Hồng Điệp Yêu

Chương 59: 59: Nghi Thức Cầu Nguyện




Lúc bấy giờ mặt trăng là xuất hiện đã rõ hơn, ánh trăng soi sáng cả mặt hồ nước lớn.

Một người đàn ông trông khỏe khoắn bước từ từ bước lên thành hồ nước.

Một tay ông ta cầm chiếc chuông đồng rồi từ từ nâng lên sau đó đưa ra trước mặt.

Tay còn lại câm chiếc dùi nhỏ gõ nhẹ vào chiếc chuông ba tiếng.

Âm thanh của chuông đồng vang lên đến chói tai rồi sau đó dần dần nhỏ lại rồi biến mất hẳn.

Tiếp đó người đàn ông kia lại dõng dạc nói.

"Hôm nay, là ngày đầu tiên Nam Thị chúng ta mở An hội dân Nam.

Thứ nhất là nhằm ăn mừng vì may mắn gặp được các cao nhân từ Thái Dương sơn lặn lội đường xa đến tiêu diệt xà yêu, trừ hại cho bá tánh chúng ta.

Mọi người cùng vỗ tay đa tạ ba vị đại hiệp của chúng ta đi nào!"

Câu nói của người đàn ông đó vừa dứt lời thì tiếng vỗ tay từ bốn phương tám hướng vang lên.

Ba người kia đứng ở trung tâm đương nhiên không ai không thấy họ.

Người người nhìn thấy đều hết lời khen ngợi cả ba người đều là tuổi trẻ tài cao hiếm thấy.

Bạch Ngân Hoa nghe thấy mình được khen nức nở như vậy liền vui vẻ ra mặt, miệng vừa cười vừa đáp lại những lời khen từ tận đáy lòng kia "Đa tạ! Đa tạ! Đừng khách sao a! Chuyện thường thôi! Haha"

Lục Thừa Phong nhìn thấy dáng vẻ của nàng, không khỏi nhìn cười được.

Y đẩy nhẹ tay Khải Ngôn bên cạnh, cười nói "Huynh nhìn điệu bộ của muội ấy đi.

Ngoài mặt thì giả vờ khách sáo vậy đó, nhưng nội tâm thì lại muốn được khen nhiều hơn thôi.

Haha"

Trần Khải Ngôn cũng đồng tình đáp lại y "Muội ấy vốn dĩ là như vậy mà!"

Bạch Ngân Hoa nghe thấy hai người họ đang nói về mình liền quay mặt lại, hai tay chống hông, giọng điệu đanh đá trổi dậy "Nè! Hai người...!đang nói gì ta đó hả? Có tin là ta cho các huynh một trận không?"

Lục Thừa Phong nghe giọng điệu của nàng đột nhiên có hơi sợ hãi mau chóng nghĩ ra lí do hợp lí cứu nguy "Ta không có nói gì hết.

Chỉ là khen muội đã lợi hại lại còn khiêm tốn.

Là đại nữ hiệp tốt nhất thế gian luôn!"

"Đúng! Đúng là như vậy đó!"_Trần Khải Ngôn gật đầu nói theo.

Bạch Ngân Hoa từ từ đi lại phía hai người, ngước mặt lên lườm một phát rồi nói "Hai người...!đừng có mà nói xấu ta đó."

Trần Khải Ngôn mau chóng đáp lại "Tất nhiên là không có chuyện đó rồi!"

Nhận thấy tiếng vỗ tay cũng đã bớt đi nhiều, người đàn ông đứng trên hồ nước cũng nói tiếp.

"Giờ lành cuối cùng cũng đã đến.

Bây giờ tất cả mọi người hãy đồng loạt nhắm mắt lại cầu nguyện dưới ánh trăng tròn rực sáng này.

Cầu cho mọi điều tốt lành, cầu cho bá tánh mãi mãi an cư lạc nghiệp, cuộc sống của bản thân mình sẽ sẽ sung túc hơn hoặc mọi điều mà mọi người muốn.

Hãy thật thành tâm rồi ông trời sẽ không phụ lòng chúng ta.

Được rồi! Bắt đầu nào!"

Lời nói của người đó vừa dứt, tất cả mọi người có mắt ở đây, từ già trẻ đến lớn bé đều đồng loạt chắp tay rồi nhắm mắt lại cùng nhau cầu nguyện.

Hai nam nhân bên cạnh cũng đồng loạt nhắm mắt lại cầu nguyện.

Cả hai người như tâm linh tương thông, một lòng một dạ chỉ cầu duy nhất một điều *Mong cho Bạch Ngân Hoa mãi vui vẻ như vậy, cầu cho muội ấy luôn luôn bình an vô sự!*

Ngân Hoa nàng cũng bắt chước làm theo.

Nàng nhắm mắt lại, toàn tâm toàn ý chỉ cầu nguyện cho người thân *Con mong cho ông trời sẽ nghe được lời nguyện này của con.

Con chẳng mong muốn gì hơn ngoài sự bình an cho người thân của con như sư phụ này, cô cô, bá bá, thúc thúc trên Thành Dương phái.

Cầu bình an cho Phong ca ca, hy vọng huynh ấy sẽ không bị thương nữa.

Hy vọng Khải Ngôn sư huynh có thể cởi mở hơn một chút.

Cầu cho mọi điều tốt lành đến với họ.

Con chỉ cầu như vậy thôi.

Ông trời ơi! Nếu ông nghe thấy thì hãy làm gì đó để báo hiệu cho con biết nha!*

Đột nhiên lúc này một đứa bé tầm khoảng năm - sáu tuổi, là con của một bá tánh nào đó chỉ tay lên trời, nó vô tư kêu lên một tiếng làm mọi người đồng loạt chú ý "A! Là mưa sao băng! Đẹp quá!"

Giọng nói nhí nhảnh đó vang lên làm cho mọi người như bị phân tâm, đồng loạt nhìn lên trời cao.

Quả thật là có mưa sao băng! Từng tia sáng nhỏ đua bay về một hướng làm rực sáng cả bầu trời.

Bạch Ngân Hoa nhìn lên bầu trời đầu sao băng đó, xúc động đến ứa lệ *Trời ạ! Không lẽ ông trời thật sự nghe thấy điều ước của mình sao? Còn phải các tỷ tỷ, ca ca, thúc thúc, cô cô sao băng xuống báo hiệu cho ta nữa.

Thật là hoành tráng quá đi thôi!"

Bấy giờ, người đàn ông trên hồ đó lại dõng dạc nói "Các vị! Ông trời thật sự đã nghe thấy lời cầu nguyện của toàn dân Nam chúng ta rồi.

Điều này thật sự rất tốt.

Sắp tới, coi như dân Nam chúng ta sẽ có thể thuận lợi làm ăn rồi."

Câu nói vừa dứt, mọi người liền đồng loạt vỗ tay hưởng ứng phước lành của trời cao mang lại.

Tiếng vỗ tay càng lúc càng nhỏ đi, giọng nói của người đàn ông đó lại vang lên thêm một lầm nữa "Bây giờ là màn múa nước của các cô nhi ở đại tạp viện.

Như mọi người cũng biết, điệu múa này là năm năm trước được hình thành vì để làm nghi thức hiến tế cho quái thú.

Nhưng từ hôm nay, điệu múa này chính thức trở thành điệu múa cầu an cho chúng ta.

Là điệu múa sẽ được biểu diễn vào ngày này hằng năm.

Bây giờ, xin mời ban nhạc và đội múa của chúng ta!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.