỏ giọng than nhẹ một hồi, cuối cùng vô cùng mệt mỏi, ngủ thật say...

"Ta sẽ thức chờ, cho đến khi nàng tỉnh lại mới thôi." Vân Tịch đợi Tuyết Vi ngủ rồi mới dám trở mình, không nhúc nhích ngắm nhìn gương mặt ngủ say của nàng, khóe môi dâng lên ý cười không thể thỏa mãn hơn.

.........

Tô Di Á lao như điên vào Kính Nguyệt các.

Phòng lớn âm u, màn che hắc ra ánh sáng lạnh. Chỉ thấy thiên hạ không rõ vì sao rơi xuống nước giờ phút này đang co rúc trong chăn bông, tóc mây tán loạn, tóc ướt rũ xuống một bên, sắc mặt một hồi xanh một hồi đỏ, cả người đều nhịn không được mà run rẩy...

Tô Di Á ngơ ngác đến gần, lúc mấy cung nữ khom người hành lễ Kỳ Phong Linh nghe tiếng ngẩng đầu lên, thấy được là cô. Bốn mắt chạm nhau cảm xúc khó tả lan tràn trong tim hai người, nén giận, ủy khuất, còn có xấu hổ bất chợt, không biết làm sao. Nàng nhìn thấy ánh mắt Phong Linh đang nhìn mình bổng chốc nổi lên sương mù, bầu không khí ái muội đến đau lòng người.

Tô Di Á cuống quít quay đầu đi ra, nhìn đám thái y trong phòng đang bận rộn kê toa, nàng giật lấy một toa thuốc nhìn vào, ngoại trừ mấy vị thuốc đông y, tư âm, nhuận phổi, bạch thảo, trần bì, còn lại đều là hạ nhiệt, sài hồ, hoàng cầm, đảng sâm. Tô Di Á tức giận đến nắm lấy vạt áo của một thái y xốc lên, lớn tiếng quát: "Nàng hiện tại run rẩy dữ dội, sao ngươi không nhanh chóng ghi toa thuốc khu hàn hả!"

Thái y hoảng sợ, vâng vâng dạ dạ nói: "Hồi... Bẩm Quận chúa, Kỳ cô nương là hàn khí nhập thể, ly kinh vọng hành. Hàn chứng nếu rút đi sẽ bị sốt cao, chỉ có sốt cao làm xuất mồ hôi mới có thể mang theo hàn khí ra ngoài, rất nhanh là có thể khỏi hẳn."

"Chỉ biết ngụy biện cho sai lầm!" Tô Di Á không hiểu y thuật, đá vào mắt cá chân vị thái y nọ, thái y đau đến kêu lên một tiếng, chỉ đành nhanh chóng lui xuống nấu thuốc. Đã nghe qua vị Tô Quận chúa này là đồ nhi được Hộ Quốc Công Long Hành Thiên sủng ái nhất, ngày thường ngọt ngào động lòng người, một khi ngang ngược ác liệt, thật sự là một chút cũng không thua bà nữ mà đầu Thương Tuyết Vi kia a!

"Tô... Tô Di Á..." Kỳ Phong Linh cuộn người ở trên giường, xoa xoa hai tay có chút khẩn trương: "Tôi không sao, cô đừng lo lắng."

"Còn nói mình không có việc gì, cô hẳn biết rõ bản thân không biết bơi còn chạy ra hồ, nếu không phải ba tên thái giám trên thuyền nhảy xuống cứu, cô hiện tại đã ở đáy hồ làm mồi cho cá ăn rồi! Vân Tịch vừa mới khá hơn một chút cô lại xảy ra chuyện, các người có thể nào đừng khiến ta lo lắng nữa có được hay không!"

Tô Di Á ngoài miệng mắng không ngừng, nhưng người lại đến ngồi bên cạnh Phong Linh. Kỳ Phong Linh cắn môi, quật cường kiềm nén ủy khuất, ánh mắt lóng lánh trong suốt, như nước mưa rửa sạch khe núi. Bộ dáng nàng động lòng người như vậy, khiến ai cũng không cách nào mở miệng trách mắng được nữa, thầm nghĩ đem nàng ôm vào trong lòng, cho nàng ấm áp trừ đi rét lạnh.

Tô Di Á kìm lòng không được, lòng bàn tay áp lên má phải phủ lấy nửa mặt nàng, dịu dàng hỏi: "Còn lạnh không?"

Kỳ Phong Linh rất lưu luyến độ ấm trong lòng bàn tay nàng, mắt ầng ậng nước gật gật đầu. Tô Di Á quả nhiên ghị sát nàng thêm chặt, đầu Phong Linh tựa vào đầu vai nhỏ nhắn mềm mại thơm tho của cô, thân mình lúc lạnh lúc nóng. Tô Di Á tự nhiên là hoàn toàn cảm nhận được rung động của nàng, cùng hơi thở nóng rực nhộn nhạo nơi cần cổ, chọc lòng nàng càng thêm mê loạn, không biết phải làm sao...

Kỳ Phong Linh hơi nhích ra khỏi cái ôm khá ái muội, nàng giở chăn bông, lấy ra một miếng đá vũ hoa màu đỏ mà nàng liều mạng đi nhặt, đặt trong lòng bàn tay Tô Di Á.

"Tặng cho cô."

"Cô..." Tô Di Á vạn phần kinh ngạc, miếng đá đỏ lạnh lẽo dán vào da thịt của nàng, nó thậm chí còn lưu lại mùi hơi nước của hồ Nhĩ Hải, "Cô không phải là vì..."

Phong Linh ngốc ngốc nhìn nàng, bỗng nhiên không biết như thế nào trả lời câu hỏi. Tô Di Á nắm chặt miếng đá màu đỏ, vẻ mặt trong nháy mắt thay đổi, gần như muốn khóc lên, mắng: "Cô điên rồi sao, chỉ vì nhặt miếng đá này mà nhảy xuống nước? Sao cô có thể ngu như vậy, có biết rất nguy hiểm không hả!"

"Nó không phải đồ bỏ!" Hai má Phong Linh đỏ lên, vội vàng giải thích, "Chính... Chính là lễ vật tôi muốn tặng cho cô! Nó đối với tôi rất quan trọng, lúc tôi nhìn thấy nó đã cảm thấy nó rất đặc biệt, rất hợp với cô!" Nàng nói xong, có chút say mê nhìn đến hồng văn sặc sỡ trên đá vũ hoa, nó tôn lên màu da trắng nõn như ngọc của Tô Di Á, càng thêm kiên định tự hào.

Nàng lại từ trong chăn lấy ra tiểu phong linh mà Tô Di Á tặng, ý cười đầy mặt, vẻ mặt ngây ngốc này thực khiến người ta đau lòng: "Tôi luôn nắm chặt nó, không cho nó rơi vào trong nước."

Tô Di Á lệ ướt hốc mắt: "Ta chỉ là từ trên mái hiên tiện tay lấy xuống đưa cho cô... Cũng không phải là cái gì quí trọng, cô tội gì phải tìm quà đáp lễ ta?"

Phong Linh cười nói: "Đây cũng không phải là phong linh bình thường a, mà là phong linh ở Loan Nguyệt Cung nha, chứa đầy ơn trạch và chúc phúc của Thái Thượng Hoàng. Mà ta nhặt miếng đá này, nó cũng là trong nước hồ Nhĩ Hải, tiên linh tuyển tú, tuy rằng bình thường nhỏ bé, nhưng lại không nhiễm bụi trần, giống như là..."

"Giống như là tình ý giữa hai người chúng ta sao?" Tô Di Á bỗng nhiên cắt lời, ánh mắt sâu kín, nói thẳng ra tâm tư Phong Linh.

"Không... Không phải..." Kỳ Phong Linh cực kỳ hoảng sợ, chối quanh lắc đầu phủ nhận. Tô Di Á đưa tay nâng chặt mặt nàng, lông mi ướt át thấm lệ trong suốt, hơi thở Tô Di Á không khống chế được mà dồn dập: "Cô vẫn không dám thừa nhận suy nghĩ trong lòng mình ư, cho là ta không biết cô đã làm cái gì à, kỳ thật ngày đó ở tại hoa viên..."

"Tô Di Á!" Phong Linh lớn tiếng ngăn cô, chỉ cảm thấy cả người yếu ớt vô lực.

Độ ấm đá vũ hoa áp vào Tô Di Á, lạnh lẽo như nước mắt, trái tim phủ đầy bụi bi thương dần dần khôi phục nóng cháy.

"Cô biết hôn là phải làm thế nào sao?"

Phong Linh hoảng sợ, thân thể yếu ớt lại không có chút đường lui, Tô Di Á cứ như vậy hôn lên môi Phong Linh, cô chủ động cạy mở chiếm lấy hơi thở mang theo mùi đàn hương từ miệng nàng, đầu lưỡi tiến quân thần tốc tìm kiếm lãnh địa mà chưa từng bị kẻ nào chiếm qua. Mang theo mưa gió khuấy động, ngậm mút nhẹ nhàng, thoáng chốc cướp đi hơi thở rối loạn của Phong Linh... Phong Linh nằm trong tơ lụa mềm như nước, nước lại ngọt ngào như nước suối, từng bước rơi vào tay giặc, toàn thân dấy lên lửa nóng. Hai người hôn sâu, giống như tình lữ đang rơi vào cuồng nhiệt, sa vào điên cuồng, nhất thời không có biện pháp dừng lại.

"Cô... Trước đây cũng hôn Vân Tịch như thế này sao?" Phong Linh bỗng nhiên tránh nàng, cảm thấy một trận váng đầu mê loạn, do dự cùng bất an trong lòng vẫn tồn tại như cũ, khiến cho nàng không hợp thời hỏi ra vấn đề như vậy.

"Đừng nhắc tới tỷ ấy, vĩnh viễn không cần nhắc tới!" Tô Di Á thì thào, vừa như than tiếc, vừa như đoạn tuyệt. Nàng vốn định hôn Phong Linh lần nữa, lại nghĩ nghĩ, nhớ tới cái gì, hơi thở nóng rực tiến ra sau gáy mềm mịn như tuyết của Phong Linh, đột nhiên mút mạnh một cái...

"A!" Phong Linh quát to một tiếng, "Sao cô lại cắn tôi?"

Tô Di Á không để ý tới, hung hăng mút lấy làn da trên cổ nàng, tê tê dại dại, không giống cắn cắn, cũng không giống hôn môi. Qua hồi lâu, cô rốt cuộc dời đôi môi của mình, đầu ngón tay chà nhẹ lên, vuốt ve dấu hôn chói mắt đẹp đẽ này...

"Đây là ta cho cô, cho duy nhất mình cô." Tô Di Á nở nụ cười, trong mắt lộ ra một tia mê ly, như làn khói lạnh trên mặt hồ thu, vừa đau vừa vui.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.