Hồng Nhan Nhược Tuyết - Hiểu Mộng Sương Thiên

Chương 20: Bóng ma trong mộng




Hai người đang tựa vào nhau nằm trên nhuyễn tháp đồng thời xoay đầu lại, liền thấy Thương Lưu Yên thần không biết quỷ không hay đứng ở bên ngoài mạn che tự khi nào, đang nhìn chằm chằm vào hai người...

Thương Lưu Yên bận một cái váy phượng vỹ có ống tay áo dài màu xanh nhạt, bóng dáng trông rất ma mị. Nhìn gương mặt thấp thoáng trong ánh nến đứng ở nơi đó có vẻ rất giống tỷ tỷ sinh đôi của nàng, khóe môi vẫn chứa ý cười kiều mị. Quỷ dị hơn là, ở phía sau nàng xuất hiện một cái bóng đen, người cao gầy nhìn không ra là nam hay nữ, mặc nhuyễn giáp màu bạc, lưng đeo binh khí thần bí. Người nọ đứng giống như mấy bức tượng quân lính trong cổ mộ lạnh lẽo nhìn không ra hỉ nộ, dưới ánh trăng toát ra ánh sáng kim loại âm u lành lạnh...

Ánh mắt Thương Tuyết Vi ngưng tụ thành một sợi mảnh, xuyên qua mạn che trắng như tuyết, quan sát kỹ lưỡng bóng dáng xa lạ phía sau bào muội, lớn tiếng hỏi: "Muội lại dám mang theo người lạ xông vào tẩm cung của ta!"

"Không phải tự tiện xông vào mà, ai nha!" Thương Lưu Yên vẻ mặt vô tội, xoay người mắng người nọ, "Không hiểu quy củ sao, còn không mau quỳ xuống!"

Thân mình người nọ cương lên liền khụy gối, từng chữ nói: "Tham kiến... Giáo vương Bệ Hạ!" Nghe giọng mới biết, thì ra là nữ tử.

Vân Tịch có chút kinh ngạc nhìn vào hai vị khách không mời mà tới, đành phải đứng dậy đứng ở bên người nữ Giáo vương. Thương Tuyết Vi đồng dạng cũng kiềm lại khó chịu trong lòng, ban ghế ngồi cho muội muội, giọng lạnh lùng nói: "Muội vào khi nào, sao không bẩm báo trước?"

"Muội muội đến thăm tỷ tỷ, là chuyện thiên kinh địa nghĩa, người nào dám cản trở a!" Thương Lưu Yên hờn dỗi cười nói, hơi khiêu khích nhìn về phía Vân Tịch, ánh mắt lóe ra biến ảo.

"Là muội muội của ta, thì có thể không hiểu quy củ sao?" Thương Tuyết Vi giận dữ nhìn nàng, không giữ chút mặt mũi cho nàng.

"Còn Thánh sứ đại nhân đây?" Sóng mắt Thương Lưu Yên lưu chuyển, lại châm biếm nói: "Cô ta cùng tỷ tỷ không thân cũng chẳng quen, lại hàng đêm cùng ăn cùng ngủ, làm cho trong giáo người người nhao nhao bàn tán nghị luận, đây cũng có thể xem là người nào đó phá hủy quy củ đi?"

"Vu thần đại nhân!" Vân Tịch lạnh giọng gọi nàng, "Đêm khuya đến thăm chính là để cãi nhau sao? Nếu là như vậy, ta cùng ngài ra ngoài cãi đi!"

"Đều câm miệng hết cho ta." Giọng Thương Tuyết Vi lạnh tới cực điểm, "Ai còn dám nói thêm một câu, thì cút ra ngoài cho ta!"

Thương Lưu Yên gục đầu xuống không dám nhìn biểu tình của tỷ tỷ lúc này, âm thầm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng vẫn không dám chọc thêm tỷ tỷ nàng, ngay cả Vân Tịch cũng im lặng không lên tiếng, không đối chọi nhau nữa.

Thương Tuyết Vi dùng ánh mắt ý bảo thị nữ vén màn lên, nhìn chằm chằm mặt muội muội hỏi: "Tìm ta có chuyện gì?"

Thương Lưu Yên dừng một chút, một tay kéo nữ tử còn quỳ trên mặt đất đứng lên, trên mặt nổi lên mỉm cười kỳ lạ: "Vài ngày trước tỷ phái muội đi La Ta Thành chủ trì một buổi hiến tế, sau khi xong chuyện muội đi tuần trong thành một chút thì nhặt được cái nô lệ bảo bối này. Tên cô ta là Băng Diễm, đây là lễ vật ta muốn dâng lên cho tỷ tỷ!"

Thương Tuyết Vi nhất thời nhíu mày, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm lên người Băng Diễm. Nữ nô nọ chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt khiến người khác kinh ngạc không thôi: Nữ nô này mặc quân trang, điều kì lạ là mái tóc lại trắng như tuyết, phủ trên đầu vai nàng trông rất nổi bật. Màu da trắng bệch trong suốt như nước trông như có bệnh, ngũ quan thanh tú, dáng vẻ lanh lợi. Sống mũi cao, đôi môi mỏng cũng giống như màu da trắng bệch. Tròng mắt màu xanh (bích sắc) sâu thẳm, ánh mắt sắc bén, trong bóng tối thân ảnh toát lên vẻ quỷ dị, tựa như ma trơi...

Lần đầu tiên Vân Tịch nhìn thấy người có dung mạo kì lạ như thế, chỉ cảm thấy lưng rét run, cả người không được tự nhiên.

"Cô ta... rốt cuộc là ai?" Thương Tuyết Vi cũng hít vào một hơi, nàng đứng dậy, đi tới chỗ muội muội và nữ nô Băng Diễm.

"Cô ta là nữ nô có giá rất cao ở thành La Ta." Thương Lưu Yên cười nịnh giải thích nói, "Tỷ tỷ chớ bị bộ dáng của cổ hù dọa, phụ mẫu của cô ta là huynh muội loạn luân kết hôn, cho nên khi cô ta sinh ra trong người đã mang bệnh, lông tóc cả người đều trắng toát. Đương nhiên bị coi là quái vật, rồi vứt vào trại nô lệ mà lớn lên, năm mười lăm tuổi được Thiên Sơn lão quái mua đi thu làm đồ đệ, lại nói, cô ta chính là sư muội của Liễu Vô Ảnh đó a! Thiên Sơn lão quái có Nhật, Nguyệt, Tinh tam đại thần khí, ông ấy ở Tây Vực có môn đồ đông đảo, lại chỉ chọn người ưu tú nhất mà truyền lại kiệt tác cả đời. Trong đó Xích Nguyệt và Huyền Tinh chính là truyền cho Liễu Vô Ảnh, còn lại "Thiên" là Thôn Dương kiếm, truyền cho Băng Diễm.

Băng Diễm sau khi có được Thần Binh lại nhớ tới nô thị (nơi mua bán nô lệ), nên đến đó chờ đợi người mua có thực lực, vì họ dốc sức không hối tiếc."

"Sao? Nói như vậy, là cô ta rất có năng lực à?" Thương Tuyết Vi nhìn chằm chằm Băng Diễm cùng thanh thần khí nổi danh giống như Xích Nguyệt, ánh mắt thay đổi trong nháy mắt.

"Đúng vậy, muội đã bỏ ra một số tiền lớn để mua cô ta." Thương Lưu Yên ý cười càng đậm, đang đợi biểu tình vui sướng của tỷ tỷ, "Từ nay Nhật, Nguyệt, Tinh tam kiếm đều tề tụ ở Côn Luân, tỷ tỷ chính là chủ nhân của cô ta, có thể phong quan thưởng chức, cũng có thể tùy ý sử dụng dạy dỗ..."

Thương Tuyết Vi một tay nâng cằm Băng Diễm, nữ nô này thân hình cao lớn rắn chắc, ước chừng cao hơn nữ Giáo vương nữa cái đầu. Gương mặt tái nhợt ma quái thần sắc cứng ngắt, trong con ngươi màu màu ngọc bích lướt qua chút bối rối...

"Sử dụng hay dạy dỗ gì đó thì miễn đi!" Thương Tuyết Vi hừ lạnh một tiếng, cười hỏi: "Băng Diễm, ngươi biết Liễu Vô Ảnh sao?"

"Hồi giáo vương Bệ Hạ..." Băng Diễm cúi đầu đáp." Khi sư phụ thu ta thì Vô Ảnh sư huynh đã xuất sư bên ngoài, chưa từng gặp mặt."

"Ha ha, nhưng cũng là đồng môn khẳng định sẽ ăn ý hơn người bên ngoài rất nhiều." Thương Tuyết Vi trầm ngâm một lát, đã có quyết định, "Trong khoảng thời gian này ngươi cứ theo Vô Ảnh đi, mười ngày sau đi Thái Hư Phong tác chiến, xem thử bản lĩnh của ngươi."

"Cái gì? Tỷ tỷ, tỷ không thu cô ta sao?" Thương Lưu Yên thân mình run lên, kinh ngạc nhìn tỷ tỷ. Thương Tuyết Vi đã kéo cánh tay Vân Tịch đi vào trong, lại ngoái đầu nhìn lại cười nói: "Muội gấp cái gì, thu hay không thu cô ta, sau này sẽ định đoạt."

Tây Lương cung bóng đêm như nước, Thương Tuyết Vi cùng Vân Tịch ôm nhau ngủ, nhưng cơn ác mộng lại như con rắn nhỏ len vào khe hở, lặng yên không tiếng động quấn chặt lấy đáy lòng yếu ớt của nàng...

Bóng tối quen thuộc, như một cái hắc động sâu không thấy đáy, bao lấy thân thể phù phiếm của nàng. Bóng tối vô hình đột nhiên bắt đầu siết lại, siết chặt lấy lồng ngực nàng... Khiến nàng không thể nào thở được mà rơi vào tuyệt vọng, nàng biết mình lại rơi vào cơn ác mộng đó, không cách nào thoát ra được.

"Vân Tịch..." Thương Tuyết Vi cố sức nghĩ muốn gọi người bên gối, nhưng cổ họng nàng lại không phát ra được chút âm thanh nào, trong lòng lại giãy dụa hô... Nàng càng là muốn tỉnh, lại càng rơi xuống sâu hơn...

Rơi vào một nơi rất đen tối, như thể nơi đó sẽ vĩnh viễn không bao giờ được ánh mặt trời rọi tới. Nàng hoảng sợ đưa tay sờ soạn khắp nơi, như muốn tìm được chút ánh sáng yếu ớt ở cái nơi ẩm thấp tối tăm này. Nhưng mà cái gì nàng cũng không tìm được, chỉ nghe thấy tiếng khóc nức nở: "Tỷ tỷ..." Một tiếng gọi yếu ớt từ trong góc tối lạnh giá truyền tới...

Nàng vội vàng mò mẫm bò qua, ôm lấy cô bé đang co rúm trong góc tường. Như có kỳ tích, một tia sáng trắng xuất hiện chiếu vào gương mặt trẻ con của muội muội song sinh, ánh mắt hoảng sợ trợn trừng, trắng bệch, mặt gầy trơ cả xương, cả người đều run rẩy...

Nàng nhìn gương mặt non nớt của muội muội, tựa như đang nhìn chính mình, năm đó, các nàng chỉ mới mười ba tuổi.

Trong năm năm, liên tục bị Đại nương ngược đãi, coi như nha đầu mà sai vặt, phải hầu hạ cho đại tỷ dị mẫu điêu ngoa, chăm sóc cho tiểu đệ còn rất nhỏ... Sau khi chấm dứt một ngày làm việc vất vả, liền bị ném vào căn phòng tối tăm mù mịt này, làm bạn cùng bóng tối cho đến bình minh.

Trong mộng, Thương Tuyết Vi mười ba tuổi đang ôm chặt muội muội, nàng đột nhiên mơ hồ nghe được một âm thanh kì lạ. Cái âm thanh đó lại càng ngày càng kịch liệt càng ngày càng chân thật, từ một thạch bích lạnh lẽo khác truyền đến. Trong tiếng gió âm u ẩm ướt truyền đến tiếng một nam nhân xa lạ giống như con thú đang gào thét cùng giọng của đại nương Lạc Thiện phu nhân cười phóng túng: "Ưm... A~... Ngươi a ~ cái tên vô lại này, thế nhưng lại thích ở trong này... Ha ha ha!"

Âm thanh khó nghe đó lại càng ngày càng vang, Thương Tuyết Vi chỉ cảm thấy lồng ngực mình dường như có ngàn đao vạn kiếm đang dày vò, nàng quả thực không thể tin được người đàn bà phóng đãng đó, người được cha cưới hỏi đàng hoàng lại có thể lớn mật cùng tên nam sủng của mình ở cái nơi bẩn thỉu này yêu đương vụng trộm.

Nếu trong tay nàng có một cây đao, nàng sẽ không chút do dự mà lao ra, giết đôi cẩu nam nữ đó!

Dường như cảm ứng được thứ gì đáng sợ, tiếng huyên náo ngoài cửa kia bổng nhiên ngừng lại. Sau đó hai tỷ muội nghe được tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng tối đột ngột bị người một cước đá văng... "A!" Hai tỷ muội đồng thời hét lên, một nam nhân trần truồng có làn da màu cổ đồng xông vào, trên mặt lộ ra ý cười điên cuồng dữ tợn:

"Lạc Thiện, một đôi công chúa nhỏ xinh đẹp như vầy, như thế nào nàng lại giấu ở nơi này?" Nam nhân cười khẩy rồi đi đến gần, ngoài cửa truyền đến tiếng Lạc Thiện phu nhân cười to: "Ha ha ha, cái đồ vô lại, không cho chạm đến con gái ngoan của ta, các nàng chính là trân bảo của Minh Tu đó!"

"Cút ngay! Ngươi là đồ súc sinh!" Vừa rồi Thương Lưu Yên còn đang co rúm trong lòng tỷ tỷ không biết từ đâu lấy được dũng khí, nàng đột nhiên xông lên phía trước đánh đá vào tên nam sủng càn rỡ cuồng vọng kia. "Ai~ u, tuổi còn nhỏ mà đã gợi cảm như vậy rồi!" Nam nhân cao lớn một tay ôm lấy nàng, dâm thanh mỵ ngữ nói: "Kêu a, gọi phụ thân của ngươi từ trong mộ phần bò ra cứu ngươi đi, xem có được không?" Hừ, nhìn ca ca đây như thế nào giết chết ngươi!"

"Yên nhi!" Thương Tuyết Vi thét lên chói tai, điên cuồng giống như một con thú nhỏ lao vào đánh hắn, "Tỷ tỷ! Tỷ tỷ cứu ta!" Muội muội song sinh lớn tiếng kêu gào, nam nhân nhất bổng cả người Thương Lưu Yên mang đi ra ngoài, Thương Tuyết Vi bất ngờ thấy thế vội nhào tới, đấm đá túi bụi lên người nọ nhưng thân thể hắn rắn chắc như sắt thép, căn bản không làm gì được, nàng vốn không phải là đối thủ của tên nam nhân đã trưởng thành này... Hắn hung hăng đá cô gái mười ba tuổi này văng ra, đấm mạnh một quyền vào thẳng mặt của nàng...

Nháy mắt trời đất quay cuồng, máu mũi trào ra, cả người nàng đều nhức nhói đau đớn, không thể chống đỡ được thân mình, liền cuộn tròn ngã trên mặt đất.

"Lập tức đến phiên ngươi, đừng nóng vội mà." Hắn quăn lại một câu, liềm ôm Thương Lưu Yên không ngừng giãy dụa đi, muội muội lớn tiếng gọi nàng, tiếng khóc yếu ớt nhỏ dần, rồi mất hút...

"Không! Yên nhi! Yên nhi!" Thương Tuyết Vi đột nhiên tỉnh táo lại, khoảnh khắc đó, tuyệt vọng như một mũi dùi sắt nhọn đâm xuyên qua linh hồn nàng, Thương Tuyết Vi mười ba tuổi bất chấp miệng vết thương của bản thân không ngừng đổ máu, đứng dậy điên cuồng đập mạnh vào cánh cửa sắt lạnh như băng. Trơ mắt nhìn muội muội thân yêu nhất bị nam nhân đó bắt đi mà bản thân nàng lại bất lực không làm được gì, giờ đây chỉ có thể dùng hành động duy nhất này dồn hết toàn bộ khí lực, điên cuồng mà nện vào hy vọng có thể mở được cánh cửa khóa trái bên ngoài kia...

Nàng gào to tên muội muội, mãi đến giọng khàn đi.

Tiếng khóc của Yên nhi cùng tiếng cười duyên của Lạc Thiện phu nhân đan cùng một chỗ, nàng cảm thấy được mỗi một tấc da thịt trên người như bị xé rách, máu chảy đầm đìa!

Nàng có thể cảm nhận được tên nam nhân kia đang làm cái gì, đây chính là tâm linh cảm ứng chỉ có tỷ muội song sinh mới có được...

"Yên nhi! Yên nhi!" Thương Tuyết Vi siết chặt tay đến rỉ máu, suy sụp quỳ trong bóng tối, khóc rống đến toàn thân vô lực.

Đúng lúc này, tất cả âm thanh ở ngoài cửa đều ngưng bặt...

Thương Tuyết Vi ngưng thần rồi lại ngừng thở, cả người cứng ngắt không thể đứng lên, cửa sắt lặng yên không một tiếng động lại mở ra. Muội muội của nàng tựa như u linh đột nhiên trở lại... Trên mặt cô bé gầy yếu, quần áo bị xé rách thô bạo dính đầy vết máu, thế nhưng trên mặt lại không nhìn ra tức giận, nó bình tĩnh mà trắng bệch, ánh mắt trống rỗng không có gì.

Thương Tuyết Vi lập tức đứng dậy ôm lấy nàng, "Yên nhi muội có sao không? Muội nói gì đi, muội... làm sao vậy?"

Thương Lưu Yên không trả lời, ngoài cửa truyền đến tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế của Lạc Thiện phu nhân, "Anh Cách, Anh Cách, ngươi làm sao vậy! Người đâu! Mau tới người đâu!"

Ngay lúc đó, khóe miệng Thương Lưu Yên có máu chảy ra, sau đó nàng cúi đầu nôn ra, nôn ra một khối đỏ gì đó. "A!" Thương Tuyết Vi thét chói tai ngã xuống đất, dạ dày co thắt một trận, "Yên nhi... Muội..."

"Ta cắn đứt đầu lưỡi của hắn." Cô bé mười ba tuổi lẩm bẩm nói, đôi môi xinh đẹp màu đỏ ói, lộ ra nụ cười lạnh quỷ dị mà cay nghiệt, "Ha ha ha... Ta giết hắn, hắn nhất định phải chết! Sẽ không thể làm việc ác nữa rồi!"

"Yên nhi!" Thương Tuyết Vi kinh hô một tiếng, nàng đột nhiên mở mắt ra, mùi máu tươi trong cơn ác mộng khiến cho người ta vô cùng sợ hãi này chậm rãi tán đi, trước mắt không có cái gì, chỉ có la trướng rủ xuống lộ ra đêm đen vô tận, gắt gao vây lấy nàng...

Nàng nhắm mắt lại, tàn ảnh lại lần nữa xuất hiện trước mắt, nụ cười quỷ dị đáng sợ của Thương Lưu Yên năm mười ba tuổi. Thương Tuyết Vi đột nhiên xoay người, hơi thở nàng có chút rối loạn, cũng không dám... nhắm mắt lại lần nữa.

Vân Tịch ở bên cạnh nàng ngủ được rất ngon, dáng người nàng nằm nghiêng trong bóng tối như ẩn như hiện, Thương Tuyết Vi ngắm nhìn gương mặt đang ngủ say đó thoáng chốc tâm tình nàng dần bình ổn, nàng cố gắng an ủi chính mình, tất cả những đau khổ trong chuỗi ngày đen tối đó chỉ còn là quá khứ, hiện tại nàng đã nắm trong tay hết thảy, có được hết thảy, nàng đang rất tốt!

Nàng nhẹ nhàng cầm tay Vân Tịch, kìm lòng không đậu mà chuyển thân nhích đến gần nàng, muốn ngửi được mùi hương trên người Vân Tịch... "Tịch nhi..." Thương Tuyết Vi thì thào gọi nàng, cánh tay giang qua ôm lấy eo nàng thật chặt. "Hmm?" Vân Tịch đang ngủ khẽ đáp lời, ngọ ngậy thân hình một chút dán sát lại ôm Thương Tuyết Vi vào ngực, nhưng vẫn không tỉnh lại.

Bên trong trướng ấm áp yên tĩnh hồi lâu, Vân Tịch cảm nhận được chỗ làn da dán sát nhau cực nóng đồng thời thân thể kia cũng run lên nhè nhẹ, "Tuyết Vi? Nàng làm sao vậy?" Vân Tịch chậm rãi mở mắt ra, đem nữ tử trong lòng ôm càng chặt.

Thương Tuyết Vi sa vào cái ôm của Vân Tịch không nói lời nào, Vân Tịch đoán là nàng gặp ác mộng, liền không hỏi thêm nữa. Nàng biết Thương Tuyết Vi có rất nhiều áp lực và phiền não, ác mộng đã chứng minh trong lòng nàng cũng có mặt yếu ớt và sợ hãi, nếu có một ngày ngay cả ác mộng cũng không làm nàng sợ hãi thì đó mới là điều đáng sợ.

"Ta càng ngày càng không hiểu Yên nhi rồi... Càng ngày càng không hiểu..." Đầu của nàng vùi trong áo ngủ bằng gấm, hoang mang bối rối thì thào tự nói.

"Nàng là nói chuyện Vu thần mang đến nữ nô kia sao? Người đó gây cho ta cảm giác rất khó tả, ta nhìn đến nàng cả người liền khó chịu."

"Ừ, chờ chiến sự xử lý xong, ta muốn điều tra kĩ lưỡng nữ nô Băng Diễm này. Yên nhi đến tột cùng nó muốn làm cái gì a..."

"Được rồi, đừng nghĩ nữa!" Vân Tịch cười hôn lên môi Thương Tuyết Vi, "Ngủ một giấc cho ngon đi, mọi chuyện để sau rồi nói, cô ấy muốn làm gì thì sau này sẽ biết thôi, nàng là tỷ tỷ, chẳng lẽ còn sợ muội muội mình sao!"

"Ừ..." Thương Tuyết Vi đồng ý, cười nhẹ, lại nhẹ nhàng cạy mở đôi môi Vân Tịch, cùng môi lưỡi mềm mại quấn quít với nhau, ngọt ngào tràn ngập cõi lòng, chỉ có đắm chìm trong nụ hôn của nàng, mới có thể quên đi hết thảy.

Mò mẫm trong bóng tối nhiều năm như vậy, nàng cuối cùng cũng tìm được rồi, tìm được tia sáng ấm áp trong đêm đen lạnh lẽo.

Nàng muốn vĩnh viễn được như thế này, không bao giờ kết thúc...

- -----------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.