Đường Hà và Mộ Ngân Mâu cũng không có cách nào gần.
Công chúa Vô Ưu toàn thân đạo khí, đối với con xúc xắc vận mệnh này cũng không thể tiếp xúc. Lâm Hoành Sơn nhẹ nhàng cầm trong tay, không thấy hắn thi triển ra bất kỳ bí pháp nào, con xúc xắc vận mệnh này lại thành thật, không nhúc nhích.
Lâm Hoành Sơn cười nói:
- Tô Kính, vật này không tệ. Ta lấy về cho phụ thân ngươi. Hầu gia nói, nếu như vật này là thật, món bảo bối này của ta, lại cho ngươi.
Lâm Hoành Sơn nói xong, lấy ra một mảnh ngói ngọc.
- Đây là tiên ngọc Hầu gia có được. Đáng tiếc không thể lại tạo hình, tương đương với vài toà linh hồ.
Tô Kính tiếpd nhận mảnh ngói ngọc nhỏ nhắn này ở trong tay, nhất thời cảm giác linh khí vô biên ở trong ngói ngọc ngưng kết.
Trên mặt trước của ngói ngọc, chỉ có đạo văn thiên nhiên. Mặt trái, có sáu tiên văn, phong cách cổ xưa thanh nhã, lại không trang trí. Ngói ngọc rất mỏng, có độ cong, không có cách nào cắt thành hình dạng tiêu chuẩn, thì không thể dùng để khảm.
Chỉ là ngói ngọc này là tiên ngọc chế luyện thành. Bản thân nó ẩn chứa linh khí gần như vô cùng vô tận. Thứ này đeo ở trên người, cường giả Kim Đan ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào, cũng không sẽ thiếu chân khí. Bên trong ngói ngọc dường như tự thành thế giới. Điều này đương nhiên là ảo giác. Chỉ là bởi vì linh khí trong ngói ngọc có nhiều tới mức không có cách nào hình dung, mới kheién cho Tô Kính có cảm giác như vậy.
- Phụ thân ngươi tìm được một chỗ phủ đệ tiên nhân, được ba mảnh ngọc ngói, cho ngươi một mảnh, ngươi phải quý trọng.
Lâm Hoành Sơn nói lời này, là sử dụng phương thức truyền âm để nói.
Phủ đệ tiên nhân!
Đây mới là điều Tô Kính chấn động kinh ngạc. Tiên giới thời kỳ thượng cổ, sớm đã không biết tung tích. Có người nói là phá nát vụn. Cũng có người nói, Tiên Cảnh chuyển tới tầng thứ cao hơn trong thế giới, và không có liên hệ với thế giới này.
Tiêu Dao Hầu không ngờ tìm được một chỗ phủ đệ tiên nhân.
Phủ đệ của tiên nhân, không phải động phủ cho người ở, mà là nơi ở của tiên giới.
Tiêu Dao Hầu đương nhiên không thể nào là đi tới tiên giới. Hắn là tiến vào trong mảnh nhỏ của tiên giới. Trên mảnh vụn này, có một tòa phủ đệ tiên nhân.
Phủ đệ này còn đáng giá hơn so với vị diện Tiên Cảnh của Tô Kính Tiên.
Cho dù là Tiên Cảnh nghiền nát, phủ đệ tổn hại, nhân gian cũng không thể so sánh được. Chỉ nhìn một cách đơn thuần, từ một mảnh ngói ngọc này là có thể biết, Tiêu Dao Hầu một lần được ba mảnh, mỗi mảnh đều vô giá.
Bất kỳ một cường giả Kim Đan nào, đều nguyện ý sử dụng tất cả mọi thứ để đổi lấy nó.
Tô Kính chỉ cần có ngói ngọc này, cho dù là bị người phong ấn ở trong thế giới hoàn toàn không có một chút linh khí nào, cũng có thể tiếp tục tu hành, thậm chí không ảnh hưởng tu hành tốc độ.
Tiên văn trên ngói ngọc, chỉ là bình thường, nhưng ẩn chứa lực lượng quy tắc, cao hơn thế giới này gấp vạn lần.
Lực lượng dưới tiên giới, căn bản là không có biện pháp phong tỏa linh khí trong ngói ngọc.
Ở tiên giới, loại đẳng cấp ngói ngọc này cũng không nhiều lắm. Ít nhất phải là phụ đệ Kim Tiên, mới có khả năng sử dụng được chút ít. Tiêu Dao Hầu khẳng định tìm được càng nhiều ngói ngọc hơn. Ba mảnh như vậy, là tốt nhất trong đó.
Tô Kính nghĩ không sai, Tiêu Dao Hầu Tô Dương nhận được đâu chỉ vạn mảnh ngói ngọc, nhưng trên phần lớn ngói ngọc đều chỉ có một tiên văn, cũng không quan trọng. Trên ba mảnh ngói ngọc tốt nhất, có sáu mảnh tiên văn.
Cho dù không hiểu, cũng có thể thường xuyên dụng thần thức đi săn sóc. Lâu ngày, tất cả lực lượng của bản thân Tô Kính đều sẽ nhanh chóng tăng trưởng.
Chỗ tốt này là không có cách nào hình dung được. Giá trị ngói ngọc còn trên cả tiên khí do đế quốc Thiên Thần thu được.
Ở thế giới này lưu truyền tiên khí, trên cơ bản nhiều nhất là thứ Chân Tiên chế luyện. Hơn nữa chuyên môn tạo ra vì giới bên dưới. Ngói ngọc này, lại là vật được trấn áp ở trên phủ đệ Kim Tiên.
Đồ Chân Tiên lưu lại, đánh trên ngói ngọc của tiên giới này, cũng chỉ có kết quả thần hồn câu diệt.
Tô Kính cũng không phải là kẻ đần độn. Ngói ngọc xuất hiện có thể ở nhân gian, bản thân vốn có giá trị vô biên. Bởi vì phần lớn đồ của tiên giới, căn bản là không đến được nhân gian. Tiên khí lưu truyền trong nhân gian, đều do tiên nhân ở nhân gian chế luyện ra, mà không phải được chế luyện ra ở tiên giới.
Lực lượng quy tắc trong miếng ngói ngọc này, không cần thu được, chỉ cần cảm ngộ qua một chút, cũng đủ để khiến cho mình đột phá giới hạn Kim Đan thất trọng.
Phụ thân hắn hình như có chút rất lợi hại!
Thảo nào Tô Kính lộ ra vẻ xúc động như vậy. Tuổi tác của Tiêu Dao Hầu cũng không tính là quá lớn. Nhưng sau khi vào kinh lại đột nhiên tăng mạnh, ở Nam Cương còn đạt tới Kim Đan lục trọng.
Chờ tới thời điểm hắn trở lại Ngọc Kinh Thành, không biết thế nào, đã đột phá đến Kim Đan thất trọng, hơn nữa còn thành tựu Nhân Tiên.
Lần này nhận được phủ đệ tiên nhân, ngói ngọc tuyệt phẩm lại một lần cầm được ba mảnh. Ngói ngọc bình thường lên tới con số hàng vạn. Những ngói ngọc bình thường này, cũng là tiên ngọc, không thể dùng tới bao quanh, nhưng có thể cải tạo thành ngọc phù.
Kích thước của một mảnh ngói ngọc là có thể tạo ra chí ít sáu khối ngọc phù.
Kim Tiên đỉnh phòng, đặt ở nhân gian, tuyệt đối là thổ hào đứng đầu.
Đám người Đường Hà không nhìn ra giá trị của ngói ngọc. Bọn họ quan tâm chính là con rắn chín đầu này.
Lâm Hoành Sơn liếc mắt thoáng nhìn người bên cạnh Tô Kính, nói:
- Các ngươi không nên gấp gáp. Rắn chín đầu, ta đi giết. Rất mau sẽ trở về. Đúng rồi, Tô Kính, thi thể của con rắn chín đầu này, ta sẽ dẫn đi, dùng để chế luyện khôi lỗi của bản thân ta. Khôi lỗi này của ta, ta giúp ngươi tinh lọc một chút. Thứ trên người ngươi cũng đưa cho ta. Chờ sau khi giết chết con rắn chín đầu, ta sử dụng nội đan giúp ngươi chế luyện lại lần nữa.
Lâm Hoành Sơn nói xong, đưa tay chộp một cái. Một bộ khôi giáp từ trên người Tô Kính, bay ra, rơi vào trong tay Lâm Hoành Sơn, hóa thành một kim ấn.
Đường Hà và Mộ Ngân Mâu cười khổ. Không trách được Tô Kính có sức lực. Nếu mình có một sư phụ như vậy, cũng sẽ không quan tâm tới con rắn chín đầu này.
Con rắn chín đầu này quả thực cường đại, có tiên khí ở trong tay. Nhưng dù sao đây là con rắn chín đầu đã bị phong ấn không biết bao nhiêu năm, căn bản không có cách nào so sánh được với yêu thú thời kỳ Thái Cổ.