NHÌN LẠI NHƯ ĐÃ QUA BA KIẾP NGƯỜI
Vân Tịch bị lạc trong một mảnh rừng rậm mênh mông...
Do Tô Di Á cứ khăng khăng phải đi cùng Vân Tịch cứu cha nàng, nên hai người đã có buổi nói chuyện rất lâu, cuối cùng quyết định, sau khi cứu được cha Vân Tịch ra thì Vân Tịch sẽ trở về bên cạnh Thương Tuyết Vi, còn Tô Di Á thì đi thẳng đến Nam Cương thăm sư phụ, mỗi người một ngã.
Rời khỏi Hàm Dương, hai người chạy thẳng về phía Nam xuyên qua núi Tần Lĩnh, để đến thành Ích Châu ở đất Thục. Ngày nào cũng rong ruổi trong núi rừng hoang vu, đi đã hơn mười dặm đường, đêm đến thì tìm nhà thôn dân nơi sơn dã tá túc, nếu không tìm được thì đành luân phiên thay nhau ngủ nơi hoang dã, niềm an ủi chính là cánh rừng này cũng không khác chốn Tiên cảnh là bao. Núi Tần Lĩnh có sơn thế hùng vĩ, núi cao gió lớn, đường núi ngoằn ngoèo uốn lượn, ghềnh cao thác đổ, suối chảy chim hót, muông thú đa dạng, sản vật dồi dào. Dọc theo đường đi cảnh trí xung quanh thỏa mãn người nhìn, khiến cho tâm tình Vân Tịch cũng thư thả ít nhiều, thậm chí còn thường thường dạo quanh mấy vòng ngắm nhìn cảnh sắc tú lệ trên núi, như là đang du sơn ngoạn thủy...
Sau khi tiến vào vùng rừng rậm Thái Bạch sơn trong dãy núi Tần Lĩnh, rốt cuộc các nàng bị mất phương hướng. Thường xuyên quanh quẩn trong rừng rất lâu sau đó mới phát hiện ra mình đã trở về chỗ cũ, mà ở nơi này dường như cũng ngày càng trở nên quỷ dị, thường xuyên nghe được tiếng bước chân và tiếng vó ngựa không biết xuất phát từ nơi nào, đôi khi nghe thấy chúng rất gần nhưng lại nhìn không thấy bóng dáng một ai...
Vân Tịch có một loại dự cảm kì quái, như thể ở sâu trong khu rừng rậm này đang cất giấu một bí mật nào đó, giống như có thật nhiều đôi mắt đang ẩn giấu trong bóng đêm tìm kiếm và chờ đợi cái gì... Tựa như nàng không thể đoán trước được hôm nay trong khu rừng rậm này mình sẽ gặp phải chuyện gì, tương lai vận mệnh ra sao.
Sáng sớm ngày hôm đó, hai người cưỡi ngựa chậm rãi đi lại trong rừng, đập vào mắt chính là những thân cây cao to sừng sững chọc thẳng trời xanh. Sương sớm giăng đầy, phủ mờ một vùng xanh thẫm. Cỏ dại ướt át rũ rượi, thâm sơn tháng bảy, sương kết thật dày. Đang cưỡi ngựa đi lại, bên tai chợt vang lên tiếng sột soạt.
Tiếng sột soạt này ở sâu phía trong mảnh rừng rậm, toàn bộ cây cỏ cành lá đều bị một cơn gió lạ quét qua, trên không trung vang lên tiếng sào sạt...
"Di Á, muội nghe được tiếng gì không?"
Vân Tịch gọi cô, khẩn trương nhìn quanh mọi hướng, âm thanh kì lạ kia vẫn không ngừng, mà càng ngày càng lớn, gần như vang khắp cả khu rừng, không khí cũng run lên nhè nhẹ...
"Có người đến!" Tô Di Á hô nhỏ một tiếng, hai người đồng thời cảm nhận được trên đỉnh đầu có cái gì xẹt qua.
"Vù ~~"
Vân Tịch đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy có người lăng không bay qua đỉnh đầu nàng, trường bào màu xanh bay phần phật, nhìn như một con chim cực lớn lướt đi trong gió. Nam tử trung niên nọ điểm nhẹ mũi chân lên cành cây, cứ như vậy mà lướt đi mấy mươi trượng giữa không trung.
Đáng sợ hơn chính là, không phải chỉ có một người, mà là một đám người bay qua. Áo bào màu xanh che kín bầu trời, mấy người đó cứ như vậy mà chợt lóe qua đỉnh đầu rồi biến mất, hướng sâu vào trong rừng rậm "Bay đi"...
"Quao~! Võ Lâm cao thủ?"
Vân Tịch kinh ngạc nói không nên lời, thì ra trên đời này thực sự có người có khinh công lợi hại như vậy, muốn lên trời xuống đất gì cũng được a. Tô Di Á trầm ngâm một lúc, nhưng có vẻ rất bình tĩnh. Cô nhìn phương hướng nơi mấy quái nhân mặc áo bào xanh biến mất, lẩm bẩm nói:
"Là Thanh Long vệ, người của Hoàng Thượng."
"Người của Hoàng Thượng? Sao lại xuất hiện ở chỗ này?" Vân Tịch càng thêm nghi hoặc, thậm chí có chút bất an.
"Muội cũng không biết."
Tô Di Á lắc đầu, năm năm trước sau khi Trung Nguyên bình ổn phiến loạn, Cơ Thiên Hạo lựa chọn bồi dưỡng một nhóm tân binh Thanh Long vệ so với các triều đại trước càng khắc nghiệt hơn rất nhiều, hôm nay thiên hạ thái bình, nhóm cao thủ tuyệt thế này lại càng ít lộ diện... Lần này, đến cùng là có nhiệm vụ gì lại khiến bọn họ vội vã như vậy, ngay cả ngựa cũng không phi?
"Chúng ta qua xem đi." Tô Di Á thúc nhẹ vào bụng ngựa, dẫn theo Vân Tịch hướng vào chỗ sâu trong rừng mà đi.
Nhưng mà đi chưa tới nửa dặm, thì phía sâu trong rừng đã truyền ra một trận huyên náo, loáng thoáng nghe như tiếng đao kiếm va chạm, sát khí theo gió núi tản ra lạnh thấu xương, chim muông trong núi bị dọa hoảng sợ bay tán loạn, phủ kín hết một vùng trời...
Phía trước... rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đôi mày thanh tú của Tô Di Á hơi nhướng lên, nhìn chằm chằm phương xa. Vân Tịch cùng cô trao đổi ánh mắt, hai người đều không có ý định lui về sau, mà muốn tiến lên tìm hiểu tình hình xem đến tột cùng là xảy ra chuyện gì... "Giá!" Tô Di Á hô khẽ một tiếng, hai con tuấn mã gia tăng cước bộ chạy như điên.
Đến càng ngày càng gần... Hai người thấy ở sâu trong cánh rừng rậm có rất nhiều đao quang kiếm ảnh đang triền đấu, rất nhiều nam tử bận áo bào xanh từ trên không bay xuống, từ bốn phương tám hướng vây chặt khống chế một đội binh mã... Nhưng ở giữa trung tâm của vòng vây đột ngột phát ra một tiếng nổ mạnh đáng sợ, âm thanh kia chính là... Tô Di Á đột nhiên giật mình, thúc ngựa tiến lên muốn xem tường tận. Cũng trong lúc đó, mười mấy đạo hàn quang màu bạc phá tan sự vây công của Thanh Long vệ, thế lực ngang nhau hai bên liều mạng chém giết...
Thập tam Băng Dực, Côn Luân giáo! Tô Di Á mở to hai mắt nhìn về phía sát trận, người đông nghìn nghịt vô thức thúc ngựa đi tới, đồng thời thấy được sư tỷ muội thất lạc đã lâu... Bích Thiên, Linh Nhi, Huyền Vũ, Thanh U, Tĩnh Không, Như Mộng sáu người đang cùng Thanh Long vệ sóng vai đối địch, khắp nơi trong thâm sơn loạn kiếm quần vũ, cát bay đá chạy... Tô Di Á thậm chí còn thấy được Tử Kiếm và Mặc Ảnh bị trói, đang giãy dụa bên trong, Thanh Long vệ và Côn Luân giáo đang ra sức chém giết nhau chỉ nhằm vào một đối tượng...
Thì ra, Thanh Long vệ tới đây để cứu Tử Kiếm và Mặc Ảnh!
Tô Di Á đang muốn rút kiếm tham gia vòng chiến, thì đột nhiên thấy được một bộ vũ y màu trắng từ giữa sát trận đứng thẳng lên, trong tay có một luồng sáng trắng đang uyển chuyển lưu động, con ngươi sáng như tuyết, có thể hủy diệt hết tất cả hào quang... Chung Cực huyễn thuật! Trường kiếm Thanh Long vệ rất nhanh đâm về phía nàng, thân hình nàng nhẹ nhàng dịch chuyển, hai tay cầm kiếm khống chế ánh sáng trắng chuyển động rồi đột ngột chưởng xuống...
Ống tay áo trắng tinh nhẹ bay, hoa tuyết đầy trời đua nhau rơi xuống... Nàng huy kiếm chỉ trong chớp mắt đã chém về phía Thanh Long vệ, cũng cùng lúc đó nàng thấy được Tô Di Á.
Bốn mắt giao nhau trong nhất khắc, Tô Di Á chỉ cảm thấy tim mình ngừng đập, Thương Tuyết Vi phát hiện ra cô rồi... phát hiện ra hành tung của hai người rồi!
Giữa ban ngày ban mặt, ở đây làm sao đánh lại nữ ma đầu đó!
Không thể để cho cô ta cướp đi Vân Tịch, không thể!
"Vân Tịch..."
Cô xoay người tìm kiếm bóng dáng người nọ, lúc này mới phát hiện Vân Tịch đang không nhanh không chậm đuổi đến gần, đỉnh đầu lại nổi gió lên, một đám Thanh Long vệ đạp không mà đến. Vân Tịch ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt hoang mang hỏi cô:
"Sao vậy Di Á? Rốt cuộc Thanh Long vệ đang đuổi giết ai?"
Tô Di Á giống như nổi điên nhảy xuống ngựa, rồi lại lao nhanh lên ngựa của Vân Tịch, lòng nóng như lửa đốt hét to một tiếng:
"Chúng ta đi nhanh lên! Là Nam Võ Đường, đi nhanh thôi!"
"Hả? Cái gì?"
"Gặp nguy rồi! Chúng ta chạy mau!" Tô Di Á thúc mạnh vào bụng ngựa, ngựa bị đau hí vang một tiếng, mang hai người lao nhanh về phía trước.
Thương Tuyết Vi thấy Tô Di Á đổi ngựa chạy trốn, mới chớp mắt đã không thấy bóng dáng, là nàng... Cho dù có hóa thành tro nàng cũng nhận ra được! Thương Tuyết Vi cảm thấy như tất cả máu huyết trong người đều dồn lên đại não, hô to tên nàng:
"Sở Vân Tịch! Sở Vân Tịch ngươi đứng lại đó cho ta!"
"Ai?" Tiếng kêu gọi từ phía sau truyền đến, dường như đã truyền vào đó một nguồn nội lực rất mạnh, chấn đến đau màng nhĩ của nàng... Con ngựa mạnh mẽ một đường lao như điên về phía trước, Vân Tịch nghe thấy tiếng gọi thê lương mơ hồ vang vọng, rất khó nhận biết là tiếng gọi của ai. Nhưng trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một cảm giác kì lạ, giống như có vật sắc nhọn gì đó khứa qua tim nàng, khiến nơi đó ngưa ngứa đau đau...
"Là Kỳ Phong Linh." Tô Di Á nói dối nói, cô không ngừng quay đầu nhìn xung quanh, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lưng áo.
"Sao có thể, Kỳ Phong Linh bị ta đâm trọng thương nặng như vậy, sao có thể đuổi theo được đến nơi này!"
Không ngờ nàng vừa dứt lời, thì đã nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rập đuổi tới, càng ngày càng gần... Vân Tịch quay đầu, nhưng lại bị bàn tay của Tô Di Á che mất tầm nhìn, do cưỡi cùng một con ngựa nên nàng cảm nhận được Tô Di Á đang rất khẩn trương còn có chút run rẩy...
"Cô ta đuổi tới rồi, đừng quay đầu, đừng quay đầu!"
Năm dặm đường phi ngựa như điên lao xuống núi, Tô Di Á thúc ngựa chạy quanh co trốn tránh, ước chừng đã bỏ Thương Tuyết Vi lại rất xa, nhưng mà không lâu sau lại bị nàng đuổi kịp, hết lần này đến lần khác cứ tưởng thoát rồi lại không thoát...
Thương Tuyết Vi nhìn chằm chằm bóng dáng nhấp nhô trên lưng ngựa phía xa, nàng hận mình lúc này không thể mọc ra liền một đôi cánh, để bay đến đó túm ngay người nọ từ trong tay tình địch ra! Đó là của nàng, cho dù hôm nay có đuổi theo đến mệt chết đi, nàng cũng nhất định phải đoạt lại! "Vân Tịch... Sở Vân Tịch..." Nàng không thể bỏ qua, lần này nhất định không thể bỏ lỡ nữa! Nhưng sao đuổi mãi khoảng cách vẫn xa như vậy, nàng không nghe thấy mình đang gọi hay sao...
"Tránh ra, tất cả tránh ra!" Một đường người đuổi người trốn không ngờ đã xuyên qua núi Thái Bạch chạy tới Hoa Âm huyện, Tô Di Á ngồi ở trên ngựa lớn tiếng quát to, vọt vào cửa thành. Vó ngựa đạp qua chỗ nào, phố xá chỗ đó liền hỗn loạn, người thì té ngã, đồ đạc rơi vỡ loạn thành một đường, người người hoảng sợ thét chói tai, chạy trối chết... Con ngựa chở hai người chạy một đường quá xa, nó mệt đến nỗi xùi bọt mép, lảo đảo chạy không nổi nữa. Mắt thấy Thương Tuyết Vi sắp đuổi tới nơi, rốt cuộc trốn không thoát rồi...
"Sở Vân Tịch, ngươi vẫn còn muốn trốn sao!"
Nữ Giáo vương quát lớn, như gió lớn gào thét qua tai, Xích Nguyệt kiếm tuốt ra khỏi vỏ dựng thẳng lên, trực chỉ thẳng đến thân ảnh mà nàng ngàn dặm truy đuổi...
"Tuyết Vi?" Rốt cuộc nàng đã nhận ra giọng nói đó, trong lòng Vân Tịch mừng rỡ, nàng quay đầu lại, lại bị Tô Di Á che đi tầm mắt:
"Đừng nhìn ả ta, không được nhìn!"
"Không... Tuyết Vi! Tuyết Vi! Tô Di Á muội dừng lại cho ta!" Ngồi trên ngựa hai người bắt đầu giằng co, người thì thúc mạnh bụng ngựa, người thì kéo mạnh dậy cương, giằng co một hồi, con ngựa vốn đã mệt chết đứng không nổi rồi, mà còn bị hai người giằng co, nó không chịu được nữa nổi điên lên, chồm thẳng người dậy nhảy lên, bốn vó bay lên ngã ngữa ra quăng hai người văng xuống đất...
Ngay lúc Vân Tịch vừa té xuống ngựa, Thương Tuyết Vi cũng phóng người lên xông tới phía nàng, mang theo Xích Nguyệt đã chuyển thành màu đỏ, nó biến đổi theo cảm xúc mãnh liệt của chủ nhân nó, phá không quét ngang một đường sáng trắng lạnh lẽo, thân hình Thương Tuyết Vi cuồn cuộn như sóng to ập đến, chỉ trong khoảnh khắc nàng đã nhẹ nhàng rơi xuống bên người Vân Tịch...
Vân Tịch bị té đến choáng váng, toàn thân đau nhức. Nàng hốt hoảng mở to mắt ra, thấy được thanh bảo kiếm mang theo ánh sáng đỏ lơ lửng ở trước mặt mình. Ánh nắng gay gắt chiếu trên gương mặt người nọ, một giọt mồ hôi rơi xuống, do ngược sáng nàng hoàn toàn không nhìn thấy rõ biểu cảm của Thương Tuyết Vi... Nàng giống như tảng băng, dưới ánh nắng bắt đầu tan chảy.
Đó là người yêu của nàng, người mà nàng ngày đêm mong nhớ, vốn tưởng rằng kiếp này cứ như vậy mà bỏ lỡ, nhưng không ngờ ngay lúc này đây nàng lại xuất hiện ở trước mặt mình... Y như nửa năm trước Vân Tịch đột ngột xuất hiện trong thế giới của Thương Tuyết Vi, rồi bị nàng ném vào địa lao, đưa lên tế đàn, phong làm Thánh sứ, ý loạn tình mê mà hôn nàng, một đêm quấn quýt si mê chiếm lấy, ở bên ngoài hoa viên Thiên Phong Các, trong dục trì nóng bỏng ngào ngạt hương thơm, trên nền tuyết bên dưới Tướng Quân Cốc nhìn tuyết bay đầy trời...
Đêm cuối cùng ngày đó, Vân Tịch tuyệt vọng mà hạ xuống một nụ hôn nóng hổi, như muốn đem nàng hòa tan vào cơ thể mình, để nàng vĩnh viễn bồi bạn bên mình, cùng mình vượt qua mỗi đêm dài vô tận không có nàng...
Nàng ngàn dặm truy đuổi, Vân Tịch một lần lại một lần bị vận mệnh đưa đẩy tiến về phía trước, chưa một lần quay đầu lại liếc nhìn nàng.
"Tuyết Vi..." Vân Tịch nỉ non gọi tên nàng, hai mắt đẫm lệ mông lung, dần dần thấy rõ gương mặt lạnh lùng cứng ngắt của nàng...
Biệt hậu tương tư không nhất thủy, trọng lai hồi thủ dĩ tam sinh.
"Tuyết Vi, Tuyết Vi!" Vân Tịch rất nóng lòng mà gọi tên nàng, thế nhưng Thương Tuyết Vi lại chỉa mũi kiễm sắc nhọn đến gần Vân Tịch, gần như cắt qua mặt nàng. Vân Tịch cảm nhận được sát khí và sự rét lạnh trên người Thương Tuyết Vi, càng ngày càng mãnh liệt nó bủa vây lấy nàng. Vân Tịch dùng tay chống đỡ thân mình khó nhọc lùi về phía sau, ánh mắt Thương Tuyết Vi như điện, quát chói tai:
"Đứng lên!"
Vân Tịch nhịn đau đứng dậy, Tô Di Á nhanh hơn một bước, bước lên trước hộ nàng, đối với Thương Tuyết Vi nổi giận mắng:
"Nữ ma đầu đừng hòng đụng tới tỷ ấy! Muốn róc thịt lột da gì thì cứ nhằm vào ta đây, Vân Tịch là do ta dẫn đi, là ta ép tỷ ấy trốn theo ta đó!"
Dân ở Hoa Âm huyện thấy có người ồn ào trên đường lớn, bắt đầu tụ tập lại nhòm ngó, nhưng do khí tràng nơi đó quá lớn nên không dám tiếng đến quá gần, tất cả chỉ đứng ở phía xa ngóng cổ nhón gót mà nhìn, chờ xem màn trình diễn của ba nữ nhân...
"Muốn chết... thì đứng qua bên kia xếp hàng!"
Thương Tuyết Vi cười lạnh nói, tận mắt nhìn thấy Sở Vân Tịch ở cùng một chỗ với Tô Di Á, lòng nàng liền bùng lên ngọn lửa, nó thiêu cháy mất phần lý trí còn sót lại của nàng...
"Ngươi!"
Tô Di Á muốn huy kiếm chém tới, thì cổ tay cô bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ hung hăng nắm chặt, vừa quay đầu lại, liền thấy thập tam Băng Dực đã đứng ở bên cạnh, Liễu Vô Ảnh giận trừng mắt nhìn cô, sau đó lôi cô sang một bên.
"Nữ ma đầu ngươi muốn làm gì! Không được chạm vào Vân Tịch, nữ ma đầu, ngươi điên rồi!"
Dân chúng vây xem tựa hồ ý thức được cái gì, bắt đầu xì xào bàn tán, sắc mặt nhợt nhạt như sáp. Ánh mắt Vân Tịch vẫn luôn nhìn Thương Tuyết Vi chưa bao giờ rời khỏi, chưa kịp vui mừng vì được gặp lại thì bi thương đã kéo tới. Bởi vì từ trong ánh mắt của Thương Tuyết Vi, Vân Tịch nhìn ra hận ý...
"Tuyết Vi..." Nàng mở miệng muốn nói cái gì đó, nhưng Thương Tuyết Vi đã đem mũi kiếm chỉa thẳng ngực nàng, giọng khàn đục thê lương:
"Ngươi còn muốn chạy trốn tới đâu? Chạy tới chân trời góc biển à!"
"Ta không có trốn, cho tới tận bây giờ ta cũng chưa từng muốn rời khỏi nàng."
Lệ từ đôi mắt xanh thẳm của nàng rơi xuống, Vân Tịch vừa bối rối vừa đau lòng, phải làm thế nào mới nhận được sự tha thứ của nàng đây.
"Cha ta tàn phế, ta muốn đi cứu ông ấy về."
- -------------