Hồng Nhan Nhược Tuyết - Hiểu Mộng Sương Thiên

Chương 54




THẤY LẠI ÁNH SÁNG

Gió từ Nhĩ Hải thổi tới, lay động cả vườn ngát hương.

Hoa tươi dập dền như sóng, tầng tầng lớp lớp vờn quanh tay áo màu thủy lam của nàng, phất phơ trong gió như cánh ve sầu rực rỡ. Kỳ Phong Linh một mình sải bước trong hậu hoa viên đẹp nhất Loan Nguyệt Cung, mắt nhìn vào làn mây trắng tinh mịn như đai ngọc lơ lững giữa sườn núi, dường như chúng sắp bị gió thổi bay vào hồ xanh bát ngát...

Nàng chậm chầm dời mắt trở về, mạch suy nghĩ vẫn còn miên mang, chợt nghe thấy tiếng chân sột soạt sau lưng, "Phong Linh..." Hình như nàng nghe thấy có người gọi tên mình, vội vàng xoay người nhìn lại, mới phát hiện thì ra là Tô Di Á đang đứng trên thềm ngọc hành cung, nàng bận một bộ váy thêu màu đỏ tươi, khoát áo choàng nhung tuyết trắng. Ánh mắt nàng không có nhìn mình, mà là có chút hoang mang nhìn cái chuông gió màu vàng được treo dưới mái hiên.

Kỳ Phong Linh phục hồi lại tinh thần, quả nhiên nghe thấy được tiếng "Đinh đinh đang đang" thanh thúy nơi hành cung, dịu dàng y như gió đêm đang hát.

"Thật là, tôi còn tưởng cô đang gọi tôi!" Kỳ Phong Linh mỉm cười nhìn Tô Di Á, ánh mắt ôn tồn như nước, vẻ mặt nhàn nhã, làm cho người ta không khỏi nhớ tới vị "Tiểu công tử" nữ phẩn nam trang ngày trước - mỹ thiếu niên ngày đó cử chỉ nhẹ nhàng, giọng nói êm tai, kiếm vũ đẹp mắt.

Tô Di Á vừa thấy là nàng, dáng vẻ điềm đạm mang theo kinh hỉ khó nén, liền bay vào hoa hải như bướm nhỏ lượn trong gió, thoải mái khoát lấy cánh tay Phong Linh, đi về phía trước...

"Ta mới phát hiện, thì ra tên của cô rất có ý thơ nha!" Tô Di Á chớp chớp mắt cười khẽ, Phong Linh cũng cười cười tùy ý cô kéo đi, hai người yên lặng ngồi bên khóm hoa, Phong Linh bỗng nhiên cười trêu ghẹo: "Khó có được cô nhớ đến tôi, tự mình ầm ĩ đòi cùng Vân Tịch giả người yêu tiến cung, bây giờ cô ấy sống chết chưa rõ, Sở bá bá và Thương Tuyết Vi ba ngày này gần như nửa bước không rời Long Dương cung. Cô trái lại, như thế nào coi nhẹ đây, chán diễn rồi à!"

Tô Di Á nghe vậy, nhăn mày ưu sầu, cười khổ đáp: "Sắp kết thúc rồi, chờ mắt tỷ ấy sáng lại, thì giấu không được nữa... Của người nào, thì là của người đó thôi. Có những lúc ta không còn là chính mình, rõ ràng là chưa bao giờ nắm được, hai tay trống không nhưng vẫn muốn giành giật chút gì, không chịu buông tay..."

Kỳ Phong Linh chợt im lặng, trăm hoa trước mắt dường như cũng lây nhiễm ưu thương, sắc thái ảm đạm đi nhiều. Tiếp đó, đầu vai nàng bổng nhiên cảm nhận được sức nặng, thì ra là Tô Di Á đang dựa vào...

"Phong Linh, ta cảm thấy mệt mỏi quá..."

"Mệt thì dừng lại nghỉ chút đi, chúng ta đã đến nơi, không cần bôn ba nữa rồi." Kỳ Phong Linh thì thầm, khóe môi nhấc lên một nụ cười đơn thuần chấp nhất, "Tôi sẽ cùng cô."

Cánh tay ngọc thon dài vòng qua cổ Kỳ Phong Linh, tư thế đặc biệt ái muội trêu người. Nhưng là hiện tại Tô Di Á như chú chim nhỏ mỏi cánh, muốn tìm nơi ấm áp nương nhờ, cô dựa vào hơi ấm của Phong Linh, ôm lấy nữ tử duy nhất có thể lắng nghe cô nói hết cảm tình, âm thanh khóc rấm rức vang lên bên tai Phong Linh: "Cô có biết, Sở Vân Tịch, con người đó có bao nhiêu quá đáng, đã hơn một năm rồi, ta vì tỷ ấy đánh mất bản thân, ta mỗi ngày giống như một con quay xoay quanh tỷ ấy, tự tác đa tình vì người mà sống, nhưng mà tỷ ấy lại chưa bao giờ thuộc về ta!"

Tim Phong Linh chợt tê rần, ngón tay xuyên qua mái tóc đen dài của Tô Di Á, ôm cô dựa sát vào mình... "Cô nói xem một năm có bao nhiêu dài, lại bao nhiêu ngắn? Chỉ có người trong cuộc mới biết sống một ngày dài bằng một năm là thế nào, nhưng rồi nhiều năm sau khi chúng ta quay đầu nhìn lại, bất quá cũng chỉ là một cái nháy mắt mà thôi, ai sẽ còn nhớ rõ, ai còn để ý! Tô Di Á, cuộc đời chúng ta còn dài lắm, tất có một ngày, chúng ta sẽ vì chính mình mà sống!"

Nàng nói rất nhiều rất nhiều, mãi đến lúc nàng phát hiện nữ tử trên đầu vai mình không có phản ứng gì. Trên đôi mi dài run run của Tô Di Á lấp lánh những hạt ngọc trong suốt, gò má tú lệ mềm mại còn vương chút đỏ hồng và chút mỏi mệt sau khi trút hết cảm xúc, hơi thở hòa vào mùi hoa nồng nàn trong gió, hóa thành mật ngọt làm say lòng người...

Phong Linh hạ mi mắt xuống, nhìn đến nữ tử lười nhác giống như chưa ngủ tựa trong lòng ngực mình, nàng ngây ngẩn ghé sát lại gần mặt Tô Di Á, kề sát vào hơi thở như U lan của cô, tưởng tượng đôi môi mềm mại kiều diễm kia là cánh hoa đào, nàng muốn ngậm nó vào trong miệng xem nó có mùi vị thế nào...

Dán sát vào đôi môi ấy, trong nháy mắt, thế giới của Phong Linh liền trống rỗng.

Nàng biết rõ vì sao mình lại hành động như thế, nhưng vẫn không khỏi lúng túng như một đứa nhỏ làm sai chuyện. Kỳ Phong Linh rất nhanh rời khỏi môi cô, nhưng hương vị bờ môi ấy đã trở thành ấn ký không thể phai mờ trong đáy lòng nàng, cho đến khi nàng nhìn thấy đôi mắt nhòe lệ ngủ say của Tô Di Á, Phong Linh mới dần dần tỉnh táo lại.

Tô Di Á, cho dù Sở Vân Tịch bỏ qua cô, Thương Tuyết Vi oán hận cô, không ai hiểu si của cô, đau đớn của cô, tôi vẫn cưỡng không được mà thích cô. Nếu tôi gặp cô sớm hơn, thì tốt biết bao nhiêu!

Thời gian trôi qua ước chừng uống cạn một tuần trà, đôi mi nhỏ Tô Di Á run run tỉnh lại. Cô dường như không có phát hiện ra cái gì, vẫn như cũ kéo tay Kỳ Phong Linh đi ra khỏi biển hoa. Đang bước tới, bỗng nhiên Tô Di Á dừng lại, cô lần nữa ngắm nhìn chuông gió đang treo dưới mái hiên, ánh mắt mơ màng suy nghĩ sâu xa...

"Tô Di Á..." Kỳ Phong Linh vừa mở miệng gọi cô, liền thấy Tô Di Á nhấc mũi chân, thân mình như phi yến, lướt nhẹ người bay cao mấy trượng đến mái hiên, nâng tay liền tháo xuống cái chuông gió nhỏ, vang lên tiếng chuông thanh thúy êm tai...

Kỳ Phong Linh há hốc mồm nhìn cô, hồng y nữ tử cầm tiểu phong linh ném vào tay nàng, mỉm cười nói: "Ta tặng cô, không được làm mất!"

Tháo xuống từ hành lang Loan Nguyệt Cung vàng xanh rực rỡ, chất liệu là đồng được mạ vàng, tinh xảo lung linh, Kỳ Phong Linh nhìm chằm chằm bóng dáng nhảy nhót trước mắt rời đi, nàng nắm chặt tiểu phong linh trong lòng bàn tay làm nó hơi hơi nóng lên...

Lan can nhỏ bên ngoài im lặng không tiếng động, chỉ có gió lay thổi động hoa linh (chuông gió).

........

"A~~" một tiếng la đau đớn, làm mật thất chữa thương chấn động lên, Vân Tịch đột ngột mở to hai mắt...

Căn phòng tối tăm tựa hồ làm cho đôi đồng tử càng thêm nổi bật, máu độc đã tan, ánh sáng lạnh trong đôi mắt u lam đó lóe lên tia sáng như sao Kim đâm thấu màn đêm, nó còn hơn cả ngọc lưu ly được chạm khắc tinh xảo, đôi mắt sáng ngời đến kỳ lạ, khiến cho Nhược Ly ở bên cạnh có chút chấn động.

"Cô... Thấy được sao?"

Âm thanh vang lên trong bóng tối như từ dưới động không đáy dội về, nó vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Trong tầm mắt Vân Tịch mơ hồ thấy vài đốm nhỏ màu vàng lóe lên, mười mấy chấm nhỏ dần dần tụ lại thành một thể. Rốt cuộc nàng cũng thấy rõ cách đó không xa một cái tượng Phật nho nhỏ, nàng thậm chí còn thấy rõ vẻ mặt an tường thương xót trên mặt Phật Đà.

Ta ở nơi nào? Tại sao thân thể ta lại cứng ngắt đau đớn, chẳng lẽ... Đã chết rồi sao!

"Không..." Lẽ ra Vân Tịch phải bị dược hiệu mạnh mẽ của Ma Phí Tán khống chế, thế nhưng nàng lại có thể thì thào rên khẽ, đôi mắt vừa mới khôi phục thị lực lại đột ngột nổi lên nước mắt, cảm xúc tuyệt vọng nhanh chóng cắn nuốt thần trí vốn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, "Ta... Ta không thể... Chết!"

Vân Tịch phun ra từng chữ, tay phải đột nhiên quơ loạn, mang theo một cổ sức mạnh mãnh liệt không biết từ đâu ra, thế nhưng trong nháy mắt đã thoát khỏi sự khống chế của Nhược Ly... Vân Tịch không biết sai lầm này sẽ lấy đi tính mạng của nàng, ngay tại thời điểm mấu chốt mỗi một sự thay đổi nhỏ đối với nàng đều là trí mạng, vốn đã phong tốt huyệt Thiên Trung lại bị nàng tự mình giải khai ra!

Ánh mắt Cổ Bà nhất thời cứng lại, trơ mắt nhìn chổ động mạch cổ mới vừa khâu tốt lại rách ra... Chổ vừa mới lấy máu độc, miệng vết thương dài mấy tấc toạc ra như đê vỡ, máu động mạch cổ phun mạnh ra nóng bỏng đỏ thẩm! Chuyện bà lo lắng nhất, rốt cuộc vẫn xảy ra...

"Nguy rồi." Bàn tay khô héo của Cổ Bà bịt chặt miệng vết thương, vết máu vẫn không ngừng tràn ra kẻ tay bà, nhanh chóng nhuộm đỏ vạt áo Vân Tịch. Nàng tựa hồ còn không biết mình xảy ra chuyện gì, im lặng không tiếng động nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt trắng bệch, trong miệng vẫn mơ hồ nói lời không rõ nghĩa.

Cơ Nguyệt và Nhược Ly cực kỳ hoảng sợ, vội vàng phong lại huyệt Thiên Trung lần nữa, nhưng là vẫn không thể cầm máu...

"Cổ Bà, hiện tại nên làm thế nào!" Long Hành Thiên lớn tiếng la lên, trong ba ngày này toàn bộ nội công, chân khí của lão đã muốn cạn kiệt vì phải bảo mệnh cho nàng, ở một khắc cuối cùng này lại xảy ra biến cố, nếu còn không có biện pháp cầm máu, ba người bọn họ rất nhanh sẽ không cầm cự nổi nữa.

"Nung đỏ tơ vàng để khâu miệng vết thương cầm máu!" Lúc này âm thanh khàn khàn the thé của Cổ Bà vang lên nó như cọng cỏ cứu mạng của mọi người, "Nếu có Cửu Ngưng Chỉ Huyết Tán... Thì càng tốt!"

"Truyền thái y, mau! Truyền thái y!"

Thái giám truyền chỉ nghiêng ngả lảo đảo, từ bên trong Long Dương cung chạy vội ra. Mặt các cung nữ đều xám như tro tàn, căng cứng như dây cung, loạn thành một đoàn. Thái y hầu chỉ nối đuôi nhau chạy vào Long Dương cung. Ngay sau đó, băng gạc dính đầy máu ngâm trong thau nước, được các cung nữ mang ra; Lại mang băng gạc mới chạy vào, khăn mặt cùng nước ấm, vòng qua vòng lại không biết mấy lần...

Tất cả, tất cả đều đập vào mắt Thương Tuyết Vi, khiến nàng tê dại, mấy bước chân rối loạn kia, vẻ mặt hoảng sợ chết lặng của cung nữ, thần tình đám thái y nhăn mày nhíu mặt, vả đầy mồ hôi... Nàng nghe thấy tiếng chất vấn như nổi điên của Sở Thiếu Hành túm lấy thái y hỏi Vân Tịch làm sao vậy. Lão thái đau khổ giật lại góc áo của mình, cáu gắt: "Đang cầm máu, nửa canh giờ nữa nếu chưa ra, tức là chết."

Thương Tuyết Vi ngã ngồi ghế trên, không nói câu nào, không có rơi một giọt lệ. Nàng không ngừng nói với mình, tất cả chỉ là ác mộng thôi, là ác mộng thôi!

"Ta sẽ không rời khỏi nàng, Tuyết Vi... Ta sẽ không bao giờ nữa!"

"Tuyết Vi, ta thà rằng mù cả đời, cũng phải quang minh chính đại ở bên cạnh nàng!" Từng câu từng chữ vang vọng bên tai Thương Tuyết Vi, nàng rõ ràng là yêu mình như vậy, rõ ràng đối với thế gian này còn quá nhiều vướn bận không bỏ được, rõ ràng là thề son sắc hứa hẹn với nàng, không bao giờ quên nàng mà rời đi...

Thương Tuyết Vi chôn mặt trong lòng bàn tay, nàng không nghe thấy tiếng khóc chính mình, cũng không còn nghe thấy nhịp đập trái tim. Chỉ nghe thấy mùi thuốc ngày càng nồng từ chổ trị thương cho Vân Tịch bay tới, kỳ hương của "Tuyết tháng sáu" ập đến, nó trải đầy trong biển hoa vô cùng vô tận ngoài kia, khiến cho Thương Tuyết Vi khi nhìn đến chúng, liền nhớ lại cảnh tuyết bay tán loạn ở núi Côn Luân, nhớ nàng cùng Vân Tịch từng nắm tay nhau chạy băng băng, từng ôm hôn ở nơi đó, nhớ tới tình yêu nàng vĩnh viễn không thể vứt bỏ...

Thương Tuyết Vi lấy thanh chủy thủ long văn kim sắc trong tay áo ra, đây là di vật mà phụ thân Thương Minh Tu để lại cho nàng, thậm chí nó còn lưu lại hơi thở non nớt của Vân Tịch khi nàng tám tuổi... Ánh mắt bạch y nữ tử trở nên lạnh lẽo kiên quyết, nàng không do dự đặt nó lên cổ tay mình, lạnh buốt thấu xương còn hơn nước mắt.

"Tuyết Vi, đừng như vậy, đừng như vậy..." một bàn tay to nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, kéo nàng nhẹ nhàng ôm vào ngực, "Vân nhi không có việc gì, chúng ta chờ một chút, chờ một chút thôi!" Âm thanh của Sở Thiếu Hành như từ một không gian xa xôi khác truyền đến, trầm ấm xa xưa.

"Tuyết Vi..."

Trong bóng tối, đôi đồng tử u lam của nàng lại lần nữa mở ra, mỹ lệ mờ ảo không chân thực.

Vân Tịch vẫn còn sống, ngón tay nhợt nhạt thon dài của nàng run run hướng đến một bóng dáng mở hồ, cánh môi mất đi huyết sắc khép mở. Nàng biết mình đang nằm trong lòng của một nữ tử, mùi hương cơ thể, ấm áp, mềm mại, như bọt biển bao phủ lấy nàng, đó là một loại sức mạnh kỳ diệu có thể làm cho nàng an tâm. Ý thức của Vân Tịch hãy còn hỗn loạn nên nàng mất đi năng lực tự hỏi, chỉ như một đứa nhỏ vui mừng kêu gọi: "Tuyết Vi, Tuyết Vi..."

Cơ Nguyệt ôm người bị thương cả người nhuốm máu vào lòng, thật lâu không biết trả lời thế nào.

Con bé ngốc này, giành giật lấy không muốn chết, lại chỉ vì cái giãy dụa nho nhỏ mà bức dây động rừng, suýt chút nữa là mất đi tánh mạng. Thái y phải dùng đến tơ vàng nung đỏ để khâu lại động mạch cổ không ngừng chảy máu, tuy đau đớn khắc cốt nhưng có thể cầm được máu, lần nữa khâu, lần nữa băng bó...

Sau khi kết thúc tất cả, Long Hành Thiên tựa vào vách tường nhắm mắt dưỡng thần, Cơ Nguyệt và Nhược Ly còn chút khí lực tự mình đút cho Vân Tịch uống hơn mười bát thuốc "Tuyết tháng sáu", mà nàng sau khi thần trí khôi phục không ít thật sự đã gọi ra tên của người kia.

Hai vị nữ chủ nhân Loan Nguyệt Cung rốt cuộc đã biết mình cứu người nào rồi. Nghe đồn nửa năm trước Thánh sứ Côn Luân giáo Tây Vực không rõ nguyên nhân trốn đi, suýt nữa dẫn phát loạn lạc quy mô lớn giữa Thổ Phiên Vương Triều và Trung Nguyên, vì thế dân gian liền treo trên lưng Thánh sứ cái danh hồng nhan họa quốc.

Bởi vì tin tức ở nơi xa xôi lan truyền khá chậm, đến khi lời đồn tới Nam Cương thì tên thật của vị Thánh sứ kia đã ít ai biết được.

"Nguyệt, cô ta gọi chính là..." Đôi mi thanh tú Nhược Ly nhíu lại, giương mắt nhìn Cơ Nguyệt, mồ hôi chảy ròng, diện dung nàng càng thêm tái nhợt, mệt mỏi.

"Ly nhi, đi gọi cô ta vào đây!" Trong mắt Thái Thượng Hoàng lướt qua khiếp sợ, vẻ mặt phức tạp, tựa bị tựa hỉ. Nàng thương tiếc cảm thông, vuốt vuốt tóc mai ươn ướt mồ hôi của Vân Tịch, tùy ý để nàng xem mình là Thương Tuyết Vi, mà nắm chặt lấy tay mình, dù sao kéo cũng không ra được.

Nhược Ly do dự sau một lúc lâu, cuối cùng vẫn nghe lời đứng lên, xoay người rời đi.

Thương Tuyết Vi vọt vào mật thất, nàng kéo theo một trận gió thổi tung tầng tầng lụa trắng. Dưới ánh nến, giữa mật thất trên thảm nhung hình tròn, Thái Thượng Hoàng mũ phượng khăn choàng vai, ôm lấy Sở Vân Tịch, nàng gối lên khuỷu tay Cơ Nguyệt, vết máu ở cổ đã đông lại, nhưng lượng máu lớn đã thấm ướt bạch y của nàng... Giống như đóa Tuyết Mạn hoa nở rộ trên ngực nàng trong bóng đêm sâu thẳm, quyến rũ ma mị đến ghê người!

Cơ Nguyệt ngẩng đầu, nhìn đến Thương Tuyết Vi đi tới gần trước mặt hai người, đầu gối nàng nhũn xuống nửa quỳ trên mặt đất, trong mắt tràn đầy bi thương đau đớn. Tay xoa hai má nóng ấm của Vân Tịch, trong con ngươi trống rỗng như đã chết của nàng rốt cuộc ánh lên tia sáng, run giọng thì thào:

"Tịch nhi..." Nước mắt nàng kiềm nén đã lâu, theo tiếng mà rơi, Cơ Nguyệt nhìn đến nàng, ánh mắt dường như muốn xuyên thấu qua thân thể nàng, luôn có thể từ một cái nhíu mày của nàng mà lờ mờ tìm được hơi thở tương đồng, bề ngoài nàng lạnh lùng quật cường, không thể chạm đến chổ sâu trong lòng nàng, chỉ có ở trước mặt "Muội muội" này mới có thể thấy được sự thân thiết và dịu dàng... Vô luận nàng nhẫn nại như thế nào, hạ mình như thế nào, nếu không phải vì cứu người nàng yêu, thì sâu trong nội tâm nàng, vĩnh viễn cũng không cam lòng quỳ gối cúi đầu trước bất cứ ai!

"Thương Tuyết Vi." Cơ Nguyệt bình tĩnh gọi ra tên của nàng.

Thương Tuyết Vi lập tức dừng khóc, ngưng mắt nhìn chăm chú tiếu nhan phong hoa tuyệt đại của Thái Thượng Hoàng, trong con ngươi rưng rưng cảm xúc kịch liệt thay đổi: "Thái Thượng Hoàng, ngài... Ngài... Biết..."

"Mặc dù có chút khó khăn, nhưng vẫn là cứu được tánh mạng cô ấy, chửa được mắt rồi." Cơ Nguyệt hạ mi mắt nhìn nữ tử mang hai dòng máu ở trong lòng đã vượt qua đại kiếp, tươi cười đoan trang ấm áp, bao dung bốn biển... "Là cô ấy lầm ta tưởng là cô, một mực gọi tên cô."

"Ta... Thương Tuyết Vi ngạc nhiên, lại bỗng dưng không biết phải làm sao đối mặt cùng nàng.

"Chắc là Tô Di Á không muốn để ta khó xử." Cơ Nguyệt giơ tay lên, muốn đem Vân Tịch đang ôm chặt nàng trả về cho Thương Tuyết Vi, nàng nhìn nữ Giáo vương Côn Luân giáo, mỉm cười thân mật như trời quang trăng sáng, thoáng chốc hòa tan toàn bộ băng hàn và ngăn cách trong nội tâm nàng, "Ta nghĩ chỉ cần có cô ấy... Cô sẽ không trở thành một Thương Tuyết Vi lãnh huyết vô tình, tội ác tày trời trong mắt thế nhân, đúng không?"

Thương Tuyết Vi nghẹn ngào gật gật đầu, nàng nắm chặt tay Vân Tịch, ôm lấy người yêu đang bị thương trở về bên người, đáp lại cái nhìn chăm chú của Cơ Nguyệt, thiên ngôn vạn ngữ trong lòng, tất cả đều hóa thành nụ cười và nước mắt mang theo hai chữ:

"Cảm ơn!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.