Thương Lưu Yên lười nhác tựa vào ngọc tọa, đầu ngón tay mãnh khảnh phần móng tay được tô màu xanh nhạt nâng nhẹ kim bôi. Nàng hơi say có chút mơ màng nghiêng người, lật xem công văn chất đống trên bàn lớn. Quỳnh Hoa Điện hoa lệ rộng rãi bên trong trang nghiêm không tiếng động, lư hương tỏa ra huân hương ấm áp. Sắc trời đã không còn sớm, bọn thị nữ điểm lên mấy ngọn đèn trong cung, mờ mờ ảo ảo.
Tư thế nàng giờ phút này cực kỳ giống tỷ tỷ sinh đôi Thương Tuyết Vi, chỉ khác là trong ánh mắt nàng có sóng nước quyến rũ câu nhân, cũng vì vậy mà khí chất giữa hai người hoàn toàn bất đồng. Thương Lưu Yên hết kiên nhẫn liền vứt công văn dài ngoằn chán ngắt lên bàn, tựa vào chổ tỷ tỷ chuyên ngồi thỏa thích duỗi thắt lưng uốn éo eo thon, đắm chì trong loại quyền lực phiên vân phúc vũ* này mà hưởng thụ...
* Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi, diễn biến thất thường của sự vật, sự việc, lẫn con người, tương tự như câu 'sáng nắng chiều mưa' vậy.
Nếu không phải Giáo vương xuất chinh bên ngoài, nàng cũng không có cơ hội toàn quyền quản lý giáo vụ trong Giáo. Không còn cảm giác áp bách cao cao tại thượng của tỷ tỷ, nàng cảm thấy mình được tự do phóng túng, cảm giác mà trước nay chưa từng có, trong lòng bắt đầu không an phận mà rục rịch ngọ ngậy... Vốn dĩ hai tỷ muội đến thế giới này cùng lúc, cùng nhau trãi qua tuổi thơ đen tối thống khổ, vậy tỷ tỷ có thể có được, nàng vì sao lại không thể đâu?
Nàng đắm chìm trong ảo tưởng đáng sợ đó, trong sóng mắt quyến rũ chợt lóe qua tia sáng lạnh lẽo bén nhọn...
Đúng ngay lúc này, cửa cung Quỳnh Hoa Điện đột ngột mở ra, giáo đồ bận huyền y quỳ xuống, vội vàng bẩm báo: "Vu thần đại nhân, Thương Kim Trưởng lão có việc gấp cầu kiến!"
Thương Lưu Yên hơi kinh ngạc, liền nói: "Vào đi, ta còn muốn đi dùng bữa, nói ngắn gọn!"
"Dạ!" Giáo đồ khom người lui ra, chỉ chốc lát sau, một lão giả tóc trắng mặc trường bào màu vàng chậm rãi tiến vào, thần sắc hơi kích động. Khiến người kinh ngạc chính là, cái hộp bằng da dài một thước trong tay lão giả. Trên hộp da có cái khóa được đúc bằng vàng rồng trông cực kỳ rắn chắc, ánh lên họp da màu nâu đậm khiến cho kẻ khác không khỏi tò mò...
Thương Lưu Yên trong mắt nghi hoặc càng sâu, vội hỏi: "Thương Kim Trưởng lão, đây là..."
Thương Kim đem hộp da lớn nhẹ nhàng để lên thư án, lui lại ba bước khom người thở dài: "Hồi bẩm Vu thần đại nhân, ba ngày trước có năm vị khách cưỡi khoái mã khẩn cấp đến từ Trung Nguyên dâng lên, năm người kia tự xưng là sứ giả của Nam Võ Đường ở Trung Nguyên, được Đường chủ phân phó đem vật này tự tay giao cho Thánh sứ đại nhân, nên được thông qua. Hôm nay vật này vừa được chuyển đến Kim Cung, trong đó có kèm một mật thư, năm vị sứ giả kia vẫn đang chờ ở ngoài Kim Cung, nhất định muốn chờ Thánh sứ đại nhân trả lời, nếu không sẽ không rời đi, sự tình trọng đại cho nên thuộc hạ..."
"Cái gì vậy!" Thương Lưu Yên lớn tiếng cắt đứt, gương mặt quyến rũ đầy giận dữ, "Coi Côn Luân giáo ta là nơi nào, mấy tên lâu la Trung Nguyên đó, dám tới cửa làm càn!"
"Vu thần đại nhân nguôi giận." Thương Kim bình tĩnh khuyên nhủ, đã đem thư trong tay áo đưa tới trước mặt Thương Lưu Yên.
Phong thư này còn tản ra mùi mực mới, trên bìa ghi mấy chữ to ngông cuồng: "Ích Châu Nam Võ Đường Kỳ Phong Ngâm kính thượng, hiền muội Sở Vân Tịch thân khải". "Hiền muội?" Thương Lưu Yên cười lạnh, "Là bảo bối gì, Thánh sứ không ở đây, ta thay cô ta nhận là được." Thương Lưu Yên bắt đầu nghịch cái khóa vàng, hộp da màu nâu rất nhanh được mở ra một khe nhỏ, bất chợt một mùi lạ xông vào mũi, Thương Lưu Yên sửng sốt, "Đây là..." Nàng đem hộp mở rộng ra, "A!" Nàng đột nhiên hét lên một tiếng, sắc mặt thoáng chốc tái mét, vội vàng đóng hộp da lại...
"Người sao vậy Vu thần đại nhân?" Thương Kim thấy sự việc khác thường, đang muốn đưa tay chạm vào hộp da, Thương Lưu Yên liền ghị lại, ánh mắt lóe lên biến ảo, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, hổn hển thét lên ra lệnh: "Không được nhìn! Lui xuống, tất cả lui xuống hết đi!"
Mấy thị nữ người nào người nấy đều run rẩy lui ra ngoài, Thương Kim hoảng sợ một lúc lâu, rồi mới lui ra.
"Thương Kim Trưởng lão." Thương Lưu Yên bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị như mắt độc xà trong đêm, nàng gằn từng chữ: "Lập tức phong tỏa tin tức, trước khi tỷ tỷ trở lại mọi chuyện để ta lo liệu! Mặt khác... Đem năm người mang tin kia đến giết hết cho ta!"
Trong Quỳnh Hoa Điện lặng yên như tờ, Thương Lưu Yên cô độc ngồi trầm tư. Nghĩ cách xử lý, cánh tay cụt đang nằm trong hộp da kia.
Nàng rốt cục tính toán xong, chậm rãi mở ra phong thư mật:
"Hiền muội gần đây có khỏe không? Vi huynh bận rộn chuyện giang hồ tranh đấu, nên không thể tự mình đến bái phỏng. Vi huynh chiếu cố lệnh tôn đã gần được nửa năm, lệnh tôn bệnh thể suy yếu, nên rất nhớ mong. Mười lăm tháng chín này hẹn muội ở Bách Hối Lâu, kính thư mong nhận được tin tốt. Lấy Đoạn Thủy đao đổi mệnh cho lệnh tôn, quá hạn không thấy, sẽ dâng lên chân trái của người!"
Thương Lưu Yên gấp phong thư lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Ân oán của Sở gia từ đầu đến cuối tỷ tỷ vẫn một mực điều tra, sau lại bắt tay tra từ hình xăm bí ẩn, mới biết được cha mẹ Sở Vân Tịch là bạn cũ của lão Giáo vương, tỷ tỷ phái ra sát thủ nghĩ đủ mọi cách cứu viện Sở phụ nhưng đều không có kết quả. Hiện giờ lại có chiến sự, nên chuyện Sở gia đã thật lâu không có hỏi đến.
Xem ra tên Kỳ Phong Ngâm này đã đợi không nổi nữa, ngang nhiên phái người đến Côn Luân giáo tặng cánh tay, hạ chiến thư, thật đúng là ngông cuồng!
Việc này nên xử lý như thế nào đây?
Thương Lưu Yên nghĩ ngợi, môi chạm vào kim bôi, mơ màng lại càng tăng. Trong đầu nàng dấy lên cảm giác hưng phấn tà ác khó hiểu như độc xà quẩn quanh... Mấy ngày trước Băng Diễm gửi mật báo về, Sở Vân Tịch và tỷ tỷ một tấc cũng không rời, nên không tìm được cơ hội hạ thủ. Chiến sự đã bình, ước chừng bảy ngày sau, Giáo vương sẽ mang quân về tới.
Mà cánh tay này, không phải là trời cho cơ duyên hay sao! So với việc hao hết tâm tư đi ám sát Sở Vân Tịch, không bằng làm cho cô ta tự chủ động rời khỏi Côn Luân Sơn, đưa vào miệng Kỳ Phong Ngâm... Tuy rằng không thể xác định là cha cô ta còn sống hay không, nhưng cho dù đã chết, thì nhất định Sở Vân Tịch cũng không để yên chuyện này, mà không trở về Trung Nguyên báo thù!
Chỉ cần đem cánh tay cụt này đến cho cô ta...
Thương Lưu Yên vuốt ve hộp da, khóe miệng nhếch lên lộ ra ý cười điên cuồng đầy hứng khởi, một kế hoạch hoàn hảo đang dần dần hình thành trong óc nàng. Nàng bắt đầu lật xem công văn Thương Tuyết Vi đã từng phê duyệt qua, nhẹ nhàng nhấc bút, bắt đầu giả nét chữ tỷ tỷ...
"Tỷ tỷ, từ nay về sau... Tỷ chỉ cần thuộc về mình ta là được rồi!"
Lãnh nguyệt dần dần từ phía đông dâng lên, đem ánh sáng trong trẻo nhàn nhạt pha chút lạnh lùng bao phủ khắp tuyệt đỉnh Côn Luân.
Ba bạch y nữ tử, từ trong bóng cây đi ra, kiếm không rời thân, hòa vào nền tuyết. Xuyên qua rất nhiều hành lang cung điện, hướng tới phía Bắc nơi xa nhất của Dược sư điện mà đi.
Mười lăm tháng tám ngày đó cũng là một đêm sáng trăng, tỷ muội Thương thị dụng độc "Nguyệt Thực" lên thập tam Thánh nữ, cho nên mỗi tháng tới ngày mười lăm các nàng đều bị độc phát, ngày mười bốn hàng tháng đều có hai ba tỷ muội cùng nhau, đến Dược sư điện tìm Thương Lưu Yên nhận "Mạn hoa Kim Đan", để ngăn độc phát, cứ hết tháng này đến tháng khác như thế mà lập lại.
Trăng đã lên cao, thân ảnh của các nàng cùng ánh trăng hòa vào nhau, bạch y nhiễm sương tuyết, tựa như hoa bách hợp thuần mỹ lặng lẽ trong đêm. Nhưng mới đi được nửa đường, một người trong đó đã ôm ngực, đau đớn thở gấp... "Bích Thiên muội sao vậy?" Tử Kiếm vội đỡ lấy sư muội, Mặc Ảnh nhanh chóng dùng ngón tay điểm lên huyệt Thiên Trung trên ngực Bích Thiên, giúp nàng giảm bớt đau đớn. Trước khi độc phát một ngày, thân thể các nàng sẽ có cảm giác, ngực tùy thời có thể đau, làm người ta phải chịu giày vò...
Bích Thiên từ từ hồi sức, thần sắc càng thêm vội vàng: "Muội không sao rồi, đi nhanh đi!"
Ba Thánh nữ nện bước nhanh hơn chạy tới Dược sư điện, kỳ quái chính là, tối nay Dược sư điện phá lệ vắng vẻ, phương viên hơn mười trượng bên ngoài cũng không thấy bóng tên thị vệ tuần tra nào, ngày thường dược đồng ở trong và ngoài điện đều đứng hầu đầy ra đó giờ cũng không thấy đâu. Trong điện lóe lên mấy ngọn đèn hôn ám, lô luyện dược to lớn lập lòe ánh lửa xanh nhàn nhạt. Không có khí tức của người nào, chỉ có mùi thuốc đông y nồng đậm quanh quẩn...
"Có ai không?" Mặc Ảnh cảm thấy hết sức quỷ dị, nàng đi nhìn xung quanh cất tiếng hỏi, bảo kiếm trong tay cũng siết chặt thật nhanh.
"Có! Đến đây đến đây..." Bên trong truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, một thân ảnh vụng về từ sau ánh nến lung lay đi ra, trên tay cô bưng một cái khay bạc, trên khay có đựng ba hồ lô dược. Ba Thánh nữ ngoái đầu nhìn lại, vừa nhìn, đã biết người mang thuốc ra là Vũ, cô ta từng là thị sủng của Thương Tuyết Vi.
"Tại sao là ngươi?" Ba Thánh nữ kinh ngạc không thôi, ánh mắt nhìn Vũ nhất thời tràn ngập đề phòng.
"Vâng... Chính là nô tỳ..." Vũ ấp úng nói, thị sủng từng được cưng chìu một thời giờ lại mặc quần áo của dược đồng, bộ dáng vẫn trắng nõn như đồ sứ, gương mặt lấm tấm mồ hôi lạnh, "Hôm trước Vu thần đại nhân ở Dược sư điện luyện chế độc thất bại, độc khí lan tràn, nên dược đồng và thị vệ đều bị rút đi. Tới hôm nay không còn đáng ngại nên mới mở cửa trở lại, Vu thần đại nhân sai nô tỳ tối nay chờ các vị ở đây để đưa thuốc."
"Thật sao..." Tử Kiếm nửa tin nửa ngờ đánh giá nàng, lại hỏi, "Ngươi khi nào thì thành dược đồng? Ngươi không phải bị Thương Tuyết Vi nhốt ở địa lao sao?"
"Vâng... Lúc trước nô tỳ vô ý ngao dược tội ác tày trời! Mãi đến khi Giáo vương Bệ Hạ xuất chinh, Vu thần đại nhân làm chủ mới được phóng thích..." Mặt Vũ đỏ ửng lên, "Hiện tại nô tỳ ở Dược sư điện làm dược đồng, buổi tối cấp Vu thần đại nhân thị tẩm."
"Sao? Đổi người à." Mặc Ảnh cười nói móc nàng, sau đó lại hỏi, "Thương Lưu Yên đâu rồi, cô ta yên tâm giao trân dược cho ngươi sao?
Vũ tránh né ánh mắt hùng hổ dọa người của ba Thánh nữ, vâng vâng dạ dạ đáp: "Vu thần đại nhân bận việc một ngày một đêm... Chính sự, không thể giống như trước đây ở lại Dược sư điện chờ các vị tới lấy thuốc, nên phái ta đến..."
"Ngươi không cần sợ, chúng ta lấy Kim Đan xong sẽ đi ngay." Tử Kiếm có chút không kiên nhẫn, nàng đưa tay lấy một lọ trên khay xuống, liền mở ra, nghĩ vẫn giống như trước đây nên đổ vào lòng bàn tay mười ba viên kim đan, không ngờ khi đổ ra lại là vài giọt chất lỏng, màu vàng giống như sương sớm bị ánh nắng chiếu rọi nằm trong lòng bàn tay, tản ra mùi thuốc thần bí thơm ngát tươi mát dị thường...
"A! Đây là..." Tử Kiếm kinh hô một tiếng, bốn người đứng đó giống như bị kình lôi giáng trúng kinh hãi giật mình đứng nguyên tại chỗ. "Không... Không phải lọ này!" Vũ kinh hoảng vội vương tay đoạt lại Mạn Hoa Ngọc Lộ, nhưng Bích Thiên phản ứng cực nhanh, kiếm liền lướt lên cổ họng bức ép Vũ...
"A..." Vũ kêu to lui về phía sau, khay bạc trên tay "Loảng xoảng" một tiếng rơi trên mặt đất, hai lọ thuốc còn lại cũng văng ra vỡ vụn, mấy viên thuốc màu vàng rơi vãi tán loạn.
Vũ không cẩn thận để Mạn Hoa Ngọc Lộ và Mạn Hoa Kim Đan lẫn vào nhau mà đem ra, thần xui quỷ khiến đưa vào tay Thánh nữ...
"Đừng a! A..." Vũ ngã xuống đất, tránh được sát chiêu của Bích Thiên, kiếm phong vù vù, ánh sáng trắng thê lương hướng nàng đâm tới... "Có ai không!" Vũ kêu thảm, Mặc Ảnh nhảy tới bịch miệng nàng, ánh mắt kiên quyết ngăn cấm Bích Thiên: "Không cần giết cô ta!"
Bích Thiên cả giận nói: "Ngọc Lộ đã ở trong tay chúng ta, cần phải giết ả diệt khẩu!"
Mặc Ảnh lại nói: "Vũ nếu tự nhiên bị giết, sự tình sẽ bại lộ nhanh hơn! Tuy chúng ta giải được độc, cũng không hẳn có thể chạy ra khỏi Côn Luân ngay."
Bích Thiên không cam lòng, vẫn chỉa kiếm không lui: "Hiện giờ Thương Tuyết Vi không có ở Côn Luân, đây là cơ hội ngàn năm một thuở a!"
"Mặc Ảnh nói không sai." Tử Kiếm ở một bên chậm rãi mở miệng, "Việc này do Vũ không làm tròn bổn phận, cô ta nếu dám nói ra bản thân cũng sẽ mất mạng. Thương Tuyết Vi tuy rằng không ở đây, nhưng Kim Cung còn có Tam đại pháp trận chúng ta vẫn rất khó phá vòng vây. Trốn hay không trốn, trở về cùng Đại sư tỷ bàn bạc kỹ hơn."
"Dạ đúng! Thánh nữ Tử Kiếm nói đúng đó ạ!" Vũ run rẩy, bò đến dưới chân Bích Thiên ngẩng đầu lên, "Thánh nữ tha mạng, Thánh nữ tha mạng a! Nô tỳ tuyệt đối sẽ không đem chuyện này lộ ra ngoài, nếu để Giáo vương Bệ Hạ và Vu thần đại nhân biết được, nô tỳ có mười cái đầu cũng không đủ trảm đâu a! Van cầu các vị hãy tha cho nô tỳ..."
Mặc Ảnh một tay nâng Vũ đang khúm núm dưới mặt đất lên, thở dài nói: "Chỉ có để cho cô ta sống thì mọi chuyện mới giống như chưa từng phát sinh, việc này mà lộ ra thì đối với tất cả chúng ta đều không có lợi." Vũ gật đầu như giã tỏi, nước mắt ràn rụa. Nàng cúi xuống bắt đầu nhặt lại mấy viên kim đan rơi vãi dưới đất, sợ sệt mà ưng thuận.
Sát ý của Bích Thiên dần dần lắng xuống, nàng lấy Mạn Hoa Ngọc Lộ, dùng thân thử thuốc, nhỏ vào trong miệng...
"Cảm thấy như thế nào?" Tử Kiếm và Mặc Ảnh trăm miệng một lời hỏi.
Bích Thiên ngưng thần nhắm mắt chỉ chốc lát, khi mở mắt ra hai tròng mắt trở nên trong sáng rạn ngời, thần sắc thoạt nhìn đã tốt lên rất nhiều. Nàng đem dược cất vào trong ngực, vui mừng nở nụ cười: "Thật sự là Ngọc Lộ! Khi vào miệng cảm giác hiệu nghiệm hơn Kim Đan rất nhiều, hiện tại trên người đã hoàn toàn không có cảm giác đau đớn nữa!"
"Thật tốt quá! Chúng ta đem nó về giải độc cho mọi người đi!
Ba Thánh nữ cười tươi như hoa, mừng như điên. Lại uy hiếp Vũ vài câu, sau đó vội vàng rời khỏi Dược sư điện.
Trong bóng tối, có một đôi mắt quan sát tất cả chuyện này, khóe môi nhếch lên, lộ ra nụ cười quỷ dị...
Đại quân Côn Luân giáo đi qua thảo nguyên Khương Đường.
Không đầy một tháng, chiến sự ở biên cương đã bình. Thành công cứu được con tin Thương Vũ Trần, năm vạn kỵ binh tinh nhuệ của Hồi Cương và ba vạn quân chi viện toàn quân bị diệt. Nữ Giáo vương thu quân lên đường trở về.
Các nàng đã hạ tuyết sơn, hành quân ở trên thảo nguyên lạnh lẽo rộng lớn khôn cùng. Xa xa gió tuyết liên miên, trên đỉnh núi bốn mùa không đổi, tuyết đọng cùng bầu trời xanh thẳm trong vắt tương liên, lưu vân xa xa lững lờ trôi. Ánh mắt Vân Tịch một khắc cũng không ngừng thưởng thức phong cảnh cao nguyên tráng lệ hào hùng, thỉnh thoảng trên nền trời xuất hiện tuyết ưng chao lượn, sảy cánh mạnh mẽ, trên đỉnh đầu rít gió mà qua...
Có nhiều đàn linh dương xinh đẹp cúi đầu gặm cỏ, da lông của chúng có màu nâu đỏ sừng mạnh mẽ rắn chắc, bị tiếng vó ngựa của đại quân âm vang kinh hách, tụ lại một đoàn chạy băng băng...
Đám sĩ binh hò hét đuổi theo đàn linh dương đáng yêu nọ, so với giết địch trông còn hưng phấn hơn.
Thương Tuyết Vi cười nói, đó là tàng linh dương, là trân bảo ở cao nguyên.
Ở nơi giáp giữa trời và đất, ngưỡng mộ mỗi một sinh mệnh nhỏ bé... Vân Tịch nhớ lại nơi mà nàng cùng cha mẹ ẩn cư, Thánh hồ Tuyết Sơn như một cái gương lớn, phản chiếu tất cả mọi vật, bầu trời, rừng cây, phi điểu... Tất cả đều in bóng hình xinh đẹp của mình lên đó, chầm chậm tan trong đáy hồ...
"Tuyết Vi..." Vân Tịch mở miệng gọi nàng, trong mắt ẩn chứa một loại tình ý tha thiết đến kì lạ.
"Hử? Sao vậy?" Thương Tuyết Vi cùng nàng sóng vai ngồi trên lưng ngựa, đại quân đã đóng quân tạm nghỉ, thắng lợi làm cho nữ Giáo vương càng thêm oai hùng mạnh mẽ, như thanh lợi kiếm dưới ánh mặt trời, toát lên hào quang chói mắt.
"Ta muốn cầu nàng một chuyện."
"Cầu ta?" Thương Tuyết Vi cười dịu dàng, xoay người nhìn nàng, "Giữa chúng ta còn nói chữ cầu này sao?"
"Việc này chưa hẳn nàng làm được, nhưng ta thực hy vọng... Tuyết Vi, sau này có thể đừng giết người nữa được hay không?" Vân Tịch nói thẳng ra vấn đề, ánh mắt Thương Tuyết Vi nhất thời đọng lại, nàng nhìn Tuyết Sơn ở phương xa im lặng không nói. "Lần này chúng ta thật sự giết rất nhiều người a!" Vân Tịch lắc đầu thở dài, trong lòng đau xót không yên, nhịn không được mới nói ra suy nghĩ của mình cho Thương Tuyết Vi.
Thương Tuyết Vi ngoái đầu lại nhìn nàng, ngữ khí kiên định: "Nàng không hiểu, cuộc sống này chính là tàn khốc như vậy đó. Chỉ cần nơi nào có phân tranh, nơi đó sẽ có người đổ máu, đây là sự thật mà chúng ta không thể nào thay đổi được. Bọn người Hồi Cương kia, chính là chết còn chưa đền hết tội!"
"Quân địch dĩ nhiên là không thể không giết, nhưng nàng hãy hứa với ta, sau này trên con đường phục quốc, nàng đừng tổn thương người vô tội, có được không?"
Thương Tuyết Vi giật mình, khẽ đồng ý: "Ừ!"
Nghe được Thương Tuyết Vi chính miệng nhận lời, Vân Tịch tươi cười, nụ cười của nàng thật thuần khiết, thiện lương giống như đứa trẻ, đong đầy yêu thương ngập tràn ấm áp, nó chẳng khác nào làn cát mịn lướt nhẹ qua lòng Thương Tuyết Vi...
Để giữ mãi nụ cười tươi sáng như ánh sao này, Thương Tuyết Vi cảm thấy mình có thể vì nàng mà thay đổi tất cả.
"Tuyết Vi..." Vân Tịch lại thân mật gọi tên nàng, ánh mắt xa thẳm nhìn phía chân trời, cười nói: "Ta cảm thấy nơi này rất đẹp, cả mây lẫn bầu trời a!"
Thương Tuyết Vi theo ánh mắt của nàng, nhìn lên trời cao.
"Lúc nhỏ nương nói với ta, cố hương của người ở cuối chân trời nơi có biển rộng mênh mông. Ta hỏi người, biển rộng là như thế nào, người nói biển rộng cũng giống như bầu trời vậy, rất mênh mông vô cùng vô tận một màu xanh biếc. Mây bay trên trời giống như thủy triều và bọt sóng..." "À, vậy nên mới gọi nàng là Vân Tịch? Thương Tuyết Vi cười hỏi nàng, Vân Tịch gật gật đầu, đắm chìm trong hồi ức tốt đẹp, "Cho nên nương ta mỗi lần nhìn bầu trời sẽ nhớ tới biển cả ở cố hương, người nói lúc người mang thai ta đã nghĩ ra cái tên thật hay rồi, nam sẽ kêu là Vân Hải, còn nữ thì gọi Vân Tịch."
"Nghe rất hay a!" Vân Tịch chợt cảm khái, "Nếu có thể lựa chọn sinh mệnh cho mình, ta nghĩ muốn làm mây ở chân trời, vĩnh viễn không có ràng buộc. Vân du giữa thiên địa, che phủ nhật nguyệt và các vì sao..."
Thương Tuyết Vi nghe vậy ngẩn ra, nàng ngước nhìn những đám mây theo gió mà bay kia, sâu xa nói: "Vậy chẳng phải ta đây sẽ vĩnh viễn, đều không bắt được nàng sao?"
"Vậy ta sẽ hóa thành mưa, rơi xuống mặt đất, nàng sẽ cảm nhận được a!" Vân Tịch cười xán lạn, gương mặt xinh đẹp dưới ánh mặt trời có chút mơ hồ không rõ.
"Chính là... Tồn tại không có nghĩa là có được!" Thương Tuyết Vi đột nhiên quay đầu, mắt của nàng thoáng qua vẻ cô đơn, nghiêm túc nhìn Vân Tịch.
Vân Tịch trầm mặc một lát, khóe môi khẽ nhếch vươn ra tay trái. Thương Tuyết Vi chậm rãi vươn ra tay phải nắm lấy tay nàng, mười ngón khấu chặt... Vân Tịch cười nói: "Sao lại nắm không được chứ, chỉ là một cái vươn tay mà thôi!"
Thì ra hạnh phúc vẫn luôn gần trong gang tấc, chỉ cần một cái nhấc tay, là có thể chạm đến nhịp đập ấm áp chân thực trong trái tim nàng... Thương Tuyết Vi như có suy nghĩ gì lại nở nụ cười, nắm chặt tay hơn, dường như khoảng cách giữa trời và đất trong nháy mắt cũng gần nhau hơn, mãi không chia lìa...
- ------------------------