Hồng Điệp Yêu

Chương 70: 70: Rung Động




"Không phải chứ? Mình...!thật sự thích Lục Thừa Phong sao?"

Bạch Ngân Hoa nói rồi nhắm chặt đôi mắt lại cố gắng thoát khỏi suy nghĩ đó.

Nàng đứng dậy tiến ra cửa rồi đi qua đi lại giải tỏa căng thẳng.

Nàng trước giờ không phải luôn xem họ Lục đó là ca ca sao? Đột nhiên lại xuất hiện thứ tình cảm kì lạ này, như vậy có tính là không được đúng đắn không?

"Bạch Ngân Hoa!!!"

Tiếng gọi ấy cất lên với giọng nói vô cùng thân quen.

Bạch Ngân Hoa theo phản xạ mà nhìn theo hướng âm thanh ấy.

Nam nhân dung mạo tuấn tú trên tay ôm lấy một tiểu bạch thố mà khẩn trưởng chạy về phía nàng.

Ánh nắng khẽ chiếu lên khuôn mặt hoàn mỹ ấy rồi xuyên qua bóng lưng y, thân hình cao to ấy như được tỏa sáng.

Bạch Ngân Hoa cũng bị vẻ đẹp đó làm ngây người ra, càng nhìn nhịp đập của tim càng nhanh hơn, hai bên má cũng trở nên đỏ ửng lên.

Lục Thừa Phong thấy nàng không nói gì mà cứ nhìn chằm chằm vào mình.

Tự cảm thấy không quen y liền vội dùng một tay mà đưa qua lại trước mặt nàng.

"Sao vậy Bạch tiểu thư? Đột nhiên ngây người ra thế?"

Bạch Ngân Hoa bị câu nói ấy làm cho giật mình, nàng vội quay mặt qua chỗ khác, hít thở một hơi sâu lấy lại bình tỉnh rồi quay lại nhìn y "Lục Thừa Phong? Huynh sao lại đến đây?"

"Ta đem Tiểu Bạch đến cho muội đây!"_Lục Thừa Phong nói rồi nhẹ nhàng đặt thỏ trắng vào vòng tay của nàng sau đó từ từ ngồi xuống bậc thang trước cửa phòng của nàng.

Bạch Ngân Hoa "À" một tiếng sau đó ngồi xuống bên cạnh y.

Vừa nhìn thấy Tiểu Bạch tâm trạng liền trở nên vui vẻ, nàng ôm nó vào lòng, tay không ngừng vuốt ve bộ lông trắng mượt mà ấy "Tiểu Bạch của ta thật là ngoan quá đi!"

Lục Thừa Phong mỉm cười rồi đưa tay xoa nhẹ mái tóc của nàng "Ngốc quá! Loài thỏ vốn rất dễ nuôi mà!"

Hành động đó của Thừa Phong không hiểu thế nào mà lại như một phép màu làm cho trái tim của Bạch Ngân Hoa như tan chảy ra.

Hai má đỏ ửng lên, tim đập mạnh như muốn chạy thoát ra khỏi lồng ngực.

Nàng ním môi lại sau đó đáp lại y chỉ với một tiếng "Ồ" sau đó lại chăm chú nhìn vào thỏ trắng trên tay.

Thấy nàng đối xử thờ ơ với mình như vậy y cũng có một chút hụt hẫng.

Y đưa tay ra sau gáy gãi nhẹ sau đó biểu cảm như nhớ ra gì đó mà lên tiếng "À lúc nãy muội bị làm sao thế? Đang nói chuyện sao lại đột nhiên bỏ đi vậy?"

Không thể để y biết tâm tư của mình, lưỡng lự một lúc sau đó ý tưởng lóe ra trong đầu, nàng không do dự mà vội trả lời "Tại vì lúc đó ta cần đi nhà xí!"

Lục Thừa Phong nghe lí do bá đạo đó của nàng không nhịn được mà bật cười "Đi nhà xí?"

"Đúng!"

"Có cần phải gấp vậy không?"

"Trường hợp đặc biệt! Âyyaa huynh đừng hỏi nữa, chuyện là vậy thôi đó..."

"Được rồi! Được rồi! Ta không hỏi nữa.

Đừng giận!"_Lục Thừa Phong vừa nói vừa cố nhịn cười miễn cưỡng tin lời nói đó của nàng.

Bạch Ngân Hoa nhận thấy khung cảnh cũng trầm lặng hơn lúc này mới mở miệng hỏi "Cho nên...!huynh thật sự có hôn ước với họ Trương đó sao?"

"Chuyện đó là chuyện lúc nhỏ.

Muội cũng nghe Trương đại hiệp nói rồi đó nếu như không hợp thì không cần thực hiện."_Lục Thừa Phong nói bằng giọng điệu bình thản mà đáp lại nàng.

"Vậy huynh...!thấy cô ấy thế nào?"_Bạch Ngân Hoa nói rồi nhìn y với ánh mắt trông đợi điều gì đó.

"Hả?"

Bạch Ngân Hoa đột nhiên căng thẳng, lời nói thốt ra cũng lắp bắp "À...!không ý c...!của ta là..."

Lục Thừa Phong thấy nàng cuống cuồng như vậy liền trả lời câu hỏi trước đó "Cô ấy cũng khá tốt nhưng ta không có cảm giác.

Chắc là làm bằng hữu sẽ tốt hơn."

"Nhưng mà ta thấy cảm thấy cô ấy rất thích huynh.

Liệu có bị ép hôn không?"_Bạch Ngân Hoa nói rồi nhìn vào mặt y bằng ánh mắt hoang mang xen lẫn một chút lo lắng.

Lục Thừa Phong nhìn ánh mắt của nàng cảm thấy đáng yêu đến lạ thường, bản thân không kiềm lòng được mà đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc của nàng "Vậy lúc đó Bạch tiểu thư phải cứu Phong ca ca đó nha."

"Không có chuyện đó đâu!"_Bạch Ngân Hoa nói rồi đặt Tiểu Bạch xuống sau đó đứng dậy bỏ vào trong.

Thấy nàng có vẻ khẩn trương như vậy Thừa Phong cũng khó hiểu mà lên tiếng hỏi "Ơ đi đâu đấy?"

"Ta đi lấy bắp cải cho Tiểu Bạch ăn!"

...----------------...

Sáng sớm ngày hôm sau, hôn lễ của hai bậc trưởng bối ở Thành Dương phái đã đến lúc cử hành.

Khách khứa đến ngày càng nhiều, khung cảnh náo nhiệt vô cùng.

Khung cảnh đông vui như vậy càng khiến cho đại điện to lớn cũng có phần hơi hỗn loạn.

Hai bậc trưởng bối như Lục Tư Đường và Hàn Khởi thì lo tiếp những nhân vật quan trọng, các đệ tử lớn nhỏ ở trong phái thì lại thay nhau tiếp những người khác.

Hôn lễ này cuối cùng cũng thuận lợi mà kết thúc.

Những vị khách sau khi dự xong hôn lễ cũng nhanh chóng quay trở về.

Những con người phải quần quật cả ngày hôm nay cuối cùng cũng có thể về phòng ngủ ngon một giấc rồi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.