Hồng Điệp Yêu

Chương 11: 11: Tạm Biệt Tháng Ngày Ngây Dại




Lục Thừa Phong cầm cái làn đựng thức ăn đến trước cửa phòng của Ngân Hoa mở cửa "Bạch Ngân Hoa mau mở cửa đi."

Bạch Ngân Hoa ôm bụng ngồi trên giường, nghe thấy tiếng Thừa Phong đột nhiên tức giận, nhăn mặt đến mở cửa "Huynh đến đây làm gì? Không phải nói là không quan tâm ta nữa sao?"

Lục Thừa Phong thấy nàng vẫn còn giận, giơ cái làn lên cười làm lành với nàng "Ta đến đưa thức ăn cho muội nè."

"Ta không đói"_Bạch Ngân Hoa nói rồi liền quay lưng về phía y.

Miệng thì nói không đói, vừa ngửi thấy mùi thức ăn bụng nàng lại kêu lên như đang chiến tranh ở trong đó vậy.

Lục Thừa Phong cười đắc ý đến trước mặt nàng "Còn nói là không đói sao?"

Thấy nàng vẫn mặt lạnh không trả lời, Thừa Phong để cái làn kia lên bàn rồi kéo nàng ngồi lên ghế, y vừa lấy thức ăn ra vừa nói "Muội đó, quân tử không chấp tiểu nhân như ta được không? Ta cũng chỉ là lo lắng cho muội thôi.

Ta vì muội cực khổ như vậy ca ca như ta thật sự là rất xót đó.

Cho nên muội đừng giận ta nữa có được không hả?" nói rồi đưa đũa cho nàng.

Nàng nhìn y chỉ là cười mỉm một cái, nhưng vẫn không nhìn mặt y.

"Đại tiểu thư à~"_Lục Thừa Phong bĩu môi làm nũng năn nỉ nàng.

Bạch Ngân Hoa cười rồi lấy đôi đũa trên tay y gắp thức ăn bỏ vào miệng vừa nhai vừa nói "Lục Thừa Phong, ta nói cho huynh biết, ta chỉ tha cho huynh lần này thôi đó, nếu còn mắng ta nữa ta sẽ ngay lập tức mặc kệ huynh"

Lục Thừa Phong cười cười đáp "Vâng, tại hạ tuân mệnh Bạch tiểu thư đại nhân"

Nói rồi cả hai nhìn nhau cười lớn coi như đã làm hòa.

Đúng là trẻ con, mới lúc chiều con cãi nhau ầm ĩ, đến tối lại có thể ngồi chung bàn cười giỡn như chẳng có việc gì xảy ra.

"Thừa Phong ca ca, cái người gì gì mà…"_Bạch Ngân Hoa vừa nói vừa gãi đầu như muốn nhớ ra gì đó.

Lục Thừa Phong hiểu ý liền nhắc nàng "Người bị muội bắn trúng sao? Trần Khải Ngôn là tên của huynh ấy"

"À đúng rồi, đúng rồi là người đó"_Bạch Ngân Hoa miệng đầy cơm, đùng đũa chỉ chỉ vào mặt của Thừa Phong

Y nhăn mặt nhắc nhở nàng "Đừng nghịch, sao muốn hỏi gì?"

Ngân Hoa nuốt hết thức ăn trong miệng, giương mắt hỏi y "Người đó làm thế nào trở thành sư huynh của ta vậy?"

"Huynh ấy là con của một cố nhân của cha ta, xui xẻo bị yêu quái hại chết cả nhà cho nên lên tìm cha ta để nhận người làm sư phụ, nói chung cũng tội nghiệp lắm nên huynh ấy muốn gia nhập Thành Dương phái ta để trả thù"_Lục Thừa Phong nói rồi lắc lắc đầu.

"Vậy sau này ta phải học võ công chung với huynh ấy sao?" Bạch Ngân Hoa nói rồi lắc đầu "Ta không muốn đâu, lỡ như huynh ấy lợi hại hơn ta, sư phụ sẽ không để ý ta nữa.

Không được, không được."

Lục Thừa Phong búng tay một cái, khẩn trương nói "Cái này thì muội yên tâm, huynh ấy đã bị… à không, đã được được Hàn sư bá thu nhận để dạy dỗ rồi, cho nên muội không cần lo bị thất sủng."

Bạch Ngân Hoa cười ngốc "À" một cái rồi gắp đồ ăn bỏ vào miệng ăn ngon lành.

...----------------...

Trong thời gian 3 ngày nàng bị cấm túc, nàng thật sự bỏ qua rất nhiều chuyện.

Trần Khải Ngôn thật sự là nhân tài hiếm có, thương tích chưa khỏi hẳn đã muốn bắt đầu học võ, ngay ngày đầu tiên học đã có thể thuận lợi học được gần phân nữa kiếm pháp phong phú của Thành Dương phái.

Ngay ngày hôm sau đó Hàn Khởi đã đưa Trần Khải Ngôn kia cùng đi bế quan ở một đỉnh núi khác trên Thái Dương sơn để tu luyện.

Sau khi hết thời gian bị cấm túc, nàng được trả lại tự do, 3 ngày mà cứ ngỡ như 3 năm, nàng thật sự là rất thoải mái.

Ngay sau đó nàng cũng hứa với Lục Tư Đường sẽ học thật tốt cung pháp kia, sau đó sẽ học lại kiếm pháp.

...----------------...

Mười năm trôi qua...

Bạch Ngân Hoa từ con nhóc ngây thơ không hiểu chuyện đã trở thành một thiếu nữ mười sáu tuổi có vẻ ngoài vừa ngây thơ lại vừa sắc xảo, ai gặp nàng cũng đều trố mắt ra nhìn.

Dáng người mảnh mai, khuôn mặt trái xoan thanh tú, làn da trắng nõn như sữa, mái tóc đen dài được chải gọn gàng, cặp chân mày đen mảnh như lá liễu, đôi mắt to tròn long lanh như có nước, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi đỏ hồng căng mọng, quả là tuyệt sắc giai nhân.

Nhưng trong mười năm đó, võ công của nàng lại tiến bộ không nhiều, gần như là dậm chân tại chỗ, cung pháp vẫn rất tốt, kiếm pháp dù cố gắng luyện đến đâu cũng chỉ bằng ba phần công lực của các đệ tử cùng phái kia.

Võ công của nàng cho dù nói là tệ cũng tệ đến mức chỉ có thể dùng để phòng thân.

Còn về Lục Thừa Phong quả là hổ phụ sinh hổ tử, vốn là được Thường Phỉ Phỉ dạy dỗ nhưng công lực từ lâu đã bỏ xa bà, quyền pháp, cung pháp, kiếm pháp, pháp thuật tất cả Thừa Phong đều thành thạo, cả y thuật cũng biết rất nhiều.

Ngoài văn võ song toàn, Lục Thừa Phong cũng rất ra dáng một mỹ nam hiếm có.

Vẻ ngoài của y không quá mạnh mẽ nhưng cũng không hề dịu dàng như nữ nhân, vẻ đẹp của y quả là vẻ đẹp hào hoa phong nhã của một nam nhân nên có.

...----------------...

Ở Thành Dương phái có một quy định, các đệ tử nội phải nếu đủ hai mươi tuổi sẽ được xuống núi luyện tập bắt yêu ở khắp thiên hạ, trong vòng một năm.

Năm nay Lục Thừa Phong vừa tròn hai mươi tuổi, sau sinh thần của y liền có thể lập tức xuống núi.

Bạch Ngân Hoa nghe tin Thừa Phong xuống núi cũng nằng nặc đòi đi theo.

Nàng vốn chưa đủ tuổi Lục Tư Đường đương nhiên sẽ không cho nàng đi, nàng chọc cho ông tức giận đến nổi muốn cấm túc nàng trong vòng hai năm, may mắn được Thường Phỉ Phỉ nói đỡ nên mệnh lệnh cấm túc cũng được thu hồi.

Lục Thừa Phong không yên tâm về nàng nên việc xuống núi cũng bị chậm trễ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.