Hồng Bì Hài

Quyển 1 - Chương 3




Tôi vô cùng sợ hãi.

Độc thân nữ tử ban đêm xuất môn vốn không phải hành vi an toàn gì, tôi thế nhưng lại quên điểm này. Ba tên lưu manh bức tôi tới một bên đường, khiến tôi ngã tựa vào một gốc cây mới dừng lại, lúc này tôi đã không có đường thối lui. Vốn là công viên ít người, góc này trừ tôi chỉ còn mấy gã lưu manh trước mắt. Tôi muốn lớn tiếng kêu cứu, nhưng vì dùng khăn quàng cổ để che hầu kết mà lúc này đây nó liền giống như dây thừng làm cho tôi không thể phát ra âm thanh. Nếu là lên tiếng kêu cứu, để cho người ta phát hiện tôi là nam nhân, tôi sẽ không thể lại phẫn thành nữ nhân xuất hiện trước mặt người khác… Không được! Tôi không thể làm như vậy.

Mặt đã tái nhợt tôi vẫn không nói gì, cơ thể sợ hãi run rẩy. Bọn họ thấy tôi mở miệng nhưng không phát ra âm thanh thì giống như vừa phát hiện ra tân đại lục, bắt đầu cười *** đãng. “Thì ra là câm điếc a? Ha ha… Đáng tiếc khuôn mặt xinh đẹp như vậy.”

Bọn họ bắt đầu làm càn. Hất bàn tay trên mặt mình ra, tôi vọng tưởng đào thoát. Ai ngờ tôi vừa mới xoay người, một đôi tay kéo tôi về phía sau ép tôi lên thân cây. Tôi cố gắng giãy dụa nhưng thế nào cũng tránh không ra. Một tên khác giống như chờ không kịp chuyển qua sờ chân tôi, theo đùi thẳng tắp đi vào giữa hai chân tôi… Không cần! Sẽ bị đụng đến nơi đó… Đột nhiên, không biết đoạt lại khí lực từ đâu, tôi mãnh lực giãy ra cánh tay khóa trụ tôi, một tay đẩy ra bàn tay sắp đụng đến giữa hai chân. Thừa dịp mấy người kia trong nháy mắt ngốc lăng, tôi hướng phía trước chạy như điên.

Tránh xa nơi này! Chạy mau khỏi nơi này! Bằng không bí mật sẽ bị vạch trần. Chạy mau…

Trái tim tôi điên cuồng co rút không quy luật, cước bộ hỗn độn hướng phía trước vội vàng chạy. Váy ngắn hạn chế bước chân, giày cao gót cũng làm tôi cước bộ lảo đảo không xong. Tôi không dám quay đầu, nhưng mà thanh âm truy kích phía sau lại càng ngày càng gần.

Không cần! Tôi không cần! Không cần hóa giải ma pháp duy nhất của tôi… Đừng khiến cho tôi phải ở giữa thinh không biến trở về nam nhân… Sợ hãi bị vạch trần chân tướng, nước mắt tôi mãnh liệt trào ra. Cứu, cứu tôi! Ai tới cứu tôi! Vì cái gì ông trời không chịu buông tha tôi…

Tiếng bước chân phía sau gần bên, khoảnh khắc cánh tay bị nắm trụ tôi tuyệt vọng cơ hồ hít thở không thông. Lần này cánh tay tôi bị gắt gao chế trụ, mặt cũng bị tát một cái thật mạnh. Ba tên lưu manh bị hành vi chạy trốn của tôi chọc giận, thô lỗ cầm lấy tôi, miệng còn không ngừng mắng chửi gì đó. Trước mắt bị nước mắt làm cho mơ hồ, cảnh vật bốn phía bỗng chớp lên, tôi hôn mê đi cái gì cũng nghe không rõ, tôi chỉ biết lần này xong rồi…

Nhưng mà những việc xảy ra sau đó tựa như giấc mơ. Thần trí có chút không rõ, tôi đột nhiên bị ném xuống đất, tôi nghe như có tiếng đánh nhau và tiếng la đau đớn… Sau đó là tiếng chân rời đi, tiếp sau đó có một bàn tay ấm áp bắt lấy vai tôi nhẹ nhàng lay động.

Ánh mắt hoảng hốt rốt cục tìm được tiêu cự, tôi dần dần thấy rõ thanh niên trước mặt. Tóc ngắn gọn gàng, thân thể cường tráng, ngũ quan đẹp đẽ, áo sơmi trắng mộc mạc cùng quần bò, mang giầy thể thao. Liếc mắt nhìn một cái liền hiểu ngay là người tính cách hiền lành sáng sủa. Ba tên lưu manh đã không thấy đâu, trên mặt và trên người cậu ta có lưu lại một chút dấu vết đánh nhau, chúng là bị cậu ta cưỡng chế rời đi sao?

“Cô không sao chứ… Ây, tiểu thư, nói chuyện với cô đó.”

Cậu ta tăng thêm lực đạo lắc lắc tôi. Bằng bản năng, tôi biết cậu ta an toàn. Thân thủ giữ chặt ống tay áo cậu thanh niên, tôi ào vào trong lòng cậu ta. Hơi thở ấm áp nháy mắt vây quanh, tôi yên tâm khóc trong lòng con người xa lạ.

Cậu ta giống bị dọa sợ chuyển thành vô thố. Một hồi lâu sau hai tay cậu ta mới nhẹ nhàng vòng qua tôi, thong thả vỗ lưng tôi đang khóc thút thít không ngớt.

Đợi cho tâm tình của tôi dần dần bình phục, áo sơmi của cậu ta đã bị tôi khóc ướt một mảng lớn. Nhìn thanh niên vô tư tươi cười, tôi ngược lại xấu hổ không biết nên nhìn phía nào. Thấy ngón tay cậu ta giật giật chỗ áo ướt tựa hồ muốn cho gió thổi khô, tôi đột nhiên tỉnh ngộ liền lấy khăn giấy dùng sức lau áo cậu ta, nhưng là khăn giấy chịu không nổi tôi dùng sức chà lau, rất nhanh, áo lại bám đầy một đống vụn giấy.

Cậu ta nhẹ nhàng ngăn tôi tiếp tục dùng khăn giấy lau đi vụn giấy, đứng lên phủi vụn giấy đi, sau đó hướng tôi vươn tay: “Cô có thể đứng lên không? Có bị thương hay không?” Tôi lắc đầu, để mặc cậu ta kéo tay của tôi đứng lên, tôi phủi đi bụi đất trên người, cảm kích cười cười với cậu ta.

“Ách… Cổ họng cô có phải là…?” Cậu ta cẩn thận thử thăm dò tôi, xem ra cũng nghĩ tôi là người câm điếc. Tôi để tay lên yết hầu lắc đầu. Lại chỉ vào lỗ tai gật gật đầu.

Cậu ta bừng tỉnh đại ngộ. “Nha… Cô là nói cô không thể nói chuyện, nhưng có thể nghe thấy đúng không?” Tôi lại gật gật đầu. Cậu ta khoái trá nở nụ cười: “Vậy tốt rồi, bằng không tôi cũng không biết làm cách nào giao tiếp với cô đâu. Vậy, cô sẽ viết chữ sao?” Tôi vẫn như cũ gật đầu, cậu ta thở ra: “Vậy rất tốt, thật tốt quá…” Khi tôi còn không rõ cậu ta nói “Rất tốt, thật tốt quá…” là ý tứ gì, cậu ta lại hỏi tôi: “Tiểu thư, cô sống chỗ nào? Tôi đưa cô trở về. Cái này… Cô trăm ngàn lần đừng hiểu lầm, tôi chỉ là cảm thấy một nữ hài tử đã trễ thế này còn đi trên đường thực không an toàn, tôi chỉ đưa cô đến gần nhà, tôi cũng không phải là rắp tâm bất lương…” Sợ tôi sẽ hiểu lầm, cậu ta cứ lộn xộn lạp tạp nói không ít lần xin tôi hãy yên tâm linh tinh…

Sống đến tuổi này rồi, tôi vẫn là lần đầu cảm thấy có người thật sự quan tâm mình, đối tôi mà nói vẫn là cái người xa lạ, nhưng lại làm cho tôi cảm thấy vô cùng thân thiết. Tôi giữ chặt tay áo cậu ta mỉm cười lắc đầu, thấy ánh mắt mờ mịt của cậu ta, tôi lấy giấy bút viết một cái địa chỉ đưa qua.

Cậu ta liền cười. Tuy rằng ban đêm rất tối nhưng trong nháy mắt tôi lại thấy được ánh mặt trời. Để không làm cho tôi xấu hổ, cậu ta đi cách tôi một cánh tay cùng tôi yên lặng tiêu sái, chỉ là khi tôi ngẫu nhiên quay đầu nhìn về phía sau, cậu ta mỉm cười với tôi nhưng không có nói gì.

Đi đến địa chỉ tôi viết, tôi dừng lại ở cửa lớn khu chung cư, ý bảo cậu ta đưa đến nơi này là được rồi. Tôi viết lên giấy: “Cám ơn cậu.” Ba chữ đưa cho cậu ta, cậu ta đọc xong vô tư nói với tôi: “Đừng khách khí, về sau phải chú ý an toàn.” Tôi lại gật đầu hướng cậu ta tỏ vẻ cảm tạ, sau đó xoay người đi về khu chung cư. Đi được vài chục bước đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân đuổi theo.

Cậu ta đuổi theo tôi, biểu tình bất an không yên nói với tôi: “Cái kia… Ngày mai tôi, có thể gặp lại cô không… Tôi biết nói như vậy thực đường đột, nhưng mà… Tôi chính là rất muốn gặp lại cô…”

Tôi có chút kinh ngạc nhìn cậu ta. Trong ánh mắt cậu ta có chờ mong, bất an, có càng nhiều vô định. Sau đó, tôi nở nụ cười. Nhất định là cười rất tươi. Trong mắt cậu ta lại bao hàm một chút kinh diễm. Tôi lấy tờ giấy viết “Cám ơn cậu.” trong tay cậu ta, lật mặt sau viết: “Đêm mai 8h, gặp ở cửa siêu thị XX”. Cậu ta vui mừng nắm lấy tờ giấy, không ngừng hưng phấn mà nói “Tôi nhất định sẽ đến đúng giờ… Nhất định…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.