Hôn Ý Lung Lay, Xin Ngài Tổng Giám Đốc Bớt Giận

Chương 6: Tài sản của Tô gia, tôi cũng có phần




Editor: Xiu Xiu

Dung Tĩnh An cười nói: “Đúng, Em của mình thường xuyên nhắc đến, cái gì mà Tô Yểu rất xinh đẹp...”

Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.

Vừa dứt lời lại giống như nhớ tới cái gì: “Ôi chào, ai ôi, sao cậu biết tên cô ấy?”

Anh nhạy cảm thấy được có phần khó hiểu, anh quanh năm ở Thượng Thành, cũng không rõ lắm tên cô, mà Lục Đông Đình bắt đầu từ lúc mười bốn tuổi đã ra nước ngoài, ngây ngốc ở đó mười ba năm, ngẫu nhiên về nước, cũng không cùng xuất hiện với cô đi, sao lại biết tên của cô?

Cho nên Dung Tĩnh An nói chuyện lúc đó cẩn thận đo được thần sắc của Lục Đông Đình, có thể thấy được dáng vẻ đạm mạc thâm tình của anh, không chút nào bộc lộ.

Bị Dung Tĩnh Anh cười cười, nhìn chằm chằm, Lục Đông Đình chỉ lườm anh, mím môi không nói chuyện.

...

Tô Yểu nhìn chung quanh một vòng, thấy Tô Hoài Sinh không ở đó, đoán rằng đang  ở trong thư phòng, liền đi lên lầu.

Cô gõ cửa khách khí, mãi đến khi bên trong truyền đến âm thanh hùng hậu: “Vào đi.”

Tô Yểu đẩy cửa ra, bên trong ngoài Tô Hoài Sinh đang ngồi sau bàn, còn có Tống Hiểu Du đang đứng.

Người mẹ này của Tô Khê, bảo dưỡng không tồi, tuổi 41, vẫn nhìn như hơn ba mươi, giờ thì vừa lúc.

Tống Hiểu Du thấy co, ngắt lời đang nói, như là vô cùng kinh ngạc, cười với cô: “Yểu Yểu, trở về khi nào?”

“Khoảng nửa tháng trước đi.”

“Sao về nước lâu như thế cũng không về nhà? Nếu Tô Khê không thấy con, chúng ta cũng không biết con quay về.” Tống Hiểu Du coi như ôn hòa, trước mặt Tô Hoài Sinh, bà phải ngụy trang được như thế.

Tô Yểu ngồi trên ghế sofa, một đầu tóc dài quấn ở sau ót, tao nhã thành thục, không có cẩn thận tỉ mỉ làm cho người ta thấy cứng nhắc, mấy sợi tóc rời rạc buông xuống, tăng thêm vài phần gợi cảm lười biếng.

Cô xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón trỏ, lộ ra nụ cười minh diễm: “Biết tôi trở về, không phải bà càng nên lo lắng đề phòng sao?”

Sắc mặt Tống Hiểu Du cứng ngắc, Tô Hoài Sinh đập bàn, không hờn giận nói: “Con nói chuyện với dì Tống như thế à?”

Tô Yểu xì nở nụ cười: “Dì? Sao ông không bảo tôi gọi là mẹ đi? Thật ra tôi thấy kêu là chị cũng hợp.” Tống Hiểu Du nhỏ hơn Tô Hoài Sinh mười ba tuổi, người lại được chăm sóc không tồi, đứng chung một chỗ, càng như là phụ nữ.

Lúc này Tống Hiểu Du liền đặt dụng cụ pha trà lên bàn: “Em đi ra ngoài trước.”

Sắc mặt Tô Hoài Sinh biến đổi, bày ra uy nghiệm gia trưởng nói: “Tô Yểu, con đừng có vừa mới về đã cùng ba sinh sự.”

“Con không có.” Tô Yểu cười nhìn ông, dường như là con gái nói đùa với ba: “Con chỉ muốn chứng thực một chuyện.”

Tô Hoài Sinh thả lỏng: “Chuyện gì?”

“Nghe nói tài sản của Tô gia, con cũng có phần.”

Tô Yểu nhìn chằm chằm Tô Hoài Sinh, quả nhiên thấy ông ngẩn ra, sắc mặt dị thường, vẫn duy trì im lặng rất lâu.

Tô Yểu: “Ha ha, xem ra là thật rồi.” Tuy nhiên cô sớm đã biết không phải là giả.

“Mẹ tôi trước khi chết đã nói với tôi rất nhiều, nói cho tôi biết con người vẫn nên tính toán cho mình một chút, bảo vệ thứ thuộc  về mình, nếu không thì sớm hay muộn cũng sẽ rơi vào kết cục giống như bà ấy.”

Tô Hoài Sinh vẫn như cũ không nói nên lời.

Tô Yểu dựa vào sofa, vô ý cuốn lấy váy của mình: “Mẹ tôi gả cho ông, lúc ấy ông ngời lấy 15% cổ phần công ty của Tô gia làm vật trao đổi đúng không? Về sau ông ngoại qua đời, những thứ cổ phần này để lại cho tôi, sao ông có thể xem như việc này không tồn tại nhỉ?”

Tô Hoài Sinh nghe thế, nét mặt già nua đỏ bừng, lại tránh nặng tìm nhẹ quát lớn: “Tô Yểu, con đừng quên ba là ba con, chú ý lời nói của con.”

Tô Yểu nở nụ cười, không trả lời.

Người ba nào sẽ vì ly hôn với mẹ mà hãm hại cô ở bên ngoài... A? Người ba nào sẽ đích thân hủy hoại công ty của ông ngoại cô chỉ trong chốc lát?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.