Hồng Nhan Nhược Tuyết - Hiểu Mộng Sương Thiên

Chương 53




CĂN NGUYÊN TRĂM NĂM

Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu thái y mang theo "Nam Cương Cổ thần" -- Thần Cổ Bà tiến vào Loan Nguyệt Cung, tất cả mọi người sớm đã đợi ở Trường Khanh điện, vừa nhìn thoáng qua tất cả đều chấn động, thần sắc kinh hãi.

Chỉ thấy phía sau cái khom lưng của Triệu lão thái y đang rảo bước tiến vào đại điện, đi theo đó là một nữ đồng ước chừng sáu, bảy tuổi! Mặt nữ đồng quấn dầy một tầng vải trắng, chỉ hé ra đôi môi khô khốc và đôi mắt đen nhánh kỳ dị. Quần dài màu đỏ rủ xuống đất, Cổ Bà đi lại nhẹ nhàng như gió bay lướt đến dưới Vương Tọa.

Đôi mắt nữ đồng bận hồng y đảo qua mọi người trong đại điện, con ngươi u lãnh trôi nổi ý cười kì lạ. Bà chân thành quỳ xuống, bái kiến: "Lão nô tham kiến Thái Thượng Hoàng Bệ Hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Nam Cương vương Điện hạ thiên tuế... Thiên thiên tuế!"

Tiếng Cổ Bà vừa dứt, thị vệ hai bên đại điện đều đồng loạt rút kiếm, dùng tư thế hộ giá vây quanh trước người Cơ Nguyệt và Nhược Ly. Ánh mắt Thương Tuyết Vi biến lạnh, Tô Di Á và Kỳ Phong Linh kinh hồn bất định, Sở Thiếu Hành giương mắt sững sờ...

Âm thanh khàn khàn the thé, ớn lạnh buốt xương khiến người ta ghê tởm, vậy mà lại xuất ra từ miệng một đứa trẻ sáu bảy tuổi? Hay có thể nói cái thân thể nhỏ nhắn này chứa đựng một con người già nua thực sự? Nếu là ở trong thâm sơn Nam Cương gặp phải một người như vậy, chắc chắn sẽ cho rằng đây là U Linh Sơn Tiêu, tà ma yêu vật!

Cơ Nguyệt vung tay áo, bọn thị vệ rút cuộc lui xuống. "Các hạ chính là Chưởng môn Bách Cổ Môn, Thần Cổ Bà đấy sao?" Ý cười bình thản ung dung trên mặt Cơ Nguyệt chưa từng rút đi, không giận không sợ, tỏ rõ uy nghi từ trên cao nhìn xuống.

Đồng tử Cổ Bà chợt co rút lại, khóe môi nghiền ngẫm ý cười: "Trước mặt Thiên Tử nào dám xưng Thần, thế nhân miệt xưng mà thôi. Lão thân không tên không họ, khi còn nhỏ cổ họng bị lửa than làm bỏng, khiến cho Thái Thượng Hoàng và các vị khách quý đây sợ hãi."

"Bà..." Nhược Ly nhìn chằm chằm Cổ Bà, ánh mắt ẩn chứa tò mò và đề phòng, "Biết rõ là tới nơi Thiên Tử, vì sao không lộ rõ dung mạo?"

Cổ Bà sâu kín thở dài, đồng tử như hắc động sâu không thấy đáy: "Lão thân lớn lên xấu xí vô cùng, sợ là Vương gia thấy, ban đêm gặp phải ác mộng, lão thân phải tội không thể tha thứ rồi!"

"Bà!" Nhược Ly suýt nữa vỗ án, tay lại được Cơ Nguyệt nắm lấy xoa nhẹ. Thái Thượng Hoàng cười nhẹ: "Cổ Bà có điều băn khoăn, Bổn cung quyết sẽ không miễn cưỡng. Nghe nói Cổ Bà tinh thông vu độc cổ thuật đã lâu, bằng hữu Bổn cung thân trúng kỳ độc, mù đã hơn nửa tháng. Làm phiền Cổ Bà rời núi, hy vọng Cổ Bà sẽ hết sức, giúp nàng khôi phục!"

"A, lão nô nếu là trị không hết, Loan Nguyệt Cung cũng chưa chắc vây được ta ở chổ này..." Cổ bà cười quỷ dị, người giang hồ có tập tính không thích trói buộc liền bày tỏ thái độ, "Người bệnh hiện tại ở đâu, nhanh nhanh mời đến đây đi!"

Năm tiểu cung nữ vây quanh nâng Vân Tịch đi thong thả vào đại điện, đỡ đến cái ghế dựa lớn bằng gỗ Tử Đàn ngồi xuống. Vân Tịch bị nội thương mấy ngày nay đều nhờ ngự y ở đây thăm khám điều trị đã dần khá lên, khí sắc tương đối tốt. Nàng yên lặng không nói gì, mặc cho người an bày ngồi đợi, tóc dài xõa xuống, làn da như mỡ đặc, phong thái nhã nhặn trầm tĩnh, tựa như tượng ngọc. Cổ Bà đang nhìn đến nàng nháy mắt liền thu lại nụ cười quỷ dị, thân hình thấp bé bất ngờ lướt đến phía sau Vân Tịch, Cổ bà ra tay nhanh như điện, lập tức điểm hai huyệt phong trì và phong phủ sau đầu Vân Tịch!

"Á!" Vân Tịch kêu đau một tiếng, cảm thấy sau gáy nhói lên đau đớn thấu tim, vừa bị điểm huyệt, đồng thời còn bị cây kim nhọn đâm vào xương cốt sâu hơn hai thốn...

Trong mắt Thương Tuyết Vi sát ý kích thịnh, quản mụ ta cái gì Thần bà, Cổ bà, bất luận là kẻ nào cũng không thể lấy lý do khống chế vu cổ mà làm thương tổn đến Vân Tịch! Nữ Giáo vương nhất thời không cách nào khắc chế, nghiêng người tiến lên ba bước, nhưng cánh tay liền bị Kỳ Phong Linh nắm chặt lấy. Thương Tuyết Vi quay người lại, thấy vẻ mặt Kỳ Phong Linh cấp thiết ngăn nàng, răng môi hơi hơi khép mở, nàng nhỏ giọng thì thầm: "Đang chữa bệnh, cô bình tĩnh một chút!"

Cơ Nguyệt và Nhược Ly trên Vương Tọa cũng đứng bật dậy, cảm xúc biến hóa kịch liệt như vậy Cơ Nguyệt đã thu hết vào đáy mắt, luồng sát khí thâm trầm sắc bén này, làm cho nàng đối với nữ tử có bề ngoài lạnh lùng như băng tuyết kia càng thêm tò mò... Thật sự là một cái tỷ tỷ có chút bá đạo quá a!

Mà trên đại điện, thân mình Cổ Bà giống như đứa trẻ lắc tới trước mặt Vân Tịch, cánh tay khô héo quấn lên mặt của nàng, nhẹ nhàng mở ra băng vải quấn trên hai mắt Vân Tịch, thân mình người bệnh bởi vì đau đớn mà rùng mình không dứt... Cổ Bà liền tách mí mắt nàng ra, Vân Tịch cảm giác được có một cổ nhiệt từ trong hai mắt mù chảy ra, xen lẫn với mùi máu tươi nhàn nhạt.

Bỗng nhiên, một cỗ hơi thở âm lãnh phất tới trên mặt Vân Tịch, mọi người trố mắt, chỉ thấy Cổ Bà nằm ở trước ngực Vân Tịch, ôm mặt của nàng, lấy đầu lưỡi liếm láp bức ra một ít nọc độc!

Mọi người còn đang khiếp sợ chưa kịp phản ứng, thì một hòn đá nhỏ đột nhiên từ ngoài điện bay thẳng vào, nội lực kinh người cuốn theo gió xẹt qua tai Cổ Bà, nữ đồng hồng y xoay người mở hai cánh tay như chim nhạn, đem vật đánh lén sau đầu nắm trong lòng bàn tay...

Người ra chiêu chính là một vị lão giả áo xanh, lão đứng dựa vào cửa điện, tóc bạc bay bay hệt như tiên nhân, mặt mày thâm thúy như tạc, cao giọng hét lên một tiếng: "Đừng đụng đứa nhỏ đó!"

"Ngoại công."

"Sư phụ!"

Nhược Ly cùng Tô Di Á đồng thời kêu lên, thân hình Long Hành Thiên đã lướt vào bên trong đại điện. Chỉ thấy lão một chưởng đánh văng cánh tay nhỏ khô gầy của Cổ Bà đang bóp cổ Vân Tịch, nháy mắt đã chế trụ cổ tay của bà, lôi vị "Nữ đồng" thần bí quỷ dị này từ trên người Vân Tịch xuống...

Trong mắt Long Hành Thiên thoáng ánh lên ý cười sâu xa, trầm giọng nói: "Ngươi biết rõ con bé sức yếu, còn cưỡng ép giải khai huyệt phong trì và phong phủ bức độc xuất thể, là muốn cho con bé chết ngay trên đại điện sao?"

Cổ Bà gần như nghe rõ tiếng xương mấy đốt ngón tay vỡ vụn, nhưng bà lại không có cảm giác gì, chỉ thú vị đánh giá lão nhân tiên phong đạo cốt trước mắt, âm thanh khàn khàn the thé có chút nhu hòa: "Tạ Hộ Quốc Công đề điểm, lão thân nhất thời thưởng độc sốt ruột, nên mới có nhiều đắc tội, may mà phương pháp giải độc đã có manh mối, nguyện lập công chuộc tội!"

Long Hành Thiên vuốt râu mỉm cười, mặt mũi ba phần hiền lành, bảy phần ngạo mạn nghiêm nghị lạnh lùng nói: "Vậy làm phiền Cổ Bà thận trọng làm việc, con bé chính là người thương của đồ nhi ta!"

"Sư... Sư phụ!" Tô Di Á bộp một tiếng quỳ gối trước người Long Hành Thiên, lưu lạc ở bên ngoài không biết bao nhiêu ngày đêm, chịu bao nhiêu khổ nhục ở Côn Luân, nhớ nhà nhớ quê hương... Hiện giờ rốt cục cô đã trở lại, quỳ gối trước mặt ân sư có công nuôi nấng dạy dỗ to lớn, Tô Di Á khóc không thành tiếng, khóc như một đứa nhỏ nghịch ngợm bị thương...

"Nha đầu!" Long Hành Thiên lập tức cúi người, thật cẩn thận nâng gương mặt đầy nước mắt lên. Tiểu nha đầu ngây ngô xinh xắn năm nào, quả nhiên không còn như trước, con ngươi vốn dĩ trong suốt như suối nước giờ đã nhiều hơn một phần cứng cỏi, ẩn tình nhu mị mông lung. Cô trổ mã càng thêm duyên dáng xinh đẹp, quỳ gối trong lòng sư phụ khóc nức nở, giống như là đã phiêu bạc nhiều năm cuối cùng cũng về tới đích, mang theo sự từng trãi không phù hợp mấy với tuổi tác của cô.

Long Hành Thiên vuốt ve tóc đồ nhi, cũng rơi lệ. Cơ Nguyệt và Nhược Ly đồng loạt từ trên Vương Tọa đi xuống, cũng cảm động đến hai mắt đẫm lệ. Thân thể Long Hành Thiên mấy năm gần đây không khỏe bằng lúc trước, thường thường ở Long Dương cung bế quan mấy tháng điều thân dưỡng tức. Tô Di Á đến Loan Nguyệt Cung đã nhiều ngày lại trúng bế quan, cô mỗi ngày đều đến bên ngoài cửa cung chờ đợi khát vọng được gặp mặt sư phụ một lần. Hôm nay Long Hành Thiên đột nhiên xuất hiện, trung khí mười phần, tinh thần sảng khoái, thực làm cho mọi người kinh hỉ vạn phần! Ngay cả Thương Tuyết Vi đều có chút không dám nhìn cảnh thầy trò gặp lại, trong ba năm nàng bắt đi thập tam Thánh nữ, đây là lần đầu tiên nàng có ý hối hận.

"Sư phụ... Sư phụ người cứu Vân Tịch được không?" Tô Di Á nắm áo Long Hành Thiên, khóc lóc khẩn cầu. Long Hành Thiên thở dài nâng cô dậy, nhẹ nhàng an ủi: "Sẽ cứu, chúng ta nhiều người như vậy, nhất định giúp con cứu con bé!" Lão nói xong, lập tức chuyển hướng Cổ Bà nói: "Thỉnh các hạ tiếp tục, nói đến cách thức giải độc, mong rằng các hạ nói kỹ càng."

Cổ Bà phục hồi lại tinh thần, cố tỏ vẻ huyền bí cười nói: "Phương pháp này khá mạo hiểm, e rằng nguy hiểm đến tính mạng. Lão thân muốn biết lai lịch thực sự của loại độc này, để đưa ra đánh giá..."

"Cha..." Vân Tịch ngồi trên ghế Tử Đàn do đau đớn mà hô hấp khó khăn, thều thào kêu, "Người... Người biết không? Lai lịch của Xà Vương cổ?"

Ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Sở Thiếu Hành, lão Đao khách biến sắc, ánh mắt phức tạp nặng nề, trịnh trọng gật gật đầu.

Cơ Nguyệt cho lui toàn bộ thị vệ và cung nữ, nội điện Trường Khanh, duy chỉ còn lại chín người ngồi thành một vòng tròn, Sở Thiếu Hành tự thuật lại thời kỳ chiến tranh loạn lạc nọ...

Như chúng ta đã biết, một trăm năm mươi năm trước, thời kì cuối của cuộc đối đầu Nam - Bắc. Sự thống trị của tộc Tiên Ti Bắc Ngụy ngày càng suy bại, mà người Hán ở phương Nam - "Nam Lương Vương Triều" cũng loạn lạc lan tràn. Bắc Ngụy mạt đại Hoàng Đế Thác Bạt Cung vì đảm bảo sự thống trị, không tiếc cầu trợ tà ma ngoại đạo, dùng bí thuật cực kỳ tàn nhẫn giết hại nghĩa sĩ trung lương của Nam Lương. Năm ấy quốc sư Vũ Văn Huyền của Bắc Ngụy phụng mật chỉ xuôi nam, ở thôn trại Dao tộc Mãng Sơn - Tương Nam bắt được hai con độc xà kịch độc, bỏ vào đồ đựng khác nhau cho chúng cắn nuốt một trăm lẻ tám con độc trùng, luyện thành "Cổ vương" và "Cổ hậu". Sau đó hai con xà cổ được mang về phương Bắc, trãi qua thuật vu cổ cùng các loại bồi dưỡng bằng bí thuật âm độc ở Tây Vực, sau đó, chúng nó trở thành không chỉ là "Xà"cũng không chỉ là "Cổ", biến thành vũ khí giết người lợi hại mà Bắc Ngụy trăm phương ngàn kế bồi dưỡng ra!"

Sở Thiếu Hành uống một ngụm trà, chỉ là một đoạn tự thuật nhưng đã làm cho mọi người khiếp sợ. "Cổ Vương cùng Cổ Hậu giao phối, sinh ra một trăm lẻ tám con tiểu xà cổ, mấy con xà cổ này được người Tiên Ti thả vào Trung Nguyên chúng sinh sôi rất nhanh thành một lượng lớn, giống như ôn dịch lan tràn khắp nơi... Bọn cổ này rất thích cơ thể người, dù là kẻ tay trói gà không chặt, sau khi nhiễm cổ, cũng đều biến thành Ma Quỷ thích giết chóc, ruột thịt tương tàn!"

Lão đao khách nói tới đây, sắc mặt bởi vì phẫn nộ mà hơi hơi đỏ lên, còn Cổ Bà ngay lúc này lại bổng nhiên nhắm mắt lại, bà cẩn thận suy ngẫm, thần sắc giấu sau tấm lụa trắng trở nên mơ hồ không rõ...

"Mấy ngàn mấy vạn con xà cổ lẻn vào biên cảnh, đó là cảnh tượng đáng sợ như thế nào! Vì chống lại trận cổ họa này" Thất đại môn phái Trung Nguyên đã tự phát đối địch, cuối cùng dưới sự dẫn dắt của chưởng môn nhân Giang Tâm Nguyệt Đúc Kiếm Sơn Trang, tập hợp thiên địa đại dương chi khí, phong nguyệt linh chi lực, luyện ra một loại "U Minh chân hỏa" Dùng phương thức hỏa công thiêu chết toàn bộ xà cổ và người trúng cổ độc, ngăn chặn trận hạo kiếp này!"

"Làm rất hay!" Tô Di Á có chút kích động hô ra tiếng, nhưng mà Sở Thiếu Hành lại lắc lắc đầu, sắc mặt càng thêm âm trầm bất định: "Con không biết, vì báo thù này, mà Vũ Văn Huyền suất lĩnh hai tổ chức tà giáo lớn nhất của Tây Vực - Thiên Luân và Địa Tàng xuôi nam đánh bất ngờ Đúc Kiếm Sơn Trang âm mưu phóng thích Cổ Vương và Cổ Hậu! Đó là một tràng hỗn chiến kinh tâm động phách, cuối cùng hai con Xà Vương cổ bị thất đại môn phái Trung Nguyên bắt sống, mà Vũ Văn Huyền đánh cắp đi trấn trang chi bảo của Đúc Kiếm Sơn Trang - "Lan Lăng phổ"

"Cái "Lan Lăng phổ" là cái gì vậy?" Kỳ Phong Linh hỏi.

"Là một bảng trứ tác đúc binh khí, là tâm huyết hơn mười đời của Giang gia - Đúc Kiếm Sơn Trang!" Sở Thiếu Hành dừng một chút, lại thở dài nói: "Sau này Giang Tâm Nguyệt đem Xà Vương cổ phong vào hộp đá, trấn trong đúc kiếm trì nằm ở Tuyết Sơn Tây Lĩnh, cuối cùng bà ấy còn dùng "U Minh chân hỏa" Đúc thành ba thanh đao tuyệt thế - Ngự Long, Tru Thần và Đoạn Thủy! Chỉ có tập hợp ba thanh đao này mới có thể mở ra đúc kiếm trì lấy được hộp đá!"

"Nhưng mà Kỳ Phong Ngâm lúc đó chỉ lấy được hai cây đao, vì sao cũng có thể mở ra đúc kiếm trì lấy được Xà Vương cổ a?" Kỳ Phong Linh vội vàng hỏi. Sở Thiếu Hành suy nghĩ một lát, do dự nói: "Có lẽ bởi vì máu sư tôn, sư tôn là hậu nhân Giang thị, thời điểm Giang Tâm Nguyệt phong ấn hộp đá có thể lấy máu làm Huyết Chú, ta cũng chỉ là đoán, Kỳ Phong Ngâm có thể vừa khóe lợi dụng điểm này, mới lấy được hộp đá."

"Vậy phụ thân..." Vân Tịch bỗng nhiên mở miệng nói, "Lúc ấy con cùng Phong Linh chém hai đao vào hộp đá, hộp đá bắt đầu nứt và rỉ ra máu, vậy có thể nói là Xà Vương cổ đã chết bên trong hay không?"

"Chưa hẳn!" Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng Cổ Bà cười lạnh, khiến cho Vân Tịch phát lãnh một hồi, "Ha ha a, hai đao này chỉ khiến Cổ vương hoặc là Cổ Hậu bị trọng thương, nên khi Sở cô nương lại gần lần nữa, con còn sống khác đã dùng phần hơi tàn phun ra nọc độc, làm mù hai mắt Sở cô nương, có lẽ là như vậy đi..."

"Phải..." Sở Thiếu Hành đồng ý nói, ánh mắt nhìn về phía Cổ Bà tràn ngập kinh dị. Cổ Bà chậm rãi mở mắt ra, lại khàn giọng nói: "Hai con xà cổ này trải qua trăm năm chưa chết, nhất định là đã suy yếu đến cực điểm, nhờ uống được máu của Giang Quân Lâm nên mới khôi phục được chút nguyên khí. Trên thực tế, tam đao chỉ là "Cái chìa khóa" mở ra đúc kiếm trì, nếu tam đao có thể giết được Xà Vương cổ thì lúc đó Giang Tâm Nguyệt đã giết rồi! Nhưng sau này thì sao, ta muốn biết, Vũ Văn Huyền đánh cắp "Lan Lăng phổ" làm được "chuyện tốt" gì?"

"Sư tôn chỉ nói cho ta, khoảng thời gian hơn trăm năm đó, "Lan Lăng phổ" Ở Tây Vực nhiều lần truyền đi, cuối cùng rơi vào tay Thiên Sơn lão quái, kỳ nhân võ học của Tây Vực, sau khi Thiên Sơn lão quái nghiên cứu, đã rèn ra ba thanh bảo kiếm: Thôn Dương, Huyền Tinh và Xích Nguyệt!"

Thương Tuyết Vi nhất thời rùng mình, nàng rốt cuộc hiểu rõ. Căn nguyên nguồn gốc ba thanh đao và ba thanh kiếm, và nguồn gốc của Xà Vương cổ, đều là ở trận "Cổ họa" Kinh thiên động địa một trăm năm mươi năm trước.

Vận mệnh, trùng hợp và thần kỳ như vậy, đem toàn bộ số mệnh của mọi người quấn lại với nhau...

Thương Tuyết Vi cho đến lúc này mới dần dần hiểu được dụng tâm của Tô Di Á biểu nàng mai danh ẩn tích, tổ tiên Cơ Nguyệt là Cơ Hoành Đức khởi binh giao tranh ở thời kỳ cuối của cuộc chiến Nam - Bắc, cuối cùng hủy diệt Bắc Ngụy Vương Triều nhất thống thiên hạ, mà nàng Thương Tuyết Vi là hậu duệ người Tiên Ti Bắc Ngụy, cố quốc "Tây Lương" của nàng ở năm mươi năm trước bị Hoàng Đế Trung Nguyên thôn tính. Nếu quả thật Thương Tuyết Vi lấy thân phận giáo vương Côn Luân giáo thỉnh cầu Cơ Nguyệt và Long Hành Thiên cứu người yêu của nàng, sẽ lâm vào hoàn cảnh nguy nan vi diệu như thế nào đây...

Thương Tuyết Vi có chút thất thần nhìn sườn mặt Cơ Nguyệt, Thái Thượng Hoàng ung dung hoa quý quay đầu, ánh mắt như làn gió ấm phớt qua mặt vị mỹ nhân băng sương, hai người nhìn nhau cười, đều cất giấu tâm tư khó nắm bắt y như nhau.

"Như vậy vị Sở tiên sinh này..." Cổ Bà lại mở miệng hỏi, muốn đào sâu thêm một tầng, "Ngươi và Giang Quân Lâm có quan hệ thế nào?"

"Ta là đệ tử thứ ba của ông." Sở Thiếu Hành trầm giọng trả lời, "Truyền nhân Đoạn Thủy đao..."

Cổ Bà nghe vậy ngẩn ra, răng môi khô khốc khẽ nhếch, muốn nói lại thôi.

Thương Tuyết Vi lúc này rốt cuộc không cách nào nhịn được nữa, bạch y nữ tử bỗng nhiên đứng dậy đi đến bên người Vân Tịch, không hề cố kỵ nắm lấy tay nàng. Ánh mắt sắc lạnh như băng đá ngàn năm đảo quét qua mỗi người đang ngồi chổ này, cuối cùng định trên mặt Cổ Bà: "Không cần bàn thêm nữa, có quan hệ gì với chuyện này! Mời tiền bối chỉ giáo, phải làm thế nào để chữa khỏi mắt cho xá muội?"

Tất cả mọi người không hề nói thêm, cùng nín thở chờ đợi đáp án. Yên lặng thật lâu sau, nội điện Trường Khanh lần nữa vang lên chất giọng khàn khàn the thé:

"Mở sọ thích huyết!" (mở sọ loại máu độc)

Mấy canh giờ sau, mật thất nội các Long Dương cung.

Đây là một mật thất hình lục giác, chỉ có hai cửa nhỏ ra vào hướng Đông Nam. Nơi này vốn là chổ tu hành luyện công của Long Hành Thiên, cửa sổ phía trên rọi xuống một cột sáng ngay trên mặt Vân Tịch, nàng mới vừa dùng Ma Phí Tán, ý thức thanh tỉnh đang dần dần rời khỏi thân xác ốm yếu, huyệt đạo bị phong bế, nằm bất động như một pho tượng trong mật thất.

"Tuyết Vi, chờ ta đi ra..." Trước khi mất đi ý thức ở một khắc cuối cùng, dưới đáy lòng Vân Tịch thì thào tự nói.

Nàng ở trong đó ba ngày ba đêm. Chỉ mong lúc rời khỏi, nghênh đón nàng sẽ là ánh sáng đã lâu không thấy, cùng với người yêu có thể quang minh chính đại cùng một chổ!

"Kịch!" một tiếng chấn vang, ba bàn tay chia ra vỗ vào ba chổ khác nhau, lưng và hai vai. Mặt Cơ Nguyệt cùng Nhược Ly từ trong bóng tối dần hiện ra, chia ra ngồi hai bên Vân Tịch. Bắt đầu vận công, có thị nữ từ cửa ngầm nhỏ hẹp nối đuôi nhau đi vào, đốt nến soi sáng căn phòng, mở sọ thích máu cần đến y cụ, băng gạc, dược thảo, châm tuyến, nước thuốc ấm, tất cả đã chuẩn bị xong.

Lòng bàn tay Long Hành Thiên vỗ vào phía sau lưng Vân Tịch, liên tục không ngừng truyền nội lực cuồn cuộn như nước chảy vào hai mạch Nhâm Đốc, xuống hội tụ ở đan điền khí hải của nàng. Ba người hợp lực bảo vệ tánh mạng Vân Tịch trong quá trình thích máu bức độc, thân mình nàng lạnh như băng dần dần có độ ấm... Thái dương Nhược Ly chảy ra mồ hôi, đối với thân ảnh thấp bé bận rộn dưới ánh nến phân phó nói: "Cổ Bà, mau ra tay!"

Chủy thủ cầm trong tay Cổ bà mới vừa nướng qua ngọn lửa, đao nhọn chậm rãi đến gần huyệt Thái Dương của Vân Tịch...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.