- Được ta biết rồi!
Lúc Tô Kính nói chuyện, Tô Mộ nuốt nước miếng một cái. Hoa khát máu, mình không mấy cảm thấy hứng thú. Nhưng có loại thực vật, nếu có thể biến dị, nhưng mình rất thích.
Bình thường thực vật ăn thịt nhân loại, ngoại trừ mùi vị không tệ ra, còn lại đều không đáng để nhắc tới.
Đan dược có độc, thức ăn bình thường cung cấp năng lượng quá ít. Yêu tộc, vẫn phải cần một ít thiên tài địa bảo mới có khả năng phát triển tốt. Có lẽ mình nên đòi những thụ yêu đó của Tô Kính một ít hạt giống khác. Mình luyện một ít, tạo ra thành đan hoàn, giữ lại ở bên cạnh dùng để ăn quanh năm.
Đối với tình cảnh bi thảm dưới mặt đất, Tô Mộ lại không có áp lực tâm lý gì. Yêu tộc ăn thịt người, thiên kinh địa nghĩa.
Nếu như không phải thịt người khó ăn, Tô Mộ cũng sẽ nếm thử. Đương nhiên, cường giả Kim Đan đối với Tô Mộ mà nói, là đồ ăn cực ngon. Chỉ là sau khi ăn hậu quả nghiêm trọng. Tất cả nhân loại Luyện Khí Sĩ, đều sẽ xem mình thành kẻ địch.
Bất kỳ Yêu tộc có đầu óc nào cũng không sẽ vì ăn uống mà đi công kích cường giả Kim Đan nhân loại. Cho dù là thích ăn người, có thể ở dải đất xa xôi, len lén ăn mấy người bình thường.
Hơn bốn trăm phi thuyền cuối cùng bay lên. Chỉ có ba trăm năm mươi chiếc. Số còn lại, đều bị phá hủy trong lúc tranh giành.
Ba trăm năm mươi chiếc phi thuyền, mỗi chiếc đều quá tải. Ít nhất một chiếc cũng chở ba mươi tám cá nhân. Những người này ngoại trừ đóng khố, còn lại đều vứt bỏ. Có thể trốn được lên đây, đều là những người phối hợp với nhau.
Không phải tất cả mọi người đều điên cuồng. Có vài người không có cách nào leo lên phi thuyền, lặng lẽ xoay người, giơ binh khí lên, đoạn hậu cho những bạn đồng hành trên phi thuyền.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tô Kính nguyện ý cứu người. Chiến tranh là tàn khốc. Nhưng bây giờ, chiến tranh ở Nê Hoàn Thành đã kết thúc. Hắn muốn giúp đỡ những binh sĩ này, xem như là như muối bỏ biển. Tô Kính chưa bao giờ là Thánh Mẫu. Hắn chỉ đang làm chuyện mình cho rằng nên làm.
Tốc độ của phi thuyền cũng không chậm. Nhất là thời điểm bay ở tầng trời thấp, tính an toàn tăng cao, có thể bay nhanh hơn một chút.
Khi nhóm phi thuyền đầu tiên bay ra khỏi thành, hạ xuống ở khu vực Tô Kính khống chế, những binh sĩ này gần như lập tức lao xuống, nhào tới trước mặt Tố Nhân Long, khóc thút thít hô lên:
- Cầu các ngươi, lại để cho phi thuyền trở lại, cứu một số người đi ra!
Tố Nhân Long do dự một chút, không hỏi Tô Kính, mà đã gật đầu.
Lập tức có Luyện Khí Sĩ đổi ngọc thạch cho phi thuyền, một lần nữa phóng lên trên không trung, bay về phía Nê Hoàn Thành. Trong Nê Hoàn Thành, những khu vực còn lưu lại cũng không nhiều lắm. Đây cũng là một nhóm cứu viện cuối cùng. Thời điểm đi lần thứ ba, chỉ sợ sẽ không có bất kỳ kẻ nào còn sống. Hơn nữa khi đó, rắn chín đầu cũng đã đi ra. Lại đi vào nữa chính là đâm đầu vào chỗ chết, uổng công chôn cùng phi thuyền mà thôi.
- Người chinh phục biến thành người cứu độ, thực sự châm chọc.
Mộ Ngân Mâu không đành lòng nhìn tất cả những điều này, mở miệng nói.
- Ngươi vẫn chưa thấy qua chuyện thật sự châm chọc.
Tô Kính xem thường. Tuy rằng hắn không đành lòng, cũng rất đau lòng, nhưng không có nghĩa là Mộ Ngân Mâu nhìn mình như vậy.
- Thật sự châm chọc, là cái gì?
- Thật sự châm chọc, là người cứu độ biến thành người bị chinh phục. Đã từng có một đại lục, đối mặt với người từ bên ngoài tới, đặc biệt thân mật. Người từ ngoài đến đói khổ lạnh lẽo. Thời điểm đi qua trên biển, đã không có bất kỳ thứ gì có thể ăn. Những người thổ dân có lòng tốt đi hỗ trợ, đưa tới thực vật, cung cấp nơi ở. Sau đó bọn họ bị những người từ bên ngoài tới tiêu diệt. Không chỉ có như vậy, người từ ngoài đến phát hiện khối đại lục này đặc biệt dồi dào, vì vậy lại đưa tới càng nhiều bạn đồng hành, gần như giết sạch tất cả những thổ dân ở nơi đó không còn một người. Cuối cùng, bọn họ trở thành chủ nhân của đại lục này.
- Sao có thể như vậy được?
- Vì sao không có khả năng? Người từ ngoài đến cuối cùng còn xem ngày này trở thành một ngày lễ. Hàng năm đều tiến hành kỷ niệm.
- Là ngày lễ vong ân phụ nghĩa sao?
- Không, là lễ cảm ơn.
- Ha ha, Tô Kính, ta đã đọc thuộc lịch sử, không biết có loại chuyện này. Ta biết ngươi cũng không đành lòng. Chắc ngươi biên loại chuyện nực cười này để lừa chúng ta đúng không? Yên tâm, ta chỉ là cảm khái một chút thôi. Nên làm, vẫn phải tiếp tục làm tiếp.
- Đúng vậy, nên làm, còn phải làm tiếp. Nếu không, chúng ta cũng đặt ra một ngày lễ?
- Thôi đi. Ta cũng không vô sỉ như vậy.
Mộ Ngân Mâu bị Tô Kính vừa nói như vậy, tâm tình tốt hơn nhiều. Nàng truyền âm phân phó thủ hạ, phân ra một phần xe ngựa tới, tháo dỡ vũ khí, mang đi. Còn xe ngựa lưu lại cho Tố Nhân Long.
Hiện tại vị trí của Tố Nhân Long cũng không mấy an toàn. Chờ sau khi những cây hoa khát máu và rắn chín đầu kia chiến đấu xong, còn có thể sẽ tiến ra ngoài. Ít nhất phải đưa binh sĩ Nê Hoàn Thành đi mới được. Bằng không, cứu giúp sẽ không có ý nghĩa.
Khi binh sĩ đợt thứ hai được cứu đi ra, những cây hoa khát máu này đã lan tràn về phía ngoài thành. Bên trong thành đều bị lấp đầy. Ngoài thành cũng có không thiếu động vật, yêu thú, còn có sông. Hoa khát máu cũng cần nước., cũng cần các loại cá trong nước.
Phi thuyền bắt đầu vận chuyển vật tư, mang đi. Phi thuyền tổng cộng mang theo không đến ba vạn binh sĩ, đều để xe chiến đấu lui lại.
Những binh sĩ này không có vũ khí, không có y phục, chỉ có thể theo đại quân của Tô Kính rời đi. Nếu không, bọn họ ngay cả công cụ săn thú cũng không có, phải chết đói ở trên đường.
Vì tấn công Nê Hoàn Thành, Tố Nhân Long đã sớm thanh lý thôn trang và thành trấn gần đó, đang không có địa phương nào có thể cung cấp bổ sung.
Trong Nê Hoàn Thành, chấn động kịch liệt vang lên, khiến cho mặt đất ngoài thành đều run rẩy. Cường quang cách mười mấy dặm, vẫn chọc vào hai mắt khiến người ta phải rơi lệ. Trong tiếng nổ lớn vang dội cột đồ đằng lớn nhất tách ra. Toàn bộ đại trận phía dưới cột đồ đằng mở rộng ra, hình thành một không gian phạm vi trăm trượng.
Ở trong không gian này, một sinh vật rắn có chín đầu phát ra những tiếng tê tê. Âm thanh này nhanh chóng chuyển hóa thành tiếng rít gào, sau đó lại biến thành một loại ngôn ngữ Yêu tộc.
- Kim Cương Phật, ngươi chưa từng nghĩ tới, ta sẽ ra được! Đồ vô liêm sỉ nhà ngươi cũng dám đánh cược với Vu Môn, tặng ta cho người. Đừng để cho ta nhìn thấy ngươi!