Hồng Liên Bảo Giám

Chương 669




Muốn thu được càng nhiều ngọc thạch, vậy đánh hạ được Vũ Thánh Đảo chính là biện pháp. Trên Vũ Thánh Đảo này có khoáng mạch ngọc thạch. Chỉ là hiện tại công chúa Vô Ưu còn chưa tới. Bây giờ là bốn người chia đều. Tô Kính và Tô Mộ cũng chỉ có thể lấy được phân nửa. Đây là tình hình liên hợp tấn công. Nếu như để một mình Đường Hà đánh xuống một khoáng mạch, Tô Kính không thể cưỡng bức chia sẻ.

Chỉ cần hắn không phối hợp. Người nào đánh xuống, chính là của người đó.

Binh lực của mình nhiều, đương nhiên là ưu thế. Nhưng Kim Đan ít, sợ cường giả Vũ Thánh Đảo nảy sinh ý định ác độc, đi giết chết binh sĩ tầng dưới cùng của mình, mình cũng không có đủ Kim Đan trấn áp. Nhiều binh lính cũng không phải là lợi ích gì. Đối phương hi sinh mấy Kim Đan, trả giá cho tiền đồ, là có thể hủy diệt mấy vạn quân đội của mình.

Thay đổi tất cả trang bị, trang phục, Tô Kính làm không được. Kéo dài thời gian, sợ chuyện tiên khí này lắng xuống, lực phòng ngự của Ưng Dương Thành này tất nhiên sẽ được tăng cường lên rất nhiều. Cường giả trở về, phiền phức lại càng lớn hơn.

Quân đội của Tô Kính ở Nam Hải cũng san bằng mấy đảo quốc. Từ trước đến nay, bọn họ chưa từng thấy qua thành phố được xây dựng giống như Vũ Thánh Đảo. Chí ít Ưng Dương Thàn ở trên mức độ này cũng không. Bốn tường thành, giống như bốn tầng mai rùa.

May mà trên đầu thành này không có đại pháo rậm rạp chằng chịt. Nếu có phòng ngự như vậy, Tô Kính cũng không có ý định tấn công nữa. Vũ Thánh Đảo không cầm cũng được.

Chạng vạng ngày hôm sau, hạm đội của bốn người Tô Kính cuối cùng bắt đầu tập kết, ở trên mặt biển cách Ưng Dương Thành ngoài một ngàn năm trăm dặm. Lúc này, cho dù đối phương có phát hiện, cũng đã muộn.

Trong một canh giờ, hạm đội của Tô Kính tăng hết tốc lực tiến về phía trước. Cho dù là thời tiết nổi cuồng phong, cũng có thể vượt qua khoảng cách hơn bốn trăm dặm. Một ngàn năm trăm dặm, cho dù là trong thời tiết tệ hại nhất, cũng chỉ khoảng bốn canh giờ.

Bốn canh giờ sau, chính là sau nửa đêm, tấn công có lợi.

Hạm đội của Tô Mộ tách ra hai bên, mỗi bên lấy một thành. Hạm đội của Mộ Ngân Mâu và Đường Hà, pha trộn cùng một chỗ, xuất phát về phía Ưng Dương Thành. Hạm đội của Tô Kính ở phía sau. Ba Phi Xà Hạm mở rộng đôi cánh, phóng ra từng chiến hạm di chuyển trên không trung cỡ trung, bắt đầu bay về phía trên lục địa, thả binh lực xuống.

Thời điểm những chiến hạm di chuyển trên không trung này đến, có thể sớm hơn so với trên biển khoảng hai canh giờ. Chỉ có điều lục quân cần chuẩn bị nhất định. Ví dụ như một ít binh sĩ trọng giáp phải tạm thời tiếp xúc với trọng giáp, xa binh phải mở ra thực nghiệm tất cả trận pháp trên chiến xa. Kỵ binh còn phải cho vật cưỡi một canh giờ thời gian thích ứng.

Nếu như không phải vậy, nhảy dù xuống trực tiếp chiến đấu, lực chiến đấu sẽ suy yếu hơn rất nhiều.

Tô Kính không giao chiến đấu trên lục địa cho bất kỳ kẻ nào. Hắn lựa chọn tự mình chỉ huy. Khi sáu con Yên Chi Long lôi kéo chiến xa xuất hiện ở trên bình nguyên phía đông Ưng Dương Thành, sáu đạo quân thần binh phát ra tiếng hoan hô rung trời.

Lúc này, bọn họ đã không sợ người của Ưng Dương Thành phát giác nữa. Thêm một canh giờ nữa, cuộc tấn công sẽ bắt đầu.

Một canh giờ, thoạt nhìn rất dài, đủ hai giờ, nhưng Tô Kính đây là tác chiến nhảy dù. Bản thân Ưng Dương Thành muốn kịp phản ứng, đồng thời bố trí tường thành chuyển sang trạng thái đại chiến, trong thời gian chưa tới nửa ngày, là không có khả năng hoàn thành.

Huống gì Tô Kính cũng không phải độc lập tấn công. Quân đội nhảy dù của hắn, tổng cộng có bốn mươi vạn người. Hai mươi vạn đến từ tân binh của Sơ Xuân Quốc, hai mươi vạn lão binh đến từ đế quốc.

Quy mô nhảy dù khổng lồ như vậy, ở trên địa cầu cũng không có khả năng thực hiện được. Chỉ có ở trong thế giới đạo thuật mới có khả năng thực hiện.

Tô Kính cảm thán, chuyện mình chưa hoàn thành trên địa cầu, không nghĩ tới lại thực hiện được ở thế giới này.

Tường thành Ưng Dương Thành là thẳng tắp. Tầng thứ nhất độ rộng là mười hai dặm. Tô Kính để cho quân đội lấy quy mô năm nghìn người một doanh tổ chức hành động. Tân binh của Sơ Xuân Quốc lại bố trí xong ở trên chiến tuyến gần đường ven biển. Đây là đạo tấn công thứ nhất. Tô Kính bố trí mười vạn người, gồm bốn vạn tân binh Sơ Xuân Quốc, sáu vạn lão binh của đế quốc.

Trang bị của binh sĩ Sơ Xuân Quốc cũng đã đạt tiêu chuẩn cơ bản, tương đương với Ám Dạ Song Long Quân lúc sớm nhất. Tám doanh tân binh, dựa theo tiêu chuẩn của Sơ Xuân Quốc, đã được cho là tinh nhuệ.

Những binh lính này ở dưới sự chỉ huy của thượng quan, lắp ráp chiến xa, trấn an chiến mã, bắt đầu đút một loại thực vật do Đạo Môn chế luyện cho chiến mã ăn, có thể khiến cho tâm tình chiến mã ổn định, ở trong thời gian ngắn bạo phát ra, cũng sẽ không phát sinh cảm giác đói khát.

Đại pháo ngũ hành được tháo rời từ trên thuyền xuống hai cái. Chiến xa không có cách nào lắp đặt, cần khôi lỗi kim loại cực lớn mang, cuối cùng sẽ bố trí ở vị trí cách thành phố khoảng sáu dặm, phát động công kích.

Trang bị được phân phát xuống, binh sĩ tới nhảy dù bắt đầu mặc giáp, dùng số ít thức ăn lỏng, Luyện Khí Sĩ trong quân đội kiểm tra xong, mỗi một người trở về vị trí cũ.

Luyện Khí Sĩ kiểm tra trạng thái của bọn họ bao gồm phương diện áo giáp, binh khí có không tỳ vết. Thông tin trận pháp có hư hỏng hay không?

Những binh sĩ của Sơ Xuân Quốc chưa từng cảm thấy mình là bia đỡ đạn. Bởi vì thời điểm ở Sơ Xuân Quốc, cho dù là quân đoàn thị vệ nòng cốt của vương quốc cũng không có được trang bị và đãi ngộ như vậy.

Bọn họ đã được thủ hạ quan quân của Tô Kính huấn luyện thật tốt, tất cả mệnh lệnh trên chiến trường, đều có thể hoàn thành giống như phản xạ có điều kiện vậy. Trên một điểm này, có thể dễ dàng hơn nhiều so với huấn luyện binh trên địa cầu sĩ.

Đạo thuật ảnh hưởng tâm trí người, sử dụng đối với binh lính bình thường, cũng sẽ không tổn thương trí lực của bọn họ.

Thật ra các Luyện Khí Sĩ cũng không quan tâm tổn thương trí lực người bình thường. Dù sao, cũng không phải thật sự biến thành kẻ ngốc, thậm chí ngay cả di truyền cho đời kế tiếp cũng không thể. Bia đỡ đạn cuối cùng vẫn là bia đỡ đạn. Luyện Khí Sĩ quan tâm tới sinh tử của người bình thường, đó là không hi vọng thế giới này tan vỡ, chứ không phải thánh nhân gì.

Thời điểm có thể giành thắng lợi, hi sinh một vài người bình thường, cũng không phải lựa chọn quá mức khó khăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.