Binh gia đem loại lực lượng này phát huy đến cực hạn, làm vũ khí của từng binh sĩ. Như vậy Địa Long Tiễn cơ hồ sẽ có không gian tăng lên vô hạn.
Nếu như đem thuộc tính Ngũ Hành dung nhập vào trong một loại mũi tên mà nói. Hơn nữa còn làm được chuyện điều hòa Ngũ Hành. Dường như cũng chỉ có một loại vũ khí hoàn thành được chuyện này. Đó chính là Khổng Tước Linh của Khổng Tước đạo cung.
Chẳng qua là chi phí của Khổng Tước Linh lại cao tới mức không hợp lẽ thường, căn bản không phải là thứ có thể trang bị quy mô lớn cho quân đội. Tô Kính mở ra bản vẽ của Khổng Tước Linh, định giảm bớt thời gian thiết kế và phí tổn tạo thành.
Nếu không mà nói, dựa vào hắn và Thần Lâm, muốn thiết kế ra một loại vũ khí chi phí vừa thấp, uy lực vừa lớn mà nói. Trên cơ bản là hcuyejne rất không có khả năng a.
Đi trước một bước, phải là tham khảo, cũng có thể nói là lược bớt.
Nếu là không có hạn chế thời gian mà nói, Tô Kính có thể nghiên cứu năm ba ngàn năm. Khi đó muốn chế tạo ra vũ khí quân dụng siêu việt Khổng Tước Linh mà nói, cũng là chuyện rất là đơn giản. Ít nhất muốn trang bị cho tất cả Tiễn Sư cũng không phải là vấn đề gì quá lớn. Phí tổn cũng sẽ nằm trong phạm vi hắn có thể tiếp nhạn được.
Trong Cự Nhân chiến xa, Tô Kính tiện tay vẽ lên trên một tờ phù chú khổng lồ, mười tên binh sĩ trông rất sống động nhanh chóng hiện hình ở dưới ngòi bút của hắn.
Bỏ cái phù này xuống, Tô Kính lại lấy ra một tờ khác, lại một lần nữa vẽ. Lần này chỉ là một binh lính mà thôi. Mà ở trên người binh lính này, khôi giáp đã hoàn toàn chuyển đổi hình thức, tất cả trang bị, cũng từ từ hiện ra.
Cuối cùng Tô Kính cũng triệt để bỏ đi thành kiến, bắt đầu dựa theo suy nghĩ ở trên Địa Cầu, bắt đầu nghiên cứu xem nên trang bị cho binh lính của mình như thế nào.
Tất cả binh lính, cũng đều có một bộ trang bị cơ sở. Những trang bị cơ sở này, căn cứ vào trình độ tinh nhuệ của binh lính, độ trung thành của từng người mà chia làm ba cấp bậc. Nhưng mà chức năng cơ sở cũng đều giống nhau.
Sau đó lại căn cứ theo các loại binh chủng khác biệt mà tạo ra vũ khí đặc biệt khác nhau.
Tỷ như bộ binh mà nói, chủ yếu là trường thương, chiến phủ, chiến chùy, nỏ cầm tay… Vũ khí của kỵ binh thì là chiến đao thường trang bị trên chiến trường. Còn có phá giáp mâu, một tay cầm nỏ làm vũ khí. Công binh lại phải tăng thêm một chút đồ chấn động. Cứ như vậy mà suy tính ra, trang bị cơ sở của tất cả mọi người đều giống nhau, chẳng qua là căn cứ vào sự khác biệt của binh chủng mà tăng thêm những đồ khác biệt mà thôi.
Cứ như vậy, tính thông dụng của trang bị cũng sẽ không hạ xuống. Phí tổn thay đổi y phụ của cả cả quân đội cũng sẽ không bị đề cao quá nhiều. Ngược lại cũng sẽ bởi vì suy nghĩ mà lâu dài mà mà sẽ hạ thấp phí tổn.
Bất kể kết quả của việc mua bản vẽ từ mười hai đạo cung như thế nào, Tô Kính đều phải tiến hành thay đổi y phục như vậy. Cùng lắm thì các loại bản vẽ của Chư Tử bách gia hắn sẽ lại nghiên cứu qua một lần. Có lẽ cũng có thể thuận lợi hoàn thành kế hoạch cải tạo.
Mua bản vẽ từ mười hai đạo cung là bởi vì bản vẽ của mười hai đạo cung bắt nguồn từ khắp nơi. Cấp độ tương đối cao, lại có thể tin tưởng được. Trải qua năm tháng khảo nghiệm, là truyền thừa tinh hoa nhất từ vô số năm tháng.
Nếu như có thể tới tay mà nói, có thể chế tạo ra vũ khí mới, sẽ có không gian tăng lên rất cao hơn. Nếu như thực sự có thể tạo dựng lên Tiên giới, như vậy hoàn toàn có thể tiếp tục sử dụng được những vũ khí này.
Những kế hoạch này, cũng không có giấu diếm được đám người Đường Hà. Tô Kính thay đổi y phục là vì liên minh. Chỉ bất quá đám người Đường Hà không có nhân mạch, bản vẽ vũ khí, cuối cùng tất cả đều nắm giữ ở trong tay của Tô Kính. Chỗ tốt mà đám người Đường Hà đạt được đương nhiên là giá vốn a, không cần bọn họ động thủ xuất lực làm gì.
Đám người Đường Hà cũng không lo chuyện gì, bọn họ cũng có bí pháp, trang bị của riêng mình. Sau đó cũng quay lại cống hiến cho liên minh mà thôi. Nếu như Tô Kính không lấy được bản vẽ, thế nhưng cũng có thể dùng giá tiền tiện nghi nhất, có thể mua số lượng vô hạn a.
Trong liên minh, loại đồ này có một hạn chế duy nhất, đó chính là không thể dùng để đầu cơ trục lợi mà thôi.
Tô Kính đã nhìn thấu bản chất nhu cầu của chiến tranh. Cho nên kế tiếp hắn lại quan sát chiến trường một chút, chẳng qua chỉ là bổ sung chỗ sơ hở mà thôi. Chỉ có Mộ Ngân Mâu và Tô Mộ lưu lại ở trên không trung. Vô Ưu công chúa trực tiếp rời đi, đi lên bên trên Kim Ngọc Phù Đồ, lợi dụng Truyền Tống Trận, lại trở về Đông Tần một chuyến.
Hai người Tô Kính và Đường Hà bắt đầu thương lượng làm sao có thể cải tạo quân đội được. Lại làm sao có thể sử dụng Luyện Khí sĩ, làm sao có thể đối mặt với chuyện ngoài ý muốn tương tự hôm nay.
Khôi Lỗi mô hình lớn của Tô Kính chẳng qua chỉ có tác dụng phụ trợ. Lúc đối phó với đầu quái vật cường đại kia, nếu như không có cường giả như Nguyên Thiên Y, nhiều nhất chỉ có thể làm trễ nải vài giây đồng hồ của đầu quái vật này mà thôi.
Trừ phi Tô Kính có thể đưa lên mấy chục vạn Khôi Lỗi mô hình lớn, nếu không sẽ không có một chút ý nghĩa nào cả.
Tô Kính nói với Đường Hà:
- Ta hi vọng ở trong liên minh, mỗi một binh lính đều có thể có khôi giáp hợp cách. Phương thức phòng ngự của những khôi giáp này phải dùng Ngũ Hành Đạo thuật làm trụ cột. Nếu như luyện chế ra thì có thể bảo đảm cho các loại binh lính sinh tồn ở trong các loại hoàn cảnh.
- Quá đắt.
- Chuyện phí tổn để ta suy nghĩ. Loại khôi giáp cao quý nhất này, ít nhất cũng phải bảo đảm trang bị cho toàn bộ binh lính tinh nhuệ của chúng ta. Mà thực lực của chúng ta, sớm muộn gì cũng có thể khuếch trương đến trình độ với tương đương với cửu đại gia tộc. Nếu như như vậy, năm người chúng ta liên minh lại, ít nhất phải đảm bảo cho mỗi người ở trong tám vạn tinh nhuệ phải được trang bị loại khôi giáp này. Về phần số binh lính còn lại, ta sẽ tính toán tiếp. Yêu cầu duy nhất chính là tính thông dụng. Ta sẽ phân chia binh lính thành sáu cấp bậc. Mà các binh sĩ trong sáu cấp bậc này, chín thành trang bị cũng có thể thay đổi cho lẫn nhau.