Hồng Điệp Yêu

Chương 36: 36: Chàng Là Một Phần Rất Quan Trọng Trong Cuộc Sống Của Ta!




"Sư huynh, Phong ca ca thế nào rồi?"

Khải Ngôn giương mắt nhìn nàng, chậm rãi nói "Dù là xuyên qua người nhưng lại không trúng tim, tạm thời vẫn giữ được tính mạng."

Ngân Hoa nhìn thấy hơi thở của Thừa Phong dần dần yếu đi liền lo lắng "Vậy tại sao hơi thở của huynh ấy ngày càng yếu đi vậy?"

"Tuy là không trúng tim, nhưng lại xuyên qua phổi, nếu trong ba ngày không chữa trị kịp thời e là tính mạng cũng khó giữ.

Nói chung là cũng… khá nguy kịch."_Khải Ngôn trầm mặt nói.

"Vậy chữa trị thế nào?"_Ngân Hoa lo lắng hỏi.

"Phải có nước tinh chất từ thần u thảo."_Khải Ngôn nhìn nàng đáp.

"Thần u thảo ở thành Lâm An sao?"

Trần Khải Ngôn gật đầu.

"Nhưng cái loại thảo dược này chắc chắn không ai bán rồi, bởi vì tác dụng của nó chỉ có thể duy trì trong ba canh giờ kể từ sau khi hái.

Nhưng lúc hái nó muốn giữ được tinh chất thì nên hái vào canh ba.

Vậy chúng ta làm sao hái nó được đây? Thành Lâm An ở rất xa đó, đi đến đó chắc cũng phải 2 ngày mới tới..."_Ngân Hoa nói đến đây thì nước mắt trào ra, cổ họng nàng như nghẹn lại chẳng nói được lời nào, nàng ngồi xuống ghế, tay ôm lấy mặt khóc nức nở.

Khải Ngôn lại gần nàng, tay nhẹ nhàng đặt lên bờ vai gầy kia an ủi "Ngân Hoa sư muội, muội bình tĩnh một chút, ta sẽ nghĩ cách để duy trì mạng sống cho đệ ấy được không?"

"Đều tại ta, nếu ta không mắc lừa hắn, Phong ca ca sẽ không có mệnh hệ gì.

Đều tại ta.

Hic."_Ngân Hoa vừa ôm mặt khóc vừa tự trách bản thân.

"Hắn? Hắn là ai?"_Khải Ngôn thắc mắc hỏi nàng.

"Hắn!"_Ngân Hoa như nhớ lại điều gì đó thốt lên.

Gương mặt đột nhiên trông tỉnh táo hẳn ra "Đúng! Ta phải đi tìm hắn, chắc chắn hắn sẽ giúp được." nói rồi nàng đứng dậy rồi khẩn trương đi ra cửa.

"Ngân Hoa! Muội đi đâu vậy chứ?"

"Ta…"_Ngân Hoa vừa đi đến cửa thì đột nhiên ngất xỉu.

"Ngân Hoa!"_Khải Ngôn hoảng hốt kêu lên rồi chạy đến bế cô về phòng.

...----------------...

Tại một căn phòng nhỏ khác, Khải Ngôn chậm rãi đặt Ngân Hoa xuống giường, hắn nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng sau đó ngồi cạnh thân ảnh nhỏ bé kia.

Trần Khải Ngôn đưa tay sờ nhẹ lên mái tóc rối kia, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng thủ thỉ "Muội cũng vừa trải qua cơn ác mộng khủng khiếp mà, vẫn có tâm trạng lo cho người khác sao?"

Bạch Ngân Hoa dường như mơ thấy gì đó rất khủng khiếp, nàng nhíu chặt mày, khuôn mặt dần trắng bệch, trong vô thức thốt lên "Đừng mà… Phong ca ca…"

"Ngân Hoa!"_Trần Khải Ngôn sốt ruột bắt mạch cho nàng.

Cảm thấy mạch đập không có gì đáng lo lắng chỉ cười hiền "Chỉ là cơ thể quá yếu nên xảy ra ác mộng.

Muội không cần lo lắng, ta sẽ tìm cách cứu chữa cho đệ ấy." nói rồi hắn đứng dậy rời

Trong lúc hai người kia còn đang hôn mê, Khải Ngôn nhờ người nấu cháo cho nàng sau đó ra ngoài tìm các tiệm thuốc uy tín mua vài loại thảo dược sau đó cho người sắc lên theo công thức mà hắn được học, dù không phải là chữa trị nhưng bệnh tình của Thừa Phong sẽ ổn hơn chút.

...----------------...

Bây giờ là buổi chiều, mặt trời vẫn đang từ từ khuất núi.

Trần Khải Ngôn sau khi cho Thừa Phong uống thuốc liền đem cháo qua cho Ngân Hoa.

Hắn vừa mở cửa đi vào đã nhìn thấy nàng nằm đó, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào hắn.

Lúc này nàng ngồi dậy, giọng hơi yếu thốt lên "Sư huynh!"

"Ta đem cháo đến cho muội."_Khải Ngôn nói rồi từ từ tiến đến, lấy đại một cái ghế ngồi cạnh nàng.

"Ta bị ngất hả sư huynh?"_Ngân Hoa mở to mắt nhìn vào hắn.

"Vì đói với khát nên kiệt sức, cũng may là không sốt đấy!"_Khải Ngôn cười hiền, hắn nói rồi múc muỗng cháo đút cho nàng.

Nàng thấy hắn như vậy cảm thấy không quen nên ngại ngùng cầm lấy chén cháo "Để ta tự làm nha!"

Khải Ngôn chỉ mỉm cười rồi xoa đầu nàng "Muội phải nghỉ ngơi thật tốt biết không? Chuyện của Thừa Phong ta tự có cách, muội đừng lo lắng quá."

Ngân Hoa vừa nuốt ực miếng cháo xong liền nói "Ta không lo không được, ta rất lo cho huynh ấy, cực kì lo.

Sư huynh, huynh không biết đâu nếu một ngày Thừa Phong không còn nữa, cuộc sống của ta sẽ đảo lộn mất thôi.

Ta với huynh ấy lớn lên cùng nhau, tuy đôi lúc có hay cãi nhau nhưng đối với ta huynh ấy chính là một phần không thể thiếu trên đời này!"

Nghe nàng nói xong tim Khải Ngôn như chết lặng, hắn không hiểu tại sao bản thân lại không vui khi nghe nàng nói vậy, hắn nhìn nàng hạ giọng nói "Muội… có phải rất thích đệ ấy không?"

Nàng chẳng cần suy nghĩ liền đáp "Đương nhiên rồi! Ta gọi huynh ấy là ca ca đương nhiên là phải thích huynh ấy, từ nhỏ đã rất thích.

À…ta cũng rất thích Khải Ngôn sư huynh nữa!"

Khải Ngôn nghe rồi liền ấm lòng hẳn, hắn mỉm cười rồi đưa tay lên xóa đầu nàng.

Mải mê nói chuyện, lúc này Trần Khải Ngôn mới nhớ ra là có chuyện phải hỏi nàng liền lên tiếng "Sư muội, trước khi ngất xỉu muội có nói là muốn tìm một người.

Có thể nói ta biết người đó là ai được không?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.