Hồng Nhan Nhược Tuyết - Hiểu Mộng Sương Thiên

Chương 39




CHA CON GẶP LẠI

Một bóng đen xẹt qua vách cung thành dày lạnh lẽo, lặng yên không tiếng động lao nhanh về phía trước. Cuốn theo cả vườn Ngọc Thụ Quỳnh hoa, tuyết động trong suốt lã tã rơi xuống.

Bóng đen táo bạo thả người nhảy vào, rơi xuống bên ngoài Ngưng Hương cung của Thương Lưu Yên. Công lực tị tức của hắn cực cao, thủ vệ canh phòng bên ngoài không người nào phát hiện sự tồn tại của hắn. Hắn ẩn núp vào một nơi bí mật gần đó, bị bóng đêm tối đen nuốt mất. Bóng đen lại bay đến dưới cửa sổ, không kiêng dè gì mà chọc thủng một lổ nhỏ...

Sau một lúc lâu, một người từ bên trong cửa sổ nhảy ra, gió đêm trên đỉnh Côn Luân thổi qua thân thể hắn, hắn chợt rùng mình ớn lạnh... Bóng đen kéo mũ trùm đầu xuống, trong bóng tối sau khi hắn nhìn rõ được bộ dáng đối phương thì bắt đầu tức giận, giận đến nghiến răng nghiến lợi, hai má đỏ bừng, khẽ quát một tiếng:

"Băng Diễm!"

Mái tóc dài màu ngân bạch của Băng Diễm theo gió bay lên, phiếm ra ánh sáng trắng thê lương quỷ dị. Nàng bận trường bào màu thủy lam vạt áo trễ xuống lộ rõ da thịt trắng mịn, hết sức khiêu gợi. Mùi hương ngọt lịm, trộn lẫn sự dâm mỹ và sát khí, khí tức đặc biệt khiến kẻ khác không dám đến gần...

"Diệp Nặc đại nhân, tự mình đến đây tìm ta sao?"

"Băng Diễm!" Nam tử thần bí tên là Diệp Nặc kìm nén cơn giận, chất vấn:

"Đã nói buổi trưa gặp ở sườn đồi bên ngoài Huyền Chi môn, giao đầu của Thương Lưu Yên, sao ngươi không đến?"

"Nàng tối nay rất vui vẻ..." Băng Diễm cười ngả ngớn, kéo kéo ngoại bào rời rạc, "Hầu hạ mãi đến canh hai mà vẫn chưa dừng được, làm ta mệt muốn chết đây."

"Ngươi..." Nam tử thần bí phẫn nộ, "Ngươi không xuống tay?"

"Tại sao ta phải xuống tay?"

Trưng ra bộ dáng khó hiểu, Băng Diễm cười lạnh hỏi lại. Từng bước ép sát y, ánh trăng tà tà chiếu lên làn da trắng bệch trong suốt như ngọc, tả không hết cỗ tà mị lẳng lơ quyến rũ của nàng...

"Chết tiệt, hẳn là các ngươi..."

Thanh kiếm giấu trong ống tay áo rộng màu đen khẽ động, liền gác trên cổ Băng Diễm, y gầm lên giận dữ như con sư tử bị chọc tức:

"Ngươi đây là... Muốn phản bội tộc nhân?!

"Tộc nhân?" Đôi bích sắc đồng tử của Băng Diễm trở nên sắc bén, hung tợn trừng mắt hắn, châm biếm:

"Ta có tộc nhân sao? Các ngươi coi ta là tộc nhân à!"

"Thứ nghiệt chủng dơ bẩn, đúng là không có thuốc nào chữa được!"

Y vừa dí kiếm vừa nhục mạ, Băng Diễm lắc mình một cái tránh đi, ngưng tụ chân khí trong lòng bàn tay, một tay bắt lấy cổ tay cầm kiếm của y, chỉ thấy tay áo phẩy nhẹ, áo choàng màu thủy lam phất lên như cánh dơi... Đấu chưa quá mười chiêu nàng đã bẻ gãy cánh tay cầm kiếm của y, hung hăng đâm mạnh một kiếm, sắc hồng lóe lên, thoáng chốc đã kết thúc...

Ngụm máu lớn phun trên nền tuyết, y quỳ xuống cố hít từng ngụm khí, ánh mắt tràn ngập tơ máu cùng oán hận, hận với không cam lòng...

"Thân là thủ lĩnh tổ chức sát thủ lại nhiều lần kháng lệnh không tuân, phụ thân ngươi tộc trưởng Nỗ Nhĩ Đan, tỷ muội ruột của ngươi Lan Hạ công chúa hài cốt còn chưa lạnh, mà ngươi lại ở nơi này quấn lấy yêu nữ, lăn lộn hầu hạ!"

"Ha~..." Băng Diễm tàn nhẫn cười lạnh, dùng sức nhấn mạnh thanh kiếm xuyên sâu thêm mấy tấc, không chút lưu tình lấy đi mạng sống của đồng bạn.

"Đến khi chết hết mới nhớ tới có đứa con gái này, người chị em này sao? Lâu Lan bị diệt vong rất đáng đời! Các ngươi đều đáng chết! Chết sạch, chết hết đi, như vậy mới không còn kẻ nào biết về quá khứ của ta nữa!"

"A... Ha ha ha..." Mắt thấy kẻ từng là chiến hữu của mình tắt thở, Băng Diễm cười càng hung tợn hơn, cười đến đau thắt lưng, cười đến điên cuồng.

Đột nhiên nàng ngưng cười, bên tai có tiếng gió nhẹ. Băng Diễm ngây ngốc nhìn chằm chằm mặt đất, ánh trăng soi trên nền tuyết, phía sau hiện lên cái bóng rời rạc. Hương khí ngọt nị câu hồn, bất giác vây lấy nàng... Băng Diễm run rẩy xoay người, thấy được người đó là Thương Lưu Yên. Một thân hồng sắc rực lửa đứng lặng trên nền tuyết, hết sức đường hoàng hoa lệ, gương mặt có chút mệt mỏi sau hồi lâu tận tình hoang ái, vệt hồng vẫn còn chưa tan...

Thương Lưu Yên mặt không có chút biểu tình gì, nhìn Băng Diễm, bởi vì hốt hoảng mà méo mó.

"Chủ nhân..." Băng Diễm quỳ sụp xuống, thần kinh căng cứng.

Hình như nàng nghe được tiếng thở dài như có như không, ngay sau đó, Thương Lưu Yên bình tĩnh nhắc nhở:

"Vào đi, bên ngoài gió lớn."

Băng Diễm quỳ không dậy nổi, trong Ngưng Hương cung mùi hương vẫn ngạt ngào ấm áp như cũ, thậm chí còn lưu lại hương khí mây mưa dâm mĩ cách đây không lâu. Ai có thể dự đoán được chỉ giây lát sau đó, mới vừa khắng khít thân mật, đã hóa thành sinh tử chia cắt đôi bên. Nàng rất hận bản thân mình không tự kiềm chế được, hận mình gần như đã giấu giếm được đến phút cuối, thế nhưng vẫn là phí công nhọc sức.

Thương Lưu Yên tự mình châm một chén rượu, hơi hơi nhấp môi, tư thế vẫn trước sau mị hoặc liêu nhân.

"Ngươi nói, trên đời này... Ta còn có thể tin được ai đây?" Thương Lưu Yên nhìn Băng Diễm, sâu kín hỏi.

"Băng Diễm chưa từng phản bội chủ nhân!"

Nàng dập mạnh đầu, lời nói kiên định như sắt. Nhưng thình lình một cái roi quất tới, quất trên sống lưng nàng... Lần này, thật sự đau đớn, Băng Diễm chịu không nổi, gần như tê liệt ngã xuống.

Chén rượu bị ném vỡ trên sàn, Thương Lưu Yên lại quất roi tới, nàng thấy máu trên mặt Băng Diễm đã nhiễu xuống sàn, giống như một con rắn nhỏ màu đỏ, uốn éo trên gương mặt phẫn nộ điên cuồng:

"Ta đã đoán ngươi không đơn giản như vậy, nhưng ta vẫn chọn ngươi mang về Côn Luân, ta không tiếc đánh cược, nhưng lại thua sạch sẽ rồi! Ngươi... Đến cùng là ai, gián điệp Hồi Cương? Công chúa Lâu Lan? Hay vẫn là nữ nô trung thành của ta?!"

"Ta là người Hồi Cương, nhưng ta không làm theo điều họ yêu cầu! Nơi ta sinh ra, ta không thể lựa chọn..."

Băng Diễm nghẹn ngào gào thét, biện giải, từng lời mang đầy huyết lệ:

"Tộc trưởng Nổ Nhĩ Đan của Lâu Lan bộ là một tên súc sinh, điên cuồng háo sắc! Hai mươi năm trước hắn cưỡng hiếp muội muội ruột của mình, vì thế có ta. Nhưng ta từ khi sinh ra đã mang bệnh trong người, Hừ... Cả người trắng toát, đây chính là bằng chứng, chứng minh hoàn hảo tội danh loạn luân dơ bẩn của hắn! Khi ta năm tuổi bị hắn tống khứ lên đại doanh Thất Tuyền hồ ở Thiên Sơn, là nơi nổi tiếng để tu thân luyện võ, trên thực tế là do hắn chịu quá nhiều điều tiếng... Ta lớn lên, khi đó Hồi Cương luôn rình rập ba thanh thần kiếm của Thiên Sơn Lão quái, trong đó có hai thanh đã bị ái đồ Liễu Vô Ảnh của lão quái kế thừa... Sau khi hạ sơn, nhiệm vụ đầu tiên ta phải làm là hạ sát Thiên Sơn lão quái chỉ còn chút hơi tàn, đoạt lấy Thôn Dương kiếm... Lập được công, Nỗ Nhĩ Đan triệu ta về, cho ta làm thống lĩnh gián điệp của Lâu Lan bộ, tiềm phục ở chợ nô lệ thành La Ta, chờ Côn Luân giáo chú ý..."

"Ngươi... rốt cuộc muốn làm gì!" Thương Lưu Yên lớn tiếng quát hỏi, lại quất một cái thật mạnh lên mặt Băng Diễm.

Băng Diễm kêu đau một tiếng, bụm mặt che lấy vết thương đang chảy máu đầm đìa, run rẩy:

"Bọn họ muốn ta ly gián tỷ muội hai người, thu thập tình báo, cấu kết... với thế lực bất mãn bên trong Côn Luân giáo, hủy diệt Côn Luân giáo, diệt sạch..."

"Ha~..." Thương Lưu Yên cười lạnh, trong mắt ngân ngấn nước, "Không cần ngươi ly gián, quan hệ của chúng ta... Đã vỡ rồi!"

"Nếu như là Thương Tuyết Vi, hoặc là Sở Vân Tịch, thì ta có thể... Nhưng mà, người bọn hắn muốn ta xuống tay lại chính là chủ nhân! Ta... Ta không làm được, chủ nhân... Ta thật sự làm không được!"

Nước mắt chảy qua miệng vết roi, cuốn theo máu chảy dài trông rất đáng sợ, Băng Diễm khóc, hai mắt nhìn chủ nhân, tràn ngập tình yêu khó mà lí giải...

"Là vậy sao?"

Thương Lưu Yên nhìn đến gương mặt khiến người sợ hãi, là do chính tay nàng gây nên, lại nhìn vào ánh mắt cực nóng của Băng Diễm, nàng chợt hốt hoảng, trường tiên trong tay rơi xuống sàn.

"Vì không giết ta, ngươi sẵn sàng phản bội tộc nhân của mình?"

"Đối với bọn hắn mà nói, ta chỉ là một con chó săn mang dòng máu dơ bẩn, là một con cờ tùy thời có thể vứt đi! Hiện giờ Lâu Lan bị diệt, mượn đại nghĩa báo thù vì gia tộc tới bức ta!"

Băng Diễm giận dữ, nắm chặt hai đấm nện xuống đất, cả người run rẩy, "Ta chịu đủ rồi, chủ nhân... Ta thực sự chịu đủ rồi!"

Nói xong, Băng Diễm bụm mặt, khóc không thành tiếng.

Ngưng Hương cung lặng ngắt như tờ, hồi lâu sau, Thương Lưu Yên suy sụp ngồi trên giường phía sau màn lụa tử la, lạnh lùng nói:

"Ta đối với ngươi cũng không tốt gì? Ngươi đi đi."

Băng Diễm hoảng sợ ngẩng đầu: "Chủ nhân?!"

"Đừng gọi ta là chủ nhân... Băng Diễm, ngươi tự do rồi, trước khi ta muốn giết ngươi, ngươi nên đi nhanh đi!"

Thương Lưu Yên thì thào thở dài, Băng Diễm vội vàng đứng dậy, điên cuồng nhào tới bên người Thương Lưu Yên, hôn lên ngón chân nàng cầu xin:

"Chủ nhân, đừng đuổi ta đi, đừng đuổi ta đi mà! Ta không muốn rời khỏi chủ nhân! Nhiều năm qua... chỉ có mình người mới có thể làm cho ta trở nên hèn mọi và tuyệt vọng như thế! Băng Diễm không muốn rời khỏi chủ nhân, cho dù có chết, ta cũng không muốn rời khỏi người!"

Lồng ngực Thương Lưu Yên như bị búa tạ nện vào, một tay túm lấy Băng Diễm kéo lên:

"Cho ngươi rời khỏi ta... Lại khó khăn như vậy?"

"Đúng..."

Băng Diễm suy yếu trong mắt ngập nước nhưng lại tràn đầy vui vẻ.

"Ta muốn ở bên cạnh chủ nhân... Đến khi Giáo vương trở lại mới thôi..."

"Tỷ ấy sẽ không trở về, không về nữa rồi!"

Thương Lưu Yên bỗng nhiên không khống chế được mà hét to, nước mắt lăng dài. Băng Diễm chồm tới trước ôm nàng, hôn nước mắt của nàng, thâm tình nỉ non, nóng lòng đòi lấy:

"Chủ nhân, chủ nhân..."

Thương Lưu Yên cúi đầu, hung hăng ngăn lại tiếng kêu gọi si tình của Băng Diễm... Môi lưỡi quấn quít nóng bỏng, mang theo men say khiến người hoa mắt, mang theo vướn bận đau đớn cùng tuyệt vọng, mang theo lưu luyến không muốn xa rời nương tựa vào nhau, triền miên đến ngạt thở.

"Đừng để ta lần nữa phát hiện ngươi cùng bọn chúng tới lui..."

Thương Lưu Yên rốt cuộc mềm lòng, ánh mắt say mê cuồng nhiệt, nhẹ nhàng vuốt ve vết máu trên mặt Băng Diễm:

"Ta luôn rất yêu thương ngươi... Đừng để cho ta thất bại trong gang tấc!"

"Chủ nhân!"

Băng Diễm mừng như điên, nghe hiểu toàn bộ, Thương Lưu Yên ôm nàng, cười dịu dàng:

"Đừng gọi ta chủ nhân, ngươi nên biết gọi là gì."

"Yên... nhi..."

Băng Diễm bế Thương Lưu Yên lên, hai người cùng ngã xuống giường.

.......

Đường qua Thục còn khó hơn so với lên trời.

Qua Thục có Kiếm Môn chặn lối, hướng Bắc lên Trường An, Nam thì tới Ích Châu, nó là vị trí hiểm yếu, là con đường nối liền với Tây Nam ở Trung Nguyên, trong đó Kiếm Môn lại càng là "Nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai" (ý là một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể - khai thông), huống chi nó còn là vùng đất binh gia tranh giành. Mấy trăm dặm trong cổ đạo Thục sơn, núi non trùng điệp, vách núi thẳng đứng mây mờ che phủ. Bên đường rừng Bách cổ thân cao che trời, che mất ánh mặt trời ấm áp, sừng sững rộng lớn như biển cả.

Vân Tịch và Thương Tuyết Vi gặp lại ở Hoa Âm huyện núi Thái Bạch, nghỉ ngơi chỉnh đốn mấy ngày, sau đó khẩn trương lên đường, xuôi Nam đi cứu cha. Qua sông Gia Lăng, thẳng đến Kiếm Môn quan, ngày đi ngàn dặm. Vân Tịch đoán chừng cho dù có đi gấp ngày đêm cũng cần mất tới bảy ngày mới đến được thành Ích Châu, nghĩ tới phụ thân sinh tử không rõ, lòng nóng như lửa đốt.

Trên đường đi Thương Tuyết Vi không ngừng an ủi cổ vũ nàng, nữ Giáo vương sau khi cho lui binh chỉ giữ lại thập tam Băng Dực bên người. Ngược lại Tô Di Á thì "Tiền hô hậu ủng" Hoàng Đế phái tới hai ngàn Thanh Long vệ, một nửa hộ tống Tử Kiếm, Mặc Ảnh, các nàng quay về kinh, một nửa còn lại khăng khăng ở lại bảo vệ an toàn cho Tô Di Á.

Tô Di Á ngồi trên ngựa, nhìn lại đại quân áo bào xanh trùng điệp ở phía sau, hơi có chút dương dương tự đắc. Tỷ tỷ Tô Lãnh đã được phong làm Quý Phi, sau này mình chính thức trở thành Hoàng thân quốc thích rồi, xem nữ ma đầu Thương Tuyết Vi kia có còn dám khi dễ nàng hay không! Hồng y nữ tử không khỏi cười ra tiếng, nhìn bầu trời cao rộng, ngay cả vẻ mặt lo lắng vì thất tình cũng dần tán đi...

Vân Tịch cưỡi ngựa phía trước thần tình không yên, mày cau chặt, trong lòng càng ngày càng lo lắng. Quay đầu nhìn hướng người yêu, thở dài:

"Tuyết Vi, ta cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó."

"Chúng ta với Nam Võ Đường đã động can qua, đương nhiên là có việc rồi."

Thương Tuyết Vi ảm đạm cười, nhìn bộ dáng mệt mỏi của Vân Tịch khiến nàng đau xót trong lòng, mũi chân điểm nhẹ, nhảy qua phía sau Vân Tịch, vòng tay ôm nàng cùng cưỡi một con ngựa.

"Nhưng bây giờ còn cách Ích Châu xa như vậy, ta đã có loại cảm giác này rồi..."

Vân Tịch ôm chặt Đoạn Thủy đao, phảng phất như ôm lấy gánh nặng ngàn cân. Thương Tuyết Vi ôm chặt thân thể nàng, cắn vành tai của Vân Tịch trêu đùa:

"Có ta ở đây rồi, nàng còn sợ cái gì."

"Chỉ là..."

Nàng vừa nói được hai chữ "Chỉ là", thì phía cổ đạo truyền đến tiếng liệt mã hí vang, dường như có người nào đó đang ra sức thúc ngựa chạy như điên đến. Mọi người nghiêng tai lắng nghe, tiếng vó ngựa đứt quãng vang khắp vách núi cao dựng đứng, cộng thêm tiếng lá xào xạt của rừng già, nhưng vẫn chưa nhìn thấy gì... Lần nữa xung quanh yên tĩnh xuống, gió núi thổi tới, cây cỏ lại xào xạt ngả nghiêng như sóng biển.

"Có sát khí!"

Mạnh Thiếu Kinh thống lĩnh Thanh Long vệ trầm giọng cảnh báo, người dẫn đầu là Tô Di Á và Vân Tịch cùng ghìm cương ngựa, thập tam Băng Dực đồng loạt rút kiếm. Bóng chiều tà đã rũ xuống, không khí khẩn trương căn cứng như dây cung.

"Ta muốn qua đó nhìn xem!"

Không hiểu sao tim Vân Tịch đập có chút nhanh, nôn nóng lạ thường. Nghĩ ngợi một lát lại thúc ngựa chạy tới chỗ phát ra sát khí, Thương Tuyết Vi ngồi phía sau Vân Tịch cũng không phản đối.

"Ta cũng đi!" Hồng y nữ tử cũng theo sát một bên.

Liễu Vô Ảnh, Mạnh Thiếu Kinh liếc mắt nhìn nhau, thuận theo chủ tử.

Phía trước quả nhiên xuất hiện tình huống nguy cấp, mấy trăm hắc y sát thủ vây quanh một chiếc xe ngựa củ nát, con ngựa đang chồm lên đạp loạn, người đánh xe nhảy xuống, rơi vào trận vây trừ cực kỳ thảm khốc. Đã nhìn quen tình cảnh tinh phong huyết vũ thảm khốc, nhưng hình ảnh phía trước vẫn làm cho Thương Tuyết Vi và Vân Tịch kinh ngạc không thôi, kiếm phong như sóng, lấy một địch trăm, tận lực chống đỡ, dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại.

Đột nhiên, trong xe ngựa vươn ra một cánh tay...

Lặng lẽ quan sát tình hình, sau đó vọt lên không trung, dáng vẻ tang thương yếu ớt. Phảng phất như muốn bắt lấy cái gì, nhưng cái gì cũng không có...

Vân Tịch thoáng cái đơ ra, như bị sét đánh. Đao quang kiếm ảnh trước mắt bổng chốc trở nên mơ hồ. Trong đầu Vân Tịch không ngừng tuôn ra hình ảnh phụ thân bị chặt đứt cánh tay phải, miệng vết thương lạnh lẽo đáng sợ, làn da chồng chất vết thương, vết chai trong lòng bàn tay thô ráp to lớn... Trí nhớ tua nhanh quay về thời thơ ấu, phụ thân lúc còn trẻ thân hình cường tráng, ôm nàng không ngừng tung lên không, chọc nàng vui vẻ cười không ngừng, liên tục gọi nàng:

"Vân nhi, Vân nhi..."

Cánh tay đó... tay đó...

Đoạn Thủy đao trong lòng nàng lại đột nhiên run lên.

"Cha, là người sao?"

Bảo đao rời khỏi vỏ, nhưng không còn bộ dạng nặng nề ảm đạm như cũ mà toát ra ánh sáng trắng, đao phong quang mang lóa mắt! Vân Tịch cảm nhận được có một sức mạnh vô hình đang sai khiến nó, thanh đao xoay tròn, "Hồi sinh" bay vọt vào sát trận, lao thẳng đến xe ngựa.

"Vân Tịch!" Thương Tuyết Vi và Tô Di Á trăm miệng một lời kêu lên, song song rút kiếm tương trợ.

Đoạn Thủy giáng xuống như kình lôi, Xích Nguyệt kiếm như vũ bão. Vân Tịch và Thương Tuyết Vi nhất tề xuất hiện, bọn binh tôm tướng tép của Nam Võ Đường như nhìn thấy tận thế, Thần Ma giá lâm. Thảm trạng hỗn loạn, tiếng gào thét vang trời:

"Côn Luân giáo, là Côn Luân giáo! Mau chạy đi!"

Thập tam Băng Dực và Thanh Long vệ cũng xông vào giết đến vui sướng.

Địch thủ tháo chạy, rốt cục Vân Tịch cũng nhìn rõ người đánh xe bên cạnh xe ngựa, thủ hộ, lấy một địch trăm, thà chết chứ không khuất phục ---- không ngờ người đó lại là Kỳ Phong Linh! Là địch thủ từng giao đấu, hai người ngây ngẩn nhìn nhau, bộ dáng bi tráng máu tươi đầy người... Vân Tịch kinh ngạc không thốt nên lời, hết thảy đều quá đột ngột, không còn phân rõ được là địch hay bạn. Kỳ Phong Linh bỗng chống mạnh trường kiếm xuống, nói một câu:

"Sở bá bá ở trong xe!" Rồi ngã quỵ.

"Này! Đừng có chết nha, ta còn chưa có cám ơn ngươi đâu!"

Vân Tịch tiến lên đỡ nàng, vỗ mạnh lên gương mặt nhợt nhạt của Kỳ Phong Linh, lại thấy một bộ hồng y chợt xuất hiện trước mắt, Vân Tịch bất chấp này nọ, liền nhét Kỳ Phong Linh vào lòng Tô Di Á, quăng lại một câu:

"Chiếu cố y!"

Rồi nhảy lên xe ngựa, vén rèm lên... Bên trong một trung niên nam tử đang nằm hấp hối, tựa hồ vừa trãi qua một trận đại chiến, vết kiếm đầy người, quần áo rách nát, hai mắt nhắm nghiền...

Cực đại đau lòng xông đến, lệ như suối trào. Tay Vân Tịch run rẩy xoa lên gương mặt phong sương đầy bụi bặm, trong trí nhớ, phụ thân chưa bao giờ gầy yếu tiều tụy như vậy.

"Cha... Tỉnh lại đi cha! Là con đây, cha ~"

Vân Tịch thất thanh khóc rống nhào vào lòng Sở Thiếu Hành, đè lên miệng vết thương, Sở Thiếu Hành kêu đau một tiếng tỉnh lại... Ông thấy được mặt nữ nhi mình, dù bê bết máu đen cùng nước mắt, vẫn như cũ không thể che hết nét tuấn tú tuyệt mỹ của ông và thê tử. Nữ nhi trong mắt ông mãi là một đứa trẻ không bao giờ lớn, là đứa con mà hắn bảo hộ và suốt đời kiêu ngạo.

"Vân nhi?"

"Là con đây, cha! Con tìm được cha rồi, rốt cuộc tìm được rồi!"

"Vân nhi... đứa nhỏ ngốc này... Thật là con, con thực sự... Đã trở lại?"

"Đừng khóc, làm như khóc tang vậy, cha con còn chưa có chết, nhìn thấy con... thì càng không chết được!"

Thương Tuyết Vi đi đến trước xe ngựa, nhìn người bên trong nói năng lộn xộn, cha con ôm nhau khóc rống, cũng cảm động rơi lệ. Tám tháng trước, phụ thân Vân Tịch chỉ dẫn nàng đến Côn Luân nhờ vả mình, tám tháng sau, nàng mang Vân Tịch đi tìm cha, cực khổ bôn ba ngàm dặm, thật sự đã kết thúc rồi sao...

Sóng gió đã qua, trời chiều trên cổ đạo, chỉ có thiên địa kéo dài, bao la hùng vĩ.

.....

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thật lâu không viết Lưu Yên và băng Diễm rồi, nên viết một chút, mấy chương sau sẽ lấy Vân Tịch và Tuyết Vi làm trung tâm, đương nhiên còn có Phong Linh và Tiểu Tô ^_^

- --------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.