Hồng Bạch Song Hỉ

Chương 17: Chương 17




Editor: Kẹo Mặn Chát

Ngọn lửa lập tức lan rộng, lúc này Sài Thúc Tân mới phát hiện trên bầu trời Phong Đô lại treo đầy đèn, được nối liền với nhau bằng những sợi dây xích vàng.

"Lông đuôi của Chu Tước rụng vào lần đầu tiên hóa hình hoàn chỉnh, có thể đốt khoảng ba ngày ba đêm." Mộc Cát Sinh có vẻ rất hài lòng, "Cảnh đẹp khó gặp, đi thôi, chúng ta tìm nơi uống rượu."

Chín vạn ba ngàn bảy mươi hai ngọn đèn kim ngô, trong thành ngập tràn ánh sáng lung linh, đèn đuốc trải dài mênh mông.

Cả tòa thành Phong Đô bùng nổ chỉ trong nháy mắt, tiếng kinh hô liên tiếp vang lên.

Tùng Vấn Đồng cầm đao đánh văng Ô Nghiệt ra, khiếp sợ nói: "Kim ngô bất cấm dạ?! Lão Tứ đang làm gì vậy?"

Ô Nghiệt nheo mắt nhìn giữa không trung, "Đêm đèn kim ngô, cũng đã lâu rồi gia đây chưa được xem." Nói xong liếc mắt nhìn Tùng Vấn Đồng, "Hôm nay tâm tình của gia đây rất tốt, oắt con, từ biệt tại đây."

"Chờ một chút!" Tùng Vấn Đồng cao giọng muốn đuổi theo, nhưng đối phương đã biến mất không thấy bóng dáng.

Mộc Cát Sinh mua mấy vò rượu, kéo Sài Thúc Tân nhảy lên một tòa nhà cao tầng, nằm trên mái hiên ngắm đèn trên trời.

Mộc Cát Sinh mở nắp đậy ra, uống một ngụm lớn, "Tam Cửu Thiên, hình như anh có chuyện muốn hỏi tôi, tôi thấy anh nín nhịn cả quãng đường rồi.

Lúc này không có người ngoài, nói đi."

Sài Thúc Tân cầm vò rượu, uống một hớp, "Cậu cố ý."

Mộc Cát Sinh lập tức phun rượu trong miệng ra, ho sặc sụa, "Không phải chứ, này mà anh cũng có thể nhìn ra được à?"

Sài Thúc Tân thờ ơ nhìn lướt qua y, mặt không đổi sắc.

"Thôi được rồi, Tam Cửu Thiên, anh thật là...!Không hổ là Linh Xu Tử." Mộc Cát Sinh bất đắc dĩ lắc đầu, "Nói một chút đi, anh nhìn ra được gì rồi?"

"Chúng ta không hề đi nhầm vào Thành Tây Quan, mà là cậu cố ý làm vậy." Sài Thúc Tân nói: "Vì sao?"

Mộc Cát Sinh uống một ngụm rượu lớn, thở dài nói: "Vì lão Tam."

Tùng Vấn Đồng gõ cổng chính keng keng, "Ô gia, có nhà không?!"

Nơi này là một dinh thự lớn ở Phong Đô, là của một hộ giàu có quyền quý, chiếm diện tích khoảng chừng hai con đường.

Cổng lớn thiếp son được mở ra vang lên tiếng cọt kẹt, một đồng tử áo xanh bước tới, hành lễ với Tùng Ván Đồng nói: "Bái kiến Mặc Tử, xin hỏi Mặc Tử tới là vì chuyện gì ạ?"

"Lão Tam đâu? Bảo cậu ta ra đây!"

"Bẩm Mặc Tử, gia chủ không có ở đây ạ."

"Không có ở đây?" Tùng Vấn Đồng nhíu mày: "Thế đi đâu rồi?"

"Bẩm Mặc Tử, hôm nay trong thành Phong Đô có đám cưới, gia chủ là Vô Thường Tử đã đến đó chúc mừng, đi từ giờ Tý rồi ạ." Đồng tử khom người mời, "Trong phủ có chuẩn bị ít trà, Mặc Tử có muốn vào trong chờ một lát không?"

"Trong thành Phong Đô có đám cưới?" Tùng Vấn Đồng không vào cửa mà hỏi: "Đám cưới nhà ai?"

"Bẩm Mặc Tử, là Diêm Vương gả con gái."

"Diêm Vương gả con gái, bách quỷ chúc mừng." Mộc Cát Sinh nhìn đèn đuốc xa xa, "Lão Tam là Vô Thường Tử, Diêm Vương là một trong những đối tượng giao tiếp thường xuyên nhất.

Cho dù không thể kết thân, cũng tuyệt đối không thể trở mặt.

Tam Cửu Thiên, anh là gia chủ Dược gia, hẳn là hiểu được đạo lý này."

"Tôi hiểu." Sài Thúc Tân gật gật đầu, "Cho nên?"

"Diêm Vương từng đến kính thăm nhà họ Ô, chỉ đích danh muốn một phần quà mừng cưới."Mộc Cát Sinh nói: "Muốn nhờ lão Tam mời Mặc Tử Mặc gia, đích thân làm một bộ mũ phượng."

Sài Thúc Tân lộ vẻ nghi hoặc, "Chuyện này có gì khó?"

"Khó là khó ở Diêm Vương muốn một bộ mũ phượng kia, nếu ông ta muốn đồ trang sức bằng vàng bạc trâu báu gì khác, rồi muốn lão Nhị tự làm cũng không phải không được." Mộc Cát Sinh thở dài: "Nhưng đời này lão Nhị chỉ làm một bộ mũ phượng, là đồ cưới tặng cho mẹ hắn."

"Chuyện này trong Thất Gia Chư Tử cũng không phải chuyện bí mật gì cả, chắc hẳn anh đã được nghe nói qua đoạn tình duyên giữa Mặc Tử đời trước và hoa khôi rồi.

Năm đó Mặc Tử mặc áo cưới đi đến đầu cầu Nại Hà, đội trên đầu chính là mũ phượng mà lão Nhị làm ra.

Từ đó về sau lão Nhị đã lập lời thề, kiếp này không làm bất cứ đồ của hồi môn gì nữa."

Sài Thúc Tân suy nghĩ một lát, nói: "Nếu đã như thế, thì nói rõ đầu đuôi câu chuyện ra, Diêm Vương cũng không phải là người không biết lý lẽ."

"Tam Cửu Thiên, anh không thân với lão Tam, nên không biết được chỗ khó của Âm Dương gia ở Phong Đô." Mộc Cát Sinh cười khổ lắc đầu, "Từ khi Thất Gia Chử Tử được lập ra tới nay, Âm Dương gia chuyên phụ trách chuyện quỷ hồn, có mối giao thiệp với Minh phủ hơn một ngàn năm.

Nói dễ nghe một chút, là đôi bên hợp tác hỗ trợ lẫn nhau, nói khó nghe một chút, thì là mạnh ai nấy làm."

"Thất Gia Chư Tử thường xuyên nhúng tay vào chuyện dưới âm gian để đạt được mục đích của mình, đã không ít lần gây thêm rắc rối cho Âm Ty.

Tuy nói Thiên Toán Tử tính mệnh trời, mà đã là mệnh trời thì không có chúng sinh nào không tuân theo.

Nhưng nói trắng ra Thiên Toán Tử cũng là người phàm, Âm Ty không nói trước mặt, trong lòng chưa chắc đã khuất phục."

Sài Thúc Tân hiểu rất nhanh, "Cho nên Diêm Vương đang cố ý gây khó dễ?"

"Đúng vậy, bảo lão Nhị làm một bộ mũ phượng là chuyện không thể, lão Tam căn bản không nói với hắn.

Nếu việc này bị hắn biết, hắn có thể phá hủy cả điện Diêm Vương.

Mấy năm gần đây thiên hạ đại loạn, Thất Gia Chư Tử qua lại với Âm Ty sẽ càng ngày càng nhiều, hắn muốn đại náo một trận là có thể hả giận, nhưng về sau sẽ chỉ có nhiều phiền toái hơn."

"Cho nên để giải quyết ổn thỏa việc này, cần phải có phần quà mừng tốt hơn, thậm chí còn hơn cả mũ phượng mà Mặc Tử Mặc gia tự tay chế tác." Sài Thúc Tân tiếp lời: "Và rồi cậu chọn Kim ngô bất cấm dạ."

"Phải." Mộc Cát Sinh uống một hớp rượu, nở nụ cười: "Đã sắp ba trăm năm, Phong Đô không được thắp đèn kim ngô.

Chu gia là hậu duệ của thần, không phải là gia tộc Diêm Vương có thể mời đến.

Hôm nay đèn kim ngô thắp sáng cả bầu trời, nó còn giá trị hơn bộ trang sức đỏ của nhân gian cả vạn lần."

Chu Tước giăng đèn, kim ngô không cản, xuân tới Hoàng Tuyền, Diêm Vương kết thân.

"Tôi hiểu ý của cậu." Sài Thúc Tân nhìn cảnh náo nhiệt ồn ào phía xa, hỏi: "Nhưng chuyện này có liên quan gì tới việc tiến vào Thành Tây Quan?"

"Muốn thắp đèn kim ngô, nhất định phải dùng bộ phận trên người Chu Tước làm vật dẫn.

Tôi không thể lấy máu hay rút gân rút xương của lão Ngũ được, nó đã đến gần thời kỳ hóa hình, lông trên người là nhiên liệu tốt nhất." Mộc Cát Sinh nói: "Nhưng anh cũng đã từng nói, hóa hình cần bồi bổ linh lực.

Chu Tước hóa hình cần linh lực là chuyện rất quan trọng, mà Thành Tây Quan là nơi vạn quỷ hoành hành, là chỗ đến tốt nhất."

"Thái Tuế Ô Nghiệt cùng một nhóm với cậu?"

"Cái gì mà gọi là cùng một nhóm, cũng có phải kết bè kết cánh đâu." Mộc Cát Sinh xua tay, không giấu diếm nữa, "Bà lớn Ô Nghiệt là tổ tông của lão Tam, bà ấy chắc chắn sẽ không ngồi yên mặc kệ chuyện này.

Tôi kính nhờ bà ấy mở thang âm dương ở gần Quan Sơn Nguyệt, lừa lão ngũ đến Phong Đô.

Rồi mượn trận đánh nhau của bà lớn Ô Nghiệt với lão Nhị, dùng đao Thỉ Hồng phá vỡ kết giới của Thành Tây Quan, còn những chuyện sau đó thì anh cũng đã biết."

Một hồi yên lặng.

Hai người không nói gì với nhau, trong mắt tràn ngập muôn vàn ánh đèn sáng.

Xa xa văng vẳng tiếng trúc vang, đoàn đưa dâu qua con phố dài, đèn hoa rực rỡ bên một lối, tô thắm thêm đôi má hồng phai.

"Cậu quả thực quá liều lĩnh." Cuối cùng Sài Thúc Tân cũng lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng, "Tiến vào đất A Tỳ không phải chuyện đùa, lỡ như ——"

"Không có lỡ như." Mộc Cát Sinh ngắt lời hắn: "Tôi đã tính rồi, chuyến đi lần này có kinh hãi nhưng không có hiểm nguy, bằng không tôi tuyệt đối sẽ không kéo anh vào..."

"Nói cách khác nếu chuyến đi này nguy hiểm, cậu sẽ đi vào đó một mình?"

"Lão Tam là anh em của tôi." Mộc Cát Sinh không nhìn mặt hắn, tự mình uống rượu, nói: "Năm đó tôi và lão Nhị đại náo Phong Đô, hết sức ngông cuồng.

Theo luật thì phải vào Âm Luật Ti ngồi quỳ nhận phạt trượng*, là lão Tam đã đi xin ngược xuôi khắp nơi, lại có bà lớn Ô Nghiệt nói giúp cho, vậy nên chúng tôi mới tránh được một kiếp."

(*折杖法 chiết trượng pháp: hình phạt bằng trượng nhưng không phải đánh mông mà đánh vào lưng, phạm nhân không được ấn nằm xuống mà phải ngồi hoặc quỳ để nhận phạt.)

"Cậu đừng hòng lừa tôi." Sài Thúc Tân trực tiếp vạch trần y, "Năm đó tôi gặp cậu lần đầu tiên, cậu được khiêng về từ Phong Đô, cả người máu chảy đầm đìa.

Đó không phải tránh được một kiếp, mà là mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc."

"Là lão Tam đã cõng tôi trở về, trước đó sư phụ đích thân phạt tôi, bảo tôi tới Âm Luật Ty nhận tội, vốn dĩ tôi không có khả năng sống sót mà đi ra khỏi đấy." Mộc Cát Sinh thở dài: "Là cậu ấy đã đi nhờ vả hối lộ khắp trên dưới, lại nhiều lần tới Dược gia mời anh, như vậy tôi mới nhặt về được một cái mạng."

"Năm ấy chúng tôi gây ra náo loạn rất lớn ở Phong Đô, sư phụ tức giận, lệnh cho tôi nhận phạt xong thì tự mình bò về từ thang âm dương.

Lúc đó lão Nhị cũng bị phạt nên không giúp được tôi, hồi đấy lão Tam còn không cao bằng tôi, gắng gượng chống đỡ cõng tôi về." Mộc Cát Sinh dường như nhớ tới điều gì đó, nở nụ cười: "Tên ngốc kia vì không muốn cho tôi ngủ mà vừa khóc vừa hát, sau khi về đến nơi cổ họng bị mất tiếng suốt cả tháng trời."

"Cho nên cậu làm đến mức này sao?"

Mộc Cát Sinh nâng chén với Sài Thúc Tân, mỉm cười, "Chúng tôi là anh em."

Sài Thúc Tân đột nhiên đứng phắt dậy, im lặng nhìn y chằm chằm một lát, sau đó xoay người rời đi.

Mộc Cát Sinh lại mở một vò rượu khác ra, vừa uống vừa nói: "Hình như hắn không vui vẻ làm anh em với tôi."

"Đây là lần đầu tiên gia đây nhìn thấy Linh Xu Tử thất lễ như thế." Ô Nghiệt nhảy lên mái hiên, "E là đã bị ngươi chọc cho tức điên lên rồi."

"Không thể gạt được hắn." Mộc Cát Sinh nhún nhún vai, "Hắn vừa mới mượn lão Tam nói bóng nói gió, rõ ràng là đã nhìn ra."

"Linh Xu Tử đời này là người bình tĩnh biết suy xét trước sau, ngươi chưa chắc đã thông minh hơn hắn là bao, với lại ngươi bày ra cái bẫy quá lộ liễu." Ô Nghiệt tự mở một vò rượu, nói: "Lúc trước ngươi tới tìm ta, vừa nhắc tới Bạch Ngọc Nghẹn là ta biết ngay người đang tính gì.

Ngươi cứ trắng trợn đem thuốc cho hắn như vậy, có kẻ ngốc mới không nhìn ra."

Lần này Mộc Cát Sinh tốn rất nhiều công sức, không chỉ vì Kim ngô bất cấm dạ, mà còn vì tìm dược liệu là Bạch Ngọc Nghẹn.

Bạch Ngọc Nghẹn có thể trị bách bệnh, đương nhiên cũng có thể chữa khỏi bệnh của Sài Nhẫn Đông.

Ban đầu y đoán Sài Thúc Tân bị một vị quyền quý nào đó ở Bắc Bình cản trở, sau đó nghe ngóng từ bên bến tàu mới biết, hóa ra trong tay đối phương có giữ một loại dược liệu, có thể giúp cho bệnh của Sài Nhẫn Đông thuyên giảm, người nọ đã dùng thứ này để lợi dụng uy hiếp nhiều lần.

Mộc Cát Sinh đã lật tung thư phòng của Ngân Hạnh trai chủ lên, cuối cùng cũng tìm ra vị thuốc này, đó chính là Bạch Ngọc Nghẹn, y gieo một quẻ, tính ra được cơ duyên ở chỗ Ô Nghiệt.

"Đâu có đâu, rốt cuộc cũng không thể gạt được bà lớn." Mộc Cát Sinh cười ha ha, "Bẫy tuy đơn sơ, nhưng cuối cùng một mũi tên trúng ba con chim, vừa giúp lão Tam giải quyết được vấn đề nan giải, lại tìm được thuốc, còn giúp lão Ngũ vượt qua ải hóa hình.

Mặc kệ Tam Cửu Thiên có vui hay không, có thể giúp chị Sài chữa bệnh là được."

"Gia đây cũng không ngờ ngươi sẽ ra tay giúp tiểu thư nhà họ Sài.

Bệnh của cô ta đã kéo dài bao nhiêu năm cũng không chữa được, Bạch Ngọc Nghẹn không phải dược liệu tầm thường, Dược gia tìm rất nhiều năm cũng không tìm thấy."

"Đó không phải là chưa tìm đúng người sao, ta bấm ngón tay tính một lát, biết ngay ở chỗ ngài sẽ có biện pháp —— Ai có thể biết Chu Tước non cũng có thể tạo ra Bạch Ngọc Nghẹn đây? Chỉ sợ lên trời xuống đất, cũng chỉ có ngài hiểu sâu biết rộng."

"Bớt vòng vo nói gia đây lớn tuổi đi." Ô Nghiệt nhíu mày nói: "Lúc trước khi ngươi tới tìm gia thì gia đây cũng đã muốn hỏi.

Ngươi là thứ vô dụng chẳng làm nên trò trống gì, cả ngày chỉ toàn lười biếng trốn việc, sao lần này lại có tâm trạng thảnh thơi đi giúp người ta thế? Hắn cho người tiền à?"

Mộc Cát Sinh gãi gãi đầu, "Tiền thì không có."

"Vậy là vì cái gì? Ngươi mới quen hắn được có mấy tháng, người ta còn chẳng bằng lòng làm anh em với ngươi."

"Haizzz, tính tình của Tam Cửu Thiên á, là kiểu khẩu xà tâm phật ấy mà." Mộc Cát Sinh xách vò rượu, lâm vào trầm tư, "Về phần vì sao...Ta cũng không nói lên được, có lẽ vì trông hắn đẹp trai?"

"Gia đây tin ngươi thế quái nào được."

"Có thể là vì chị Sài nấu nướng rất giỏi." Mộc Cát Sinh suy nghĩ một lúc, nói: "Người Dược gia xưa nay luôn chăm sóc cho đôi tay, nhưng chị Sài lại không bôi dưỡng da, cũng không đeo bao tay, tất cả là vì cơ thể mang bệnh nặng mà không thể hành nghề y.

Nhưng ta từng nghe sư phụ kể, năm đó đại tiểu thư Sài thị cực kỳ có năng khiếu, y thuật tuyệt vời."

"Một đôi tay như vậy, không nên chỉ để nấu canh."

"Sư đồ hai người các ngươi, ngày qua ngày chẳng việc làm gì khác, chỉ biết nói chuyện tào lào ngồi lê đôi mách.

Trăm ngàn năm qua, có bao nhiêu chuyện xưa xửa xừa xửa của Thất Gia Chư Tử thì các ngươi đều biết hết." Ô Nghiệt nghe xong liên tục lắc đầu, đứng dậy đặt vò rượu xuống, "Đi đây, thay gia gửi lời hỏi thăm sức khỏe đến Thiên Toán Tử, bảo ông ta cố sống lâu thêm một chút."

"Bà lớn đi thong thả." Mộc Cát Sinh đứng dậy đưa tiễn, "Hay mai ta đến tìm ngài chơi mạt chược nhé."

"Đừng đến, ta không thích đánh bài với quỷ nghèo.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.