Hồng Ngạn

Chương 2




Cơ thể mà Trường Tương Tư nhập vào hiện tại chính là công chúa điện hạ duy nhất của Mộc quốc, là con gái duy nhất của Lãng gia, Lãng Kinh Lạc. Trường Tương Tư không rỏ lí do vì sao nàng ta chết, cũng không rỏ nguyên nhân vì sao mình hồi sinh lại trong thân xác này. Hiện giờ chỉ chú tâm một chuyện: người đứng trước mặt y chính là đại hoàng huynh của Lãng Kinh Lạc, Lãng Ngưu. Người này tồn tại trong kí ức của Trường Tương Tư là một thiếu niên ngoan ngoãn hay cười, nhìn bộ dạng của hắn hiện tại, suýt chút nữa đã không nhận ra, đúng là nên cảm thán một câu, thời gian như nước chảy kẻ tay, trôi rồi không lấy lại được, người thay đổi rồi không tìm lại được hình dáng khi xưa nữa. Người khi nãy gọi thân xác này hai chữ" lão tam" chính là Tứ hoàng thúc của Lãng Kinh Lạc, Tứ vương gia Lãng Tiêu.

Năm xưa Trường gia thất thủ, chính Lãng Gia là người lên kế vị, Trường Tương Tư ở Mạnh Bà Đường ít nhiều cũng nghe được một ít chuyện trần thế từ nhóm hồn linh từ nhân gian mới xuống, trong đó có chuyện Lãng Nguyệt Thiền là kẻ sau lưng chủ mưu giết huynh hại đệ, cướp ngai vàng. Bằng chứng cho thấy chính là sau khi Lãng gia lên kế vị vị trí thần chủ đã trực tiếp ban ra một bộ luật gọi là Quốc Cấm, trong đó đứng đầu danh sách cấm này là Độc nhân Trường Tương Tư cùng những tà thuật của y.

Nếu để Lãng Nguyệt Thiền biết được Trường Tương Tư y quay trở về, còn chiếm dụng cả thân xác con gái hắn, không biết sẽ có biểu cảm gì? Trường Tương Tư cảm thấy mối nhân duyên hỗn độn rắc rối như tơ thế này không biết khi nào mới kết thúc.

Tình duyên nguội lạnh còn có điểm dừng lại, tuy nhiên hận thù không có nguội lạnh, dù bao năm trôi qua nó vẫn được cơn lửa trong lòng hâm nóng qua từng ngày, chỉ chờ thời cơ đến lại lần nữa bừng cháy, Trường Tương Tư biết rỏ lần bộc phát này không đơn giản như vậy, sẽ bị thiêu đốt đến tro tàn. Mà người hận Trường Tương Tư ở trần thế này không chỉ có một, người nuôi lửa lòng muốn thiêu đốt y không chỉ có Lãng Gia.

Trường Tương Tư đỡ tay Lãng Tiêu bước ra khỏi quan tài, do cơ thể nằm lâu bên trong cũng như việc y vừa mới nhập xác chưa quen với việc điều khiển tứ chi không thuộc về mình này, cho nên vừa mới đặt chân xuống đất, đôi chân đã nhũn ra như bùn nhão, mất thăng bằng mà ngã nhào về phía trước. Lãng Tiêu không kịp phản ứng với tình huống bất ngờ, cũng may khi đó có đôi tay đỡ Trường Tương Tư lại.

Trường Tương Tư bổ nhào vào cơ thể nam nhân rắn chắc, cơ thể hắn khi này như đang cố tình phát linh lực, thực nóng, cách vài lớp y phục nhưng như chạm trực tiếp vào đám lửa đang cháy vượng vậy, Trường Tương Tư cảm thấy nguy hiểm nên vội vội vàng vàng khom người dậy, nhưng vừa đứng lên lại vụng về mà ngã lại lòng ngực đó lần nữa, khi này chỉ nghe nam nhân bên trên thở dài một cái, hắn đỡ người dậy, nói " tiểu muội muội, ngươi thật không khỏe như vậy, chân đứng còn không vững thế này?"

Trường Tương Tư vịn hờ trên đôi tay Lãng Ngưu để tìm điểm tựa giữ vững cơ thể, y cảm thầy đầu choáng chân run, dù chỉ đứng gần nhưng hỏa lực kia phát ra không hề ít đi mà còn tăng lên mấy lần. Khi này Trường Tương Tư biết việc mình vấp ngã không phải do cơ thể thiếu lực hay tự nhiên mà ngã, có kẻ cố tình khiến y ngã vào cơ thể mình, còn dùng Hỏa lực để thăm dò. Với sức nóng hỏa lực phát ra khi nảy, nếu là hồn linh bình thường đã bị thiêu đốt đến không còn miếng hồn tàn.

Lãng Ngưu hẹp đôi mắt lại, nhìn người bên dưới cười bâng quơ " nhìn thần sắc ngươi thật tệ, là hỏa lực trên người đại ca dọa ngươi rồi?"

Cơ thể Lãng Kinh Lạc này là hàn thể tất nhiên không kiên dè với nguồn hỏa lực kia, Trường Tương Tư thu lại thần sắc nhanh chóng, khi này y giương ánh mắt lên trực tiếp đối diện với người bên trên, cùng với đó là hành động trở tay nắm chặt lấy cổ tay trái của Lãng Ngưu, như một hành động chắc chắn rằng bản thân mình không e sợ nguồn hỏa lực kia, mắt y kiên định, miệng giản thành đường nét cong cong nhu hòa " đa tạ đại ca chiếu cố, ta vừa sống lại chưa quen thôi, đại ca đừng cố tin thử ta nữa"

Lãng Ngưu trông xuống y, trước tiên là ngỡ ngàng với cái nắm tay bất ngờ kia, hắn nhìn chằm chằm cánh tay trái, nơi đó có đeo một chuỗi hồng ngọc, khi này chuỗi hồng ngọc vì cái chạm của Trường Tương Tư mà phát lên ánh sáng đỏ rực diễm lệ, ánh sáng đỏ ánh lên làn da bánh mật của hắn càng tôn lên làn da ngâm mạnh mẽ, nhưng Trường Tương Tư không hề phát dác ra bất thường. Sự bất thần chỉ xảy ra trông phút chốc trên khuôn mặt kia, khi Lãng Ngưu trông lại trên môi đã giản ra nụ cười " tất nhiên ca ca biết ngươi là ai, ca ca là thương ngươi lo lắng cho ngươi"

Trường Tương Tư cảm thấy bản thân không nhận nổi chữ thương đó " tất nhiên ta cũng biết đại ca thương ta, nhưng ngươi cứ thương theo cách như vậy, ta không nhận nổi"

Lãng Tiêu khi này đứng bên cạnh, nghe thấy người sinh khí rồi, hắn liền giải hòa bằng cách vung tay đánh Lãng Ngưu, vừa ra tay vừa mắng " lại giở trò ức hiếp người, con hồ li như ngươi không trêu người thì ăn không ngon, muội muội ngươi vừa sống lại cũng không để nó yên nữa"

Lãng Ngưu buông người để Lãng Tiêu đỡ lấy, vừa né đòn vừa phá lên cười " ta sai ta sai, ta không nên đụng vào bảo bối của các người"

Trường Tương Tư để Lãng Tiêu dìu mình, cảm thấy đầu lại lên cơn choáng " chắc là nằm lâu quá nên chưa quen, người để ta ngồi nghỉ một chút "

Lãng Tiêu dìu y về phía trước, đặt ngồi xuống một chỗ bên góc liều, sau hướng nam nhân có gương mặt ôn nhu đứng gần kia nói " nhìn ngươi tệ như vậy không thể lơ là, để Vân Du công tử kiểm tra cho ngươi một chút"

Trường Tương Tư gật đầu để vị Vân Du công tử tiến lên kiểm tra mạch tượng. Khi này y ngồi gần cửa lều, gió như có như không thổi bay lớp cửa liều bay đi, bên ngoài gió thổi mưa bay, mưa như xối nước mịt mờ không nhìn rỏ khung cảnh, nhưng chịu khó nhìn một chút sẽ thấy hàng người nhấp nhô đầu cao đầu thấp trong màn mưa dày đó, đứng đầu hàng người kia là một dáng người đang quì, bên tay hắn cầm cột thanh phương trượng, Trường Tương Tư kinh ngạc mà quay lại hỏi Lãng Tiêu " họ đang làm gì?"

"ày, bọn rảnh hơi đó, ăn không ngồi rồi tìm chuyện quấy rối đó mà, ngươi đừng để tâm"

" đều là đại thần, không có nguyên do không thể bị phạt quì"

Lãng Tiêu biết không thể trả lời qua loa với người này, vì vậy thực lòng mà giải thích đầu đuôi mọi chuyện " đôi với sự ra đi của ngươi, quốc chủ quốc hậu vô cùng đau lòng mà ngã bệnh cả rồi, vì vậy buổi Tang Lễ hôm nay giao cho ta cùng với Nhị hoàng thúc của ngươi tiếp quản, ngươi cũng biết Nhị hoàng thúc của ngươi cổ hủ cố chấp, đã nghe lệnh đương nhiên bằng mọi giá sẽ hoàn thành mệnh lệnh đó"

Trường Tương Tư giương tầm mắt nhìn người cầm phương trượng kia, tuy quì nhưng lưng thẳng tắp, mưa xối xả cũng không làm cong tấm lưng kia khắc nào " người kia, là Nhị hoàng thúc nhỉ?"

" Chính là Các lão", Thấy Trường Tương Tư quay sang, người mới lên tiếng lập tức hành lễ " tham kiến Tam điện hạ, thuộc hạ là Tiêu Nhậm, hiện đang làm việc ở Ngoại viện Linh Y điện"

Trường Tương Tư đưa mắt nhìn gã một lúc, mới lên tiếng " Ta biết!"

Tiêu Nhậm liền nắm bắt cơ hội mà luyên thuyên kể" Chỉ là lúc chuẩn bị hạ quan tài xuống huyệt, có người đến báo tin cho Tứ vương gia và Đại điện hạ biết được là Vân Du công tử phát hiện bên trong quan tài có bất thường nên muốn mở nắp quan tài. Ngươi cũng rỏ chuyện quan tài đã đóng bảy tấc đinh làm gì có chuyện mở ra, Các Lão lại là người nghiêm nghị cổ hủ không biết tiến lui thoái lường thế nào, ngay cả quan tài bị lật mà Các Lão còn không cho mở nắp quan tài xem xét bên trong thế nào, bây giờ lại xuất hiện người đòi mở tất nhiên là kịch liệt phản đối rồi. Nhưng Vân Du công tử là người thông tuệ là đệ nhất tài tử của Đại Mộc ta, nếu y nói người còn sống, làm sao lại không đáng tin cho được. Cuối cùng là ta chọn đánh liều một phen tin tưởng Vân Du công tử, cùng với bọn họ đối đầu một phen, cũng may khi đó Tứ vương gia đến kịp cho người cứu người, bọn họ vì phản đối mà đồng loạt quì như vậy đó"

Tiêu Nhậm này trong kí ức của Trường Tương Tư khi xưa chỉ là một vị phu tử nhỏ bé trong Uyên Thư Các, qua một đời người, bây giờ nghe giọng điệu ngông cuồng của hắn hiện tại, dù không biết Ngoại viện Linh Y quyền cao chức trọng thế nào, cũng đủ biết địa thế tên họ Tiêu này trong triều không nhỏ, trưc tiếp công kích vị Các Lão kia đương nhiên lá gan không nhỏ chút nào rồi. Trường Tương Tư không rời ánh mắt dò xét khỏi người Tiêu Nhậm, cao hứng mà hỏi " nói như vậy là bọn họ đều không muốn công chúa điện hạ này sống lại rồi?"

Không để Tiêu Nhậm khoa môi múa mép, Lãng Tiêu lên tiếng trước "tính tình Nhị thúc ngươi trước nay cương trực, người làm vậy cũng nghĩ cho danh tiếng Hoàng Tộc, chỉ có điều vô tình quá, ta đang giận cái vô tình của y. Nhưng cũng từ đó mà xem, xem ai thực lòng ai giả dối, trong số hàng người quì kia, có kẻ như Nhị Thúc ngươi lo nghĩ cho đại cuộc, cũng có kẻ có tư tình riêng, âm mưu riêng, xem như là phạt một chút, không chết được"

Trường Tương Tư nhìn đám người " giả dối" ngâm mình trong biển nước kia, lại đưa mắt nhìn nhóm người " thật lòng" trong lều. Lòng người là thứ sâu không thấy đáy, càng dò ra thực hư càng kinh hãi tột cùng. Khi Trường Tương Tư còn nằm trong cổ quan tài, có một nguồn linh lực mạnh mẽ đã truyền vào người y, bắt buộc y nhập vào thân xác Lãng Kinh Lạc. Có người muốn kéo y về nhân gian, còn dàn sẳn đường, giúp y thực hiện hành vi đoạt xá trắng trợn thế này. Mà "người này" chắc chắn là vị cao nhân nào đó nằm trong số những người trong buổi Tang Lễ hôm nay, là nhóm người " giả dối" ngoài kia, hay nhóm người " thật lòng" trong này. Trước mắt cứ xem như đây là một hành động đứng về phía Trường Tương Tư, nhưng không ai đoán được, " người này" đang yên đang lành lại muốn hồi sinh một tên Độc nhân hại nước hại dân như y trở về, rốt cuộc đang suy tính trong đầu âm mưu đáng kinh sợ nào? Hắn rốt cuộc muốn lợi dụng thứ gì từ một hồn linh đã chết gần 10 năm như y?

Vân Du công tử thăm khám xong sau đó báo cáo kết quả " cơ thể điện hạ đều không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ có điều..."

Chỉ có điều cái gì? Trường Tương Tư lúc nãy đã nghe danh vị Vân Du công tử này, nếu hắn đã là người không tầm thường, phát hiện một hồn linh là Trường Tương Tư trong cơ thể này là điều không quá khó, vì thế y nâng mắt nhìn người đối diện

Vị Vân Du công tử kia trước sau không nhìn thẳng mặt y, hắn thu gom dụng cụ lại, từ tốn nói " ta phát hiện thần trí điện hạ không được tốt lắm, hẳn là do cú lật linh cửu khi nãy gây nên, người cần đặc biệt quan tâm vấn đề này"

Lãng Tiêu bên cạnh nôn nóng " thần trí không được tốt, ý là nói bị ngã tới hư não rồi hả?"

Vân Du công tử giải thích " không nghiêm trọng như vậy, vương gia đừng vội"

Trường Tương Tư không nghe hai người bên cạnh ồn ào, vừa mới tỉnh lại cũng vừa hay phát hiện có quá nhiều chuyện ập đến cùng lúc, có quá nhiều chuyện để lo, y rỏ ràng hơn bất kì ai, lần sống lại này, không đơn giản như vẻ bề ngoài trơn tru hào nhoáng của nó.

Vì Trường Tương Tư nặng lòng suy tư nên y sớm giờ đều không hề chú ý tới, có một ánh mắt nơi góc liều đang nhìn về phía y chăm chú.

Bất ngờ, từ một góc, âm thanh đột ngột cất lên " cẩn thận!"

Lãng Ngưu vừa kinh hô xong thì lập tức phát linh lực triệu hồi thần võ. Sợi dây dài ngoằn như con rắn xuất hiện giữa không trung lập tức nhận lệnh bổ nhào về phía Trường Tương Tư quấn lấy cái đầu đao đang thô bạo lao về phía y.

Trường Tương Tư thu lại thần thức, khi này mới phát hiện mũi đao cần kề gần ngay mình gang tắc đã được sợi dây đỏ rực kéo đi, y lập tức nhìn lên, trông thấy Tiêu Nhậm đang chật vật muốn lấy lại thanh đao từ sợi dây đỏ kia. Tình huống nguy hiểm ập đến, Lãng Tiêu cùng Vân Du công tử chặn phía trước người Trường Tương Tư.

Hai bên giao chiến thần võ trong túp lều người đứng còn chật hẹp này, lập tức thu hút sự chú ý của người bên ngoài, nhóm Mộc Phù Binh canh gác bên ngoài cũng tràn vào.

Vị Tiêu đại nhân bình thường trên triều chỉ là một con ma ốm, trói gà không chặt, thứ giỏi duy nhất là cái mồm ba hoa, thế mà không biết cái gã mồm rộng này lấy đâu ra thần lực có thể giao chiến với chiến thần Ngưu lang quân sát phạt tứ phương trăm trận trăm thắng kia, đã đánh hơn 5 chiêu mà không hề có dấu hiện bại trận.

Tiêu Nhậm hiện tại không khác con trâu điên đang lao về người mặc y phục đỏ nó ghét, mỗi đao xuất ra đều muốn chém cho đối phương đứt rời cơ thể ra, chém cho hồn phách tiêu tán. Đối nghịch với sự điên cuồng đó, Lãng Ngưu lại vô cùng ung dung, hắn có thể đoán ra Tiêu nhậm sẽ chém về phía nào, hắn sẽ tránh về phía nào.

Hắn lách người về bên trái, đao truyền linh lực chém về hướng ngược lại, làm cái liều rách toạc một lỗ dài. Lãng Ngưu tóm lấy mũi đao, kéo Tiêu nhậm về phía mình, sau đó thuận thế xoay người lại đá gã ngã chỏng vó lại cái phía lỗ rách kia.

Bên trong liều chặt hẹp, Lãng Ngưu dời sự chú ý một chút, với sự công phá của hai thần võ, không tới ba chiêu nữa cái liều này sẽ bị xé toạc mất, nghĩ vậy hắn liền hạ lệnh " Hỏa Hỏa, trói!".

Sợi dây đỏ như con rắn ngoằn ngèo ngay lập tức tóm lấy đối phương, Tiêu nhậm lách mình trách khỏi chiêu trói của nó nhưng thanh đao của y lại không, vì vậy thanh đao kia chính thức bị Hỏa Hỏa trói mấy vòng, sau đó hiên ngang loi cả thần võ lẫn chủ nhân ra ngoài lều theo hướng cái lỗ rách kia.

Mộc phù vệ lập tức chạy ra ngoài, bao vây lấy họ, nhóm người quì ngoài mưa bên ngoài cũng nháo nhào nhìn về phía náo loạn bên này.

Người vừa đi hết, trong lều trở nên trống không, sự ngột ngạt căng thẳng cũng tiêu tán, nhưng thần sắc Trường Tương Tư vẫn khó coi, y vẫn giương mắt nhìn hai người đang giao đấu bên ngoài trời mưa giông.

Lãng Tiêu thấy y căng thẳng thì hỏi " ngươi biết Tiêu Nhậm bị gì sao"

Trường Tương Tư gật đầu " là con rối"

Cũng giống như cách gọi, con rối bình thường biểu diễn trên sàn diễn là nhờ người múa rối sau màn dùng dây điều khiển nó. Tà thuật này cũng dựa theo qui tắc như thế, người bị gieo thuật sẽ bị chủ nhân nó đứng ở sau màn điều khiển mọi hoạt động bằng một con rối rơm, mọi hoạt động đều dựa vào linh lực của chủ nhân vì vậy con rối như thế nào không quan trọng, tùy tiện chọn một người cũng được, quan trọng chính là linh lực người điều khiển. Thuật này được xếp vào danh sách là một trong Cấm thuật của Mộc độc nhân. Tuy nhiên có đôi khi người múa rối không đủ tu vi sẽ bị con rối thoát khỏi khống chế của chủ nhân, quay lại khống chế ngược lại chủ nhân của nó, vì sự nguy hiểm đó nên không ai dám tùy tiện đụng vào.

" Tà thuật của Mộc độc nhân?", Lãng Tiêu phác dác, nheo mắt nhìn y " sao ngươi lại biết tà thuật của Mộc độc nhân"

Trường Tương Tư nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của người đối diện, biết mình nói phải điều không nên nói, đang tìm cách lấp liếm. Bỗng cảm giác được một hàn khí lạnh truyền từ sau gáy, Trường Tương Tư lập tức lách người né sang cánh trái, kéo theo Vân Du công tử đứng bên cạnh, đẩy y về phía Lãng Tiêu, sau đó lách mình né khỏi những đường đao như hổ vồ mồi kia.

Không phải đao, mà là một chiếc nhẫn sắt đeo ở ngón giữa, trong chiếc nhẫn thiết kế cơ quan binh khí, lộ ra một đầu kim dài 3 tấc. Tuy không thể lấy mạng nhanh như đao kiếm nhưng nó dùng để tấn công ở những khoảng cách gần, chuyên dùng đâm vào những huyệt tử như cổ hay tâm trán. Người dùng được hung khí này phải là kiểu đao pháp xuất thần, nhanh như gió mạnh như nước, đánh đòn nào không đỡ đòn nấy. Hiện tại những đòn mà thích khách kích ra đều phát huy mọi ưu điểm trên, tuy nhiên Trường Tương Tư có thể nhận ra gã này không muốn lấy mạng mình, với năng lực của hắn muốn lấy mạng Trường Tương Tư dễ như trở bàn tay, nhưng hiện giờ xem người này cố tình trêu đùa y như vậy, Trường Tương Tư thật tâm có chút giận dữ " giả dạng phu khiêng nằm vùng như vậy, xem ra ngươi chơi rất vui"

Thích khách giấu mặt bên trong vành nón lá, đa phần là hắn đuổi người kia phòng, chơi thật sự rất vui vẻ" được điện hạ tiếp đãi, là vinh hạnh của ta"

Trường Tương Tư không có võ lực, nhưng chiêu thức phòng vệ y có thừa. Mắt rất tinh nên né rất chuẩn, phu khiêng đâm trượt mấy lần thì thêm nóng, Trường Tương Tư lại nhắm đúng ngay lúc sơ xuất này của hắn, đang chạy trốn bỗng nhiên trở người, vung chân đá một đòn vào bụng làm gã phu khiêng chật vật lùi về sau 5, 6 bước.

Phu khiêng bị tấn công đột ngột lùi về sau ôm bụng, gã hứng thú mà bật cười một cái, khi này muốn tiến lên dạy dỗ người bày trò vặt khi nãy một trận, bỗng phát hiện sau lưng có linh lực phát ra, lập tức trở người đón đường kiếm bay xuống gáy phía sau.

Trường Tương Tư dừng ở bên góc lều ôm hông thở hì hục, vì lâu không vận động nhiều như vậy nên cơ thể già nua của y có dấu hiệu đau nhức, hiện chúng đang phản kháng um cả lên. Trường Tương Tư dời suy nghĩ, tập trung nhìn tên đang đánh nhau với Lãng Tiêu, võ lực tên này không phải dạng thường, tuy nhiên là loại liều mạng để dành chiến thắng, phô trương thể lực cùng sức mạnh thân thể là chủ yếu, vì vậy có quá nhiều sơ hở để đối thủ bắt được

Lãng Tiêu dù gì cũng chỉ giỏi thuật không thiên võ, đối phó với tên liều mạng này cũng có chút chật vật, khi này kịp nhận ra đối phương là ai" là ngươi, người đánh ngươi là Tiêu Nhậm, muốn trả thù thì tìm hắn cớ sao lại sinh sự như vậy"

Nón che mưa của thích khách chưa tháo xuống, che khuất nửa gương mắt phía trên, chỉ thấy hắn nhe răng cười một cách đầy gian manh, lộ hàm răng trắng muốt. Mà sau khi nở nụ cười thì sát khí tấn công thêm dữ dội " hắn? Hắn không đủ trình


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.