Hồng Ngạn

Chương 46




Trường Tương Tư đang kiểm tra mạch tượng cho Lãng Ngưu, người hít mũi mấy cái, ấn thái dương tê dại mới nói

" ta đã khắc chế, tại sao lại không có tác dụng nữa?"

Khi nãy sau khi Điềm Hạc Hiên chật vật khuyên y trở về Thiên Hà điện thì từ hướng ngược lại, Thử Lam Yên hối hả chạy đến, người chạy vội đến độ khom người thở dốc, hắn nói Lãng Ngưu xảy ra chuyện. Trường Tương Tư nghe mà tỉnh hẳn ngủ, lập tức cong chân chạy đi, chỉ là đã bị người kéo lại, sau đó mới cẩn thận nói lại tình hình cho y nghe.

Vì chuyện hắn trúng độc không để người ngoài biết nên không mời thái y đến, Thử Lam Yên nhìn hắn thống khổ lại không dằn lòng được mà phải lén chạy đi gọi Trường Tương Tư đến.

Khi thấy Trường Tương Tư đến, Lãng Ngưu thoạt đầu là bất ngờ, cũng không quên mắng Thử Lam Yên một trận, sau đó đã bị người kéo lên giường đòi kiểm tra bằng được. Lúc đầu còn đòi cởi y phục Lãng Ngưu cho bằng được, hắn chật vật cản lại mới không bị cởi sạch

" chắc là dạo này bận rộn", Lãng Ngưu rút tay lại, sợ y phát dác bất thường " Trường ca, cho ta ngủ một chút sẽ khỏe lại"

Trường Tương Tư không nói cho hắn biết y đã phát hiện ra từng luôn khí lạnh chạy tới lui trên cánh tay hắn, y biết tên này cố tình che giấu nên cố tình không vạch trần, xem thử hắn muốn giấu y tới khi nào.

Lãng Ngưu thấy y không lên tiếng, ngồi một chỗ mà chau mài sâu,  hắn gập ngón trỏ gỏ lên trán" Trường ca đến thăm ta ta thực sự rất vui, nhưng người đang bận mà tên chuột thối đó lại không hiểu chuyện, kéo người đến đây làm người bận lòng. Trường ca, huynh đừng chau mài, thực đó cho ta ngủ một chút sẽ khỏe lại"

Hắn nói xong thì cơn lạnh tràn lên đầu, cả người tê dại mà ôm gấp một bên tai, ẩn nhẩn không để người trước mặt nhìn thấy.

" xin lỗi, là ta hại đệ"

Lãng ngưu giương đôi mắt vì nhịn đau mà găng tơ đỏ, nghĩ là Trường Tương Tư đang tự trách chuyện tú cầu. Hắn ôm đầu lấc mấy cái, cố chỉnh lại giọng điệu" Trường ca, là ta tình nguyện, không liên quan người"

Trường Tương Tư siết góc áo, y sẽ không nói cho hắn biết, y nghe ra hắn đang ẩn nhẩn chịu đau. Vì không để hắn biết nên y cũng đang cố dùng giọng điệu thờ ơ như thường để nói chuyện" ta, ta giúp đệ châm cứu một chút, như vậy sẽ dễ ngủ hơn"

" không cần đâu..."

Lời chưa nói hết, cánh tay đã bị bắt lấy. Lãng Ngưu bị dọa , sau đó nhanh chóng rút tay lại, bất an tràn vào lòng như lũ về nguồn" Trường ca, huynh về đi, ta kêu Thử Lam Yên đưa huynh về"

" Ta giúp đệ giải độc", Trường Tương Tư bình tĩnh nói " ta nói thật, ta biết cách giải độc, để ta thử đi"

Lãng Ngưu lại muốn nói, nhưng cơn tê buốt chặn lại đầu lưỡi, làm hắn không thốt ra được gì. Luồn khí lạnh điên cuông náo loạn trong đầu khiến hắn muốn điên loạn mà hét lên. Hắn sợ bản thân mình không thể kìm chế mà bạo phát linh lực làm người bị thương vì vậy chỉ biết co gập người ôm chặt lấy đầu, dùng lí trí sót lại truyền luồn hỏa khí trần áp thứ tà cuồng gây loạn

" ta xin người....làm ơn...cầu người tránh xa ta ra đi" người nài nỉ " ta sẽ tổn thương người...Trường ca...cầu người"

Hai luồn khí rượt đuổi nhau làm hắn như muốn nổ tung ra. Hắn không thể rút đao tự đâm vào người để thanh tỉnh như mọi lần nên chỉ biết dùng răn cắn vào cánh tay, máu tràn kẻ răng, làm bản thân vì đau đớn mà giữ lại chút thanh tĩnh.

Bỗng, đôi vai được giữ chặt, cả người vô lực của Lãng Ngưu bị kéo dậy. Sau đó là đôi tay lạnh lẽo áp sát vào gò má ẩm ướt mồ hôi của hắn

" Lạnh sao?" Trường Tương Tư vuốt ve lấy gò má " không sao, ta giúp đệ, sẽ không còn lạnh, cũng không còn đau nữa"

Lãng Ngưu nắm vội lấy bàn tay đó, siết chặt, giữ lại " Trường ca người ngoan một chút, khi này không phải lúc cứng đầu đâu, nghe lời ta một lần này thôi được không?"

Hắn nhắm mắt nuốt khó chịu, khi mở mắt lên đã tích một chút khí lực, gọi lớn " Thử Lam Yên...Thử Lam..."

Chữ " Yên" đã bị nuốt vào miệng rồi, kín kẽ chôn chặt bên trong khoang miệng hắn, bị dồn ép nuốt trở lại.

Lãng Ngưu kinh ngạc mà xoay tròng mắt lại, mãnh vải đỏ kia đang gần trong gang tấc. Hắn chưa kịp phản ứng đôi môi kia đã di chuyển, dùng sức, khí lực trong cơ thể từ đó mà bị hút ra ngoài

Thử Lam Yên đứng ngoài cửa, nghe gọi vừa mới xoay chân, nhưng không biết nghe thấy gì đôi chân đã đảo lại vị trí cũ, hắn rũ mi nhắm mắt

Đôi mắt của Lãng Ngưu vì ẩn nhẫn đau khi nãy mà còn phím hồng khóe đuôi, hiện giờ đang ngỡ ngàng nhìn lấy hành động đột xuất của người này, cái người này, lúc nào cũng như vậy, là không biết hay không sợ , lúc nào cũng thích hiến thân cho cọp thế này. Hắn không thu mắt, không bỏ xót một cái chớp mi, một cái chau mài nào, khi này luồn khí hàn trong cơ thể hắn lì lợm không chịu ra, thế là y lại dùng một chút sức, đôi tay phía sau gáy hắn kéo sát về phía mình hơn, cẩn trọng mà hút từng đợt khí trở về.

Trước bao nhiêu hành động, hắn như hóa thành tảng đá, không nhúc nhích một ngón tay nào.

Trường Tương Tư thu được một chút khi hàn vào cơ thể, vui vẻ vì ném được thành quả vì vậy thêm triền miên mà hút bằng được số khi hàn kia ra ngòai. Người dẫn dắt hắn, ngã lưng xuống giường. Trong lúc Lãng Ngưu chổi tay, khủy tay bị chợt một cái, đôi môi tách rời, khí hỏa tràn ra khẻ hở của đôi bên, quyện vào nhau giữa không trung

Trường Tương Tư tóm ngụm khí vào miệng, nuốt xuống, buông cái thở dốc, hướng người bên dưới, hỏi" đã hút hết hàn khí chưa?"

Lãng Ngưu chổi khủy tay, âu yếm nhìn người bên trên, người vì lo cho hắn mà không màn bản thân như vậy, lại chủ động như vậy làm hắn vừa vui vừa xót. Nhìn từ vải đỏ che mắt, đến sóng mũi, cuối cùng là đôi môi nhạt màu, còn vương chút dấu nước, không rỏ là của hắn hay của y, hắn vươn tay, lau đi" Trường ca, huynh uống rượu sao?"

Trường Tương Tư không trả lời vấn đề đó, vẫn cố chấp mà hỏi " đã hút hết hàn khí?"

Thấy người kẹp hai ngón tay muốn đưa lên trán kiểm tra, Lãng Ngưu tóm lại, kéo xuống đặt bên môi hôn một cái, lại đưa xuống áp đôi tay đó vào ngực mình, giọng ủy khuất " còn khó chịu, vô cùng khó chịu, như đám lửa lớn chưa được dập tắt, huynh có cảm thấy không?"

Trường Tương Tư rũ mi nhìn, đôi tay y di chuyển một chút, sờ lên, xoa lấy một chỗ, y nói " chỗ này, có một vết sẹo"

Lãng Ngưu cảm giác như bản thân sắp không thở nổi nữa, hắn gật đầu "ừm"

Tay Trường Tương Tư di chuyển xuống hông phải " dài thế này? Sẹo ở ngón tay trỏ là tình duyên kiếp trước chưa thành, vậy ngươi mang số sẹo này đi đến kiếp sau, sẽ là giai thoại gì đây?"

" Trường ca, huynh thích chúng không" Lãng Ngưu đột nhiên hỏi

Trường Tương Tư như không hiểu hắn muốn hỏi gì, nâng mặt lên nhìn

Lãng Ngưu lặp lại" Trường ca có thích những vết sẹo trên người ta không?"

Trường Tương Tư vô thức chau mài, y cảm thấy chữ thích này vừa mơ hồ lại vô cùng khó hiểu, nên không biết trả lời thế nào? Là muốn hỏi y có thích những chiến công của hắn hay muốn hỏi điều gì vậy? Trường Tương Tư vô thức cảm thấy ngột ngạt khó thở, ngăn tim như có thứ gì đó chèn ép, không thở nổi nữa.

Thấy người không đáp, Lãng Ngưu lại lần nữa nâng tay Trường Tương Tư, hắn cúi đầu, hôn lên vết sẹo ở ngón trỏ của y" ta thích những vết sẹo trên người Trường ca, chúng rất đẹp, là sẹo trên tay hay sẹo trong lòng, ta cũng đều muốn trân quí, ta hy vọng huynh cũng trân quí ta như vậy"

Trường Tương Tư bị hắn miết ngón tay, làm tâm can có chút nhột " sẹo của đệ, rất đẹp"

Lãng Ngưu lại hỏi " vậy Trường ca có thích không?"

Trường Tương Tư lại rơi vào khoảng không mơ hồ. Chờ lâu nhưng không có câu trả lời, Lãng Ngưu ủy khuất cắn môi dưới" ta...ta khó chịu"

Trường Tương Tư vội hỏi " hàn khí chưa hút hết sao?"

Lãng Ngưu khom người chổi cù chỏ lại" không hút hết được, là của huynh cho ta, sống trong cơ thể ta hơn mười năm nay"

" xin lỗi, lúc đó nghĩ là giúp đệ, thành ra lại hại đệ khổ sở như vậy"

Lãng Ngưu đưa mắt nhìn người một cái, buông cái thở dài, hắn khom dậy vươn tay luôn vào khe tóc kéo đầu người gần lại, áp trán hai người sát bên nhau" thời gian trước có chút chật vật, nhưng hiện tại chẳng phải có huynh bên cạnh rồi sao, chỉ cần ta nói khó chịu, huynh không màn tất cả mà giúp ta giải độc đó sao"

Mà khi Lãng Ngưu vừa dứt lời, người đã áp tay vào gò má hắn, nâng mặt hắn lên, tiếp tục kề vào môi hắn. Triền miên một lúc Trường Tương Tư mới buông ra, giải thích " khi nãy đệ bảo khó chịu"

Lãng Ngưu giương đôi mắt kiêu đang mơ màng " người lấy cớ say nên cố tình khiêu khích ta"

" đệ không khó chịu nữa sao" Trường Tương Tư xoay người, định bỏ chân xuống giường " không khó chịu nữa vậy ta về"

Mà khi y xoay đi tay đã bị níu lại, sau đó một lực lớn kéo người lại, để y sà vào lòng hắn. Lãng Ngưu vùi mặt sâu vào làn tóc rối bên bả vai, hắn siết chặt như muốn dung nạp hai cơ thể làm một " Trường ca, huynh đang cố tình sao? Khiêu khích ta có vui không? Thấy ta chật vật kìm nén có vui không? Đồ xấu xa, chơi ta vui vẻ như vậy"

Trường Tương Tư vươn tay vỗ lên lưng hắn mấy cái vỗ về " Thế này sau này phải tìm người hàn thể cận kề ngày đêm rồi, biết là khó rồi nhưng đệ cũng phải quan tâm sức khỏe của mình, ngươi có mệnh hệ gì, Mộc quốc này ai bảo vệ đây"

" Ta biết rồi, chuyện này nói sau" Lãng Ngưu mỉm cười mãng nguyện, thêm siết vòng tay, nhích thêm gần, không để khe hở nào giữa cả hai "ta khó chịu lắm, cảm thấy người như muốn nổ tung, huynh chịu khó ở cạnh ta một chút được không, Trường ca của ta"

Lãng Ngưu cứ ôm người như vậy, không biết qua bao lâu nữa, dòng hàn khí trong người thôi chạy loạn, hắn mới buông Trường Tương Tư ra. Khi này mới phát hiện, người vì hỏa khí trong người hắn làm cho mồ hôi ướt cả tóc rồi. Cũng không rỏ Trường Tương Tư đã ngủ từ lúc nào, người khi này đang say rượu, ngủ rất sâu, mà bình thường không say ngủ cũng rất sâu. Lãng Ngưu áp tay bên hai gò má ngắm nghía một chút, đôi tay lại vô thức miết lấy đôi môi nhạt của Trường Tương Tư, thều thào" hôm nay vì nghĩ huynh say rượu, không tính sổ với huynh, nhưng nếu còn có lần sau huynh lại cố tình khiêu khích ta như vậy, ta sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu, có nghe rỏ chưa"

Trường Tương Tư ngủ như cá chết, không nghe rỏ lời đe dọa.

Lạc Trắc Diệp vừa chết chưa lâu thì tỷ tỷ song sinh của nàng ta là Lạc Yến Phân cũng ly thế. Bên cạnh sự tiếc thương cho Trầm Dã chính là nguyên nhân bí ẩn cái chết của hai vị tỷ muội này.

Các trà sư được dịp làm ăn khấm khá, những câu chuyện kì bí liên tục được cập nhật. Nào là Song Sinh oán, Đồng sinh đồng tử, tỷ tỷ à chúng ta cùng chết đi,...

Trà sư say mê kể " trời đêm trăng cao gió mát, trong khi các ngọn hoa đăng trôi lơ lửng trên dãy thiên hà, trong khi lời cầu nguyện của mọi người được mang lên thiên giới, thì Lạc Yến Phân đang đối diện với cửa địa phục, cô ta liên tục bị bức ép lùi về sau, lưng chạm vào lang cang cầu. Phía trước cô ấy là nữ nhân huyết y đang cầm đao, bức ép cô ta vào đường chết. Mặt nữ nhân huyết y chìm vào bóng đen, nhưng Lạc Yến Phân có thể nghe ra cái giọng đó quen thuộc có hóa tro cũng không thể nhầm lẫn đó,  đó chẳng phải là của Lạc Trắc Diệp, muội muội song sinh của cô hay sao. Cô nghe Lạc Trắc Diệp cười thé lên, xé rách màn đêm, vuốt lên tận trời cao, cười xong thì gầm nhỏ " tỷ tỷ, ta cô đơn lắm không ai bầu bạn với ta cả, chúng ta như hình với bóng đã hơn ba mươi năm, tỷ tỷ ta không nở xa người đâu, đến bầu bạn với ta đi. Ta không nỡ thấy tỷ cô đơn như vậy, người cũng thương Trắc Diệp mà đúng không?"

Âm thanh trà sư vang dội, chen qua các phòng. Trong căn phòng lầu hai của trà lâu, nữ nhân huyết y đang ngồi thưởng trà, âm thanh trà sư cùng tiếng vỗ tay kinh hô pha lẫn tạp âm ồn ào chen vào khe hở căn phòng. Người ngồi đối diện tâm nhàn khí định, y gấp vào tảng băng cho vào lò hàn khí, tuy nhiên nghe nữ nhân huyết y nói xong, y có chút bất ngờ, thận trọng mà hỏi lại " Mễ Chu Khiết?"

Nữ nhân huyết y gật đầu " mấy hôm nay trí nhớ ta hồi phục không ít, vừa hay nhớ ra được một số chuyện, vừa hay liên quan đến tên chết tiệt này."

Trường Tương Thủ nghiêm mặt " nói ra nghe thử"

Người nhàn nhã kể " Huynh có nhớ năm đó Mễ Chu Khiết giữ chức vụ các chủ trong Uyên thư các,mà toàn bộ sổ sách thư từ đều do một tay Uyên thư các quản, nếu là người của Uyên thư các thì có giải thích tại sao huynh điều tra lâu như vậy mà không tra ra ai là người gửi thư đến Hỏa quốc cho ta"

Trường Tương Thủ lúc trước cũng đã tra đến Uyên thư các, nhưng phần lớn kết quả đều hướng về phía Lãng Nguyệt Thiền, hắn nghĩ là Trường Tương Tư đang cố gắng bao che cho Lãng gia" Uyên thư các nhiều người như vậy, tại sao ngươi lại chắc chắn là hắn"

Trường Tương Tư lấy từ trong người ra lá thư để trên bàn, lá thư bị rách phân nửa " là lá thư năm đó ta ở Hỏa quốc nhận được, ngươi xem bên trên có có con ấn của Uyên thư các, khi đó ta cũng vì con ấn này mới tin là nội dung trong thư là thật nên mới tức tốc trở về. Mà người nắm giữ phong ấn Uyên thư các, ngoài các chủ khi đó là Mễ Chu Khiết thì còn ai nữa"

Trường Tương Thủ cầm lá thư đã rách phân nửa kia, đúng thật trên góc thư còn phân nửa phong ấn, là phong ấn của Uyên thư các Mộc quốc, người rơi vào trầm ngâm

" huynh có thắc mắc tại sao thư của Mễ Chu Khiết lại dễ dàng đến tay ta, nhưng khi huynh điều tra lại không tra được gì" Trường Tương Tư nói " là vì hắn có đồng bọn, hắn vẫn giữ phong ấn Uyên thư các là vì để ta tin thư này là thật, nhưng hắn không gửi bằng đường bình thường, Mạn Kỳ Giả giúp hắn đưa"

" quốc chủ Dị quốc?" Trường Tương Thủ vẫn còn thắc mắc " tại sao ngươi lại biết chuyện này, còn nữa, mọi thứ của Mộc độc nhân đều đã bị tịch thu hoặc tiêu hủy, vì sao ngươi có lá thư này"

" Hỏa Mịch La giúp ta một tay" Trường Tương Tư nói " thư là hắn tìm về từ Hỏa quốc giúp ta, nhưng trong lúc hấp tấp chỉ lấy được có phân nửa, nhưng cũng may có thể thấy được hình dạng phong ấn, Hỏa Chu Yếm giữ thứ này lại có thể vì muốn uy hiếp Mễ Chu Khiết"

" vậy còn Dị quốc? Dị quốc thì thế nào?"

" Hỏa Mịch La có con mắt âm dương, lá thư này được Hỏa Chu Yếm giữ trong kết giới, vẫn còn nguyên vẹn như ban đầu, vì vậy Hỏa Mịch La có thể nhìn ra được độc khí trên lá thư, nếu là độc khí chỉ có Dị quốc. Chính là nói năm xưa Dị quốc lợi dụng Mễ Chu Khiết cùng quốc chủ Hỏa quốc, Hỏa Hồ, cố tình đưa tin phụ hoàng mất cho ta hay, để ta trở về Mộc quốc, sau đó thì chúng gây nên nội loạn, chính thức làm cái lồng giết ta bên trong"

Trường Tương Thủ chau mài" Đệ tin tưởng Hỏa Mịch La như vậy, ngươi quên hắn họ Hỏa, lại còn là Tam điện hạ Hỏa quốc, cha hắn, ca hắn hận ngươi thấu xương sao?"

" ca, ta không tin Hỏa Mịch La, ta tin mắt mình, huynh nghĩ lại đi, Dị quốc hận mẫu hậu vì người cướp đi Mạn đà la của chúng, nếu Mộc quốc cùng Hỏa quốc sinh chiến chẳng phải chúng là người được lợi nhiều nhất, chẳng phải chúng cũng là người muốn tiêu hủy Mộc quốc nhất sao. Mà kế hoạch của chúng không toàn vẹn, thứ biến mất chỉ có Trường  gia mà không phải Mộc quốc, là vì có Lãng Nguyệt Thiền chống đỡ" Trường Tương Tư nói

Trường Tương Thủ xoay người tiếp tục gấp băng vào lò " vậy nên, mục đích của ngươi đến đây là muốn nói, ca ca của ngươi, hận sai người rồi, việc mà  ca ca của ngươi làm suốt mười năm nay chỉ như một kẻ điên"

" kẻ sau lưng biết điểm yếu của huynh, hắn muốn huynh tiêu diệt Lãng Nguyệt Thiền, khi đó Mộc quốc không ai chống đỡ nổi nữa, thế cuộc sẽ rơi vào tay hắn. Ta không nói huynh sai, ta chỉ muốn ca ca sáng suốt, đừng để kẻ khác dắt mũi. Lần này Dị quốc vẫn muốn sử dụng con cờ Mễ Chu Khiết này, tiếp tục thực hiện âm mưu dang dở của chúng, hay nói Mễ Chu Khiết chính là con cờ bị gài vào Đại Mộc" Trường Tương Tư nói " Vì vậy dù tư hay riêng, Mễ Chu Khiết đều ngán đường của ta, ta trở về rồi, sẽ không để hắn tiếp tục lộng hành"

Trường Tương Thủ vẫn vẫn gấp băng, gấp một lúc thì lò đầy rồi, hắn mới dừng tay, thở ra một hơi , hắn nhìn ra cửa sổ, nhìn phố xá bên dưới nhộn nhịp, ngỏ ý hỏi " đi một chút không?"

Trường Tương Tư hỏi " đi đâu?"

......

Chiếc xe ngựa dừng ở một nơi, Trường Tương Tư được Điềm Hạc Hiên dìu xuống, khi màn được mở, gió mát lùa vào mặt, mùi dịu mát của hơi nước, làm y cảm giác quen thuộc. Người được dẫn vào trong, y  vừa ngồi xuống ghế đã nghe thanh âm trong trẻo vang lên " thần tiên tỷ tỷ?"

Một giọng trầm đục ngăn lại " tiểu quỉ, ngươi lại gọi bừa cái gì, muốn phá khách của ta nữa hả"

Thanh âm trong trẻo kia nói " thật, là thần tiên tỷ tỷ đó, dù hôm nay người không che mặt nhưng vẫn mặc hồng y, với khí thế này, ta có thể nhận ra"

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.