Hôn Ước Tuổi 16!

Chương 42: Ngồi Cùng




" Cậu tính làm thật sao? " - Maris trừng mắt nhìn người đối diện chân vắt chéo, hai tay đang nhàn nhã đưa tách cafe  lên hít hà hương vị của nó rồi đưa vào miệng nhâm nhi

Người con trai đó không trả lời vội, thưởng thức tách cafe sau đó đặt xuống mới tựa lưng về sau ghế trả lời Maris:

" Leo, tớ chưa bao giờ nói suông "

" Vậy bao giờ cậu đi? " - Maris bất lực nhìn anh, cô hiểu tính khí Leo hơn bất cứ ai mà

" Chiều nay, bàn giao công việc ở bên đó xong tớ sẽ về hẳn Việt Nam. Bây giờ tớ phải đi tạm biệt nữ thần của tớ đây " - Leo nở một nụ cười tỏa sáng nhìn Maris sau đó đứng dậy đưa hai tay cài lại một cúc áo vest rồi đẩy ghế bước ra khỏi quán cafe.

Maris nhướng mày nhìn từng hành động của Leo cho tới lúc anh ra khỏi cánh cửa. Cô khẽ thở dài, đôi mắt nhíu lại, thật ra bao giờ anh mới nhìn thấu mọi chuyện? 

-----------

" Aaaa muộn học rồi "

An Vy xoay xoay người trên giường uể oải không muốn dậy, những tia nắng sớm đã rọi vào mắt nó khó chịu. Đưa tay lên mặt tủ cạnh giường với lấy chiếc đồng hồ, kim giờ đã chỉ vào số tám. Nó trừng mắt bật dậy hét lên rồi chạy vào phòng làm vệ sinh cá nhân không mà không ngừng chửi rủa hắn.

Thay bộ đồng phục, với tay lấy chiếc cặp mang vội. Nó ba chân bốn cẳng chạy ra, vừa mới mở cửa đã đâm thẳng đầu vào người hắn đau điếng.

" Sao thế? " - Khánh Anh tay vẫn còn đặt ở nắm cửa ngơ ngác nhìn xuống nó hai tay đang ôm lấy đầu nhăn nhó 

" Sao trăng gì? Đầu tôi vỡ mất rồi " - Nó đau quá gắt lên nhìn hắn tức giận sau đó lại nhăn nhó xoa xoa phần đầu đập trúng vào người hắn

Khánh Anh bật cười nhìn bộ dạng luộm thuộm của nó cũng hiểu ngay ra có chuyện gì. Đưa tay kéo dây cặp nó lên vai lại rồi đưa tay ra trước mặt nó:

" 6:50 sáng "

Câu nói của hắn làm nó quên luôn cả đau mà hết nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trên tay hắn lại ngẩng đầu lên nhìn hắn ngơ ngác. 

" Đi thôi. Hôm nay ăn ở ngoài " - Hắn đưa tay ra sau túm lấy quai cặp nó kéo ra rồi đóng cửa phòng lại. Nó vẫn không chịu thua bám lại vào tường mà nhìn hắn:

" Kẻ nào đã chỉnh đồng hồ của tôi? "

Hắn hất hàm xuống dưới rồi kéo nó đi. An Vy đoán biết ngay ra là ai, nó hùng dũng bước đi không cần hắn phải kéo. Vừa bước xuống nó ngồi bịch xuống chiếc ghế sofa ném mạnh chiếc cặp xuống ghế, giận dỗi chỉ vào mặt Thái Điệp và Bảo Nam đang cố nhịn cười đến đỏ mặt. Nhìn bộ dạng luộm thuộm của nó, bọn họ cũng hiểu nó đã hoảng hồn đến cỡ nào, An Vy lên tiếng mắng nhiếc:

" Candy thối, Kin thối. Sao hai người giám làm thế với tôi chứ? Hai người là bạn tốt tốt tốt của tôi đấy. Hai người chẳng có nghĩa khí chút nào, bắt nạt một cô bé mỏng manh yếu đuối như tôi, thật xấu hổ quá mà. Không ra làm sao cả "

Thái Điệp và Bảo Nam vừa nghe nó chửi vừa cúi đầu nhận lỗi như trẻ con, thật ra là hai người không thể nhịn được cười nữa phải cúi đầu xuống cười không giám nhìn mặt nó, sợ rằng sẽ phá lên cười nó sẽ càng tức giận hơn.

Khánh Anh đi tới bịt miệng nó lại rồi kéo nó ra ngoài, theo hắn thấy thì nó không dừng và không có ý định dừng việc " giáo huấn " hai đứa kia lại nên phải ra tay trước. Sống chung với nó một thời gian rồi, hắn còn lạ gì cái nết nó nữa. Có gọi dậy cũng uốn a uốn éo xin ngủ thêm năm phút, rồi năm phút... Tốt nhất là để nó tự dậy.

" Ư..Ư.. Tôi chư ói ong " - An Vy cố gắng thoát khỏi bàn tay hắn nhưng hắn chẳng quan tâm mà kéo ra ngoài không thương tiếc. Thái Điệp và Bảo Nam đã bật cười đập bàn đập ghế một trận, lòng tự hào về trí thông minh của mình. Sau đó mới nghiêng chỉnh đi ra.

Khánh Anh buông tay ra rồi chỉnh lại cái cổ áo một nửa trong một nửa ngoài của nó. Nó đã hét toáng lên vẻ không phục:

" Tôi còn chưa mắng... "

" Từ nay tôi sẽ gọi cô dậy " - Không đợi nó nói lèm bèm hết câu, hắn đã lấy mũ đội lên đầu nó - " Lên xe đi "

Khánh Anh leo lên xe rồi quay người về sau đưa cặp cho nó. Nó vẫn nghĩ hắn bênh hai người kia mà không bênh nó khoanh tay lại hất mặt lên trời không thèm cầm cặp hắn hay leo lên xe. Khánh Anh dở khóc dở cười nhìn nó. Hắn không quen dỗ con gái, với lại hắn có làm gì sai đâu mà nó giận lây sang hắn. Nó cứ đứng đó cho tới lúc Thái Điệp và Bảo Nam đi xe tới mới lườm hai người mà lên xe hắn, dù sao đầu xỏ vẫn là hai tên này.

Hai chiếc mô tô lao vun vút ra đường, đi với hắn lâu nên nó cũng quen rồi nhưng vẫn phải vịn lấy áo hắn cho an toàn. Hắn nở một nụ cười gian xảo rồi lao vun vút trên đường làm nó bất ngờ ôm lấy hắn ghì chặt, miệng không ngừng chửi rủa hắn còn hắn cứ làm ngơ như không nghe thấy mà chạy nhanh hơn.

Hai chiếc mô tô dừng trước một quán gà nướng ven đường, mùi gà nướng xộc vào mũi nó làm nó muốn bật xuống xe chạy vào. Nó cứ ngồi trên xe nhắm mắt hít hà mùi thơm thu hút nó, miệng cong lên một nụ cười. 

" Ê Rain. Hôm nay tôi bao, ăn bể bụng luôn " - Thái Điệp tháo vội chiếc mũ bảo hiểm đưa cho Bảo Nam rồi chạy nhanh đến An Vy bỏ mặc Bảo Nam đang bí xị nhìn cô.

" Ầu kê " - An Vy đưa tay bàn tay dơ ba ngón 👌 gật đầu lia lịa rồi nhảy phắc xuống xe khoác lấy vai Thái Điệp vui vẻ đi vào. May mà trước đó ngồi trên xe mải ngửi mùi hương gà rán hắn đã cởi mũ xuống cho nó không thì nó đã đội luôn vào quán rồi. Vừa nãy mới giận dỗi nhau giờ thấy ăn là quên hết. Thật bó tay.

Suốt cả buổi Khánh Anh và Bảo Nam chỉ nhìn hai đứa nó ăn cũng đã thấy no rồi. Không hiểu sao cái dạ dày của bọn nó lại có thể chứa hết thảy bao nhiêu là đùi gà nữa 🍗.

Ăn uống no nê, bọn nó lại tiếp tục đến trường. Thái Điệp và An Vy thì khỏi phải nói vui đến chừng nào rồi. Nhìn thấy nó vui vẻ, hắn cũng an tâm phần nào. Có thể làm nó quên tất cả mọi chuyện ngày hôm qua, hắn sẽ làm tất cả. 

Hai chiếc mô tô đang lao vút trên đường, đích tới chính là cổng trường danh tiếng Trang Kính. Hai chiếc xe mô tô đang lao nhanh thì đột nhiên phanh gấp. Một chiếc Lexus màu đỏ viền đen sang trọng lao tới chắn ngay trước mặt bọn hắn. Nó bất ngờ ôm chầm lấy hắn, mặt có chút biến sắc. Khánh Anh nhíu mày rồi bước xuống xe, Bảo Nam, Thái Điệp cùng nó cũng lần lượt xuống theo. 

Cửa kính kéo xuống, gương mặt Leo hiện ra rõ nét, anh chúi gương mặt về phía trước cởi chiếc kính ra sau đó đưa ngón giữa và ngón trí lên trán chỉ ra bọn hắn như một lời chào. Hắn cầm đóa hoa hồng xanh ở ghế lái phụ sau đó mở cửa ra tiến về phía bọn hắn.

" Chuyện gì? " - Khánh Anh cởi chiếc mũ bảo hiểm đặt lên chiếc gương chiếu hậu rồi lạnh lùng nhìn Leo. Bảo Nam và Thái Điệp đã bước tới gần bọn hắn, An Vy bất giác sợ hãi xen lẫn tức giận nhìn con người trước mặt mà nấp sau cánh tay của Khánh Anh. 

Leo thì đưa ánh mắt chăm chú nhìn nó, đưa tay ra muốn vuốt lọn tóc đang xõa xuống mặt nó nhưng hắn đã hất ra.

Leo bật cười nói với nó nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào hắn:

" Chiều nay anh sẽ qua Pháp để xử lí một vài chuyện riêng. Sau đó trở lại... Nhất định sẽ chinh phục được trái tim em " - Leo nói đến đây rồi nhìn sang An Vy - " Đợi anh "

Không đợi nó kịp phản ứng, Leo đã chúi vào tay nó đóa hoa hồng xanh. Sau đó lại lập lại hành động chào vừa nãy, nhìn nó nở một nụ cười tỏa sáng rồi mới quay lưng đi lại mở cửa xe và phóng đi trước sự trầm trồ của mọi người. 

An Vy đang ngẩn tò te ra nhìn thì Khánh Anh đã giật phắc đóa hoa trên tay nó chúi vào tay Thái Điệp rồi kêu nó lên xe.

" Ơ thằng này, hoa của thằng khác giám đưa cho vợ tao sao? " - Bảo Nam lại giật lấy đóa hoa trên tay Thái Điệp rồi đấm một phát vào vai Khánh Anh 

" Vậy mày giữ lấy " - Khánh Anh tức tối gầm gừ 

" Bộ lỗi của tao hả? " - Bảo Nam uất ức lườm hắn rồi nhìn xuống đóa hoa thở dài - " Hoa vô thường sẽ theo gió vô phương " - Bảo Nam vừa nói vừa nhổ lấy từng bông ném lên vung vãi cả một khoảng sân. Khánh Anh nhìn thấy hàng động này cũng vui vẻ hẳn. Thái Điệp dựa tay lên vai Bảo Nam rồi cười một mình. 

" Đừng mà " - nó tiếc ngùi ngụi giành lại đóa hoa trên tay Bảo Nam. Nó rất thích hoa, đặc biệt là hoa hồng xanh. Nhưng sao Leo lại biết nó thích loại hoa này nhỉ? Con người này cũng thật biết quan tâm. Nó đã bớt sợ Leo hơn một chút.

Khánh Anh nhíu mày cầm bó hoa trả lại cho Kin. Bước xuống xe bế nó lên xe, lại nói:

" Một vườn hoa ở nhà rồi. Còn đòi gì nữa "

Nó thì hậm hực vì bị giật mất đóa hoa còn bị hắn bế lên xe trước con mắt bao nhiêu người. Hắn thì dửng dưng leo lên xe lao vút vào trường. Thái Điệp và Bảo Nam vì câu nói và cử chỉ của hắn làm cho xuýt đứng tim. Hắn đang ghen sao?

" Đau tim quá man " - Thái Điệp vừa nói vừa diễn sâu ôm lấy ngực - " Bọn nó đang diễn phim tình cảm sến sẩm sao? Xem chúng ta là khán giả? "

Bảo Nam quay lại nhìn bạn gái mình bằng ánh mắt đồng cảm sau đó lại khoác vai cô quay lại xe không quên nói một câu làm Thái Điệp đỏ chín mặt " Tao và mày chậm tiến độ quá vợ. Để bọn nó vượt mặt ". Thái Điệp lườm nguýt cậu, đánh nhẹ vào tay cậu làm cậu bật cười thích thú. Chỉ có một người là tức giận nheo mắt nhìn theo.

----------

Trên lớp mọi người cũng đều đến gần đủ. Người thì đưa gương ra soi,người thì bôi son, có người lại đưa sách ra đọc. Khoảng thời gian trước lúc vào học là khoảng thời gian thoải mái nhất. 

An Vy vừa thấy Hải Minh đã vui vẻ vẫy tay chạy về chỗ ngồi bên cạnh cậu. Cậu cũng vui vẻ nhìn nó cười. Bảo Nam và Thái Điệp bây giờ mới bước lên ngang người hắn, hai người vỗ vỗ hai bên vai hắn, nhỏ nhẹ đồng thanh:

" Nghiệp đấy. Gánh đi "

Nói xong hai người cười ha hả đi lên đập tay nhau rồi về chỗ ngồi. Khánh Anh đang khó chịu gặp thêm hai đứa bạn thân chuyên đổ dầu vào lửa lại càng bực bội hơn. Nhưng ngoài mặt vẫn không biểu lộ chút cảm xúc gì.

Khánh Anh vừa ngồi xuống Hải My đã đứng trước cửa lớp cùng Dĩ Mai bước vào. Hắn lạnh lùng quay đi để không nhìn thấy mặt cô. Hải My cũng biết bây giờ không nên nói gì liền im lặng liếc nhìn hắn.

Tiết học bắt đầu. Sau một thời gian nghỉ ngơi, tất cả đều quay lại quy củ và tất nhiên chất lượng trường quốc tế như Trang Kính không thể tầm thường được. Tiết đầu tiên là môn hóa - kẻ thù của nó. Chưa nói đến nâng cao, cơ bản nó đã không hiểu rồi. Tất cả đều chăm chú học, mọi người đều đã quen với chất lượng dạy học ở đây, vả lại đa số lại đều là những người thừa kế của các tập đoàn sau này nên cũng không tầm thường. Chỉ có nó là đôi mắt đang quay mồng mồng, nó cứ tưởng đây chính là giảng đường đại học chứ không phải là cấp ba phổ thông nữa. Ở trường cũ lực học của nó cũng chỉ khá thôi. Nó muốn gục đầu xuống bàn à không, muốn chui vào hộc bàn để khỏi phải nghe bài giảng như " đọc kinh " của thầy. 

" Em học sinh mới, em lên thử làm bài này xem "

Nó đang mơ màng, mắt chữ O miệng chữ A nhìn chằm chằm lên bảng chẳng để ý đến lời thầy gọi. Hải Minh khều khều tay nó, kéo nó về với thực tại:

" Hả? " - Nó đần mặt ra nhìn Hải Minh 

" Cậu đang nghĩ ngợi gì thế? Thầy gọi cậu lên làm bài kìa. " - Hải Minh nói nhỏ để nó nghe. Phút chốc nó đã trừng mắt lên nhìn cậu rồi đưa ngón trỏ chỉ vào mặt mình:

" Là.. Là tôi? "

" Em học sinh mới " - Tiếng thầy giáo phát ra làm nó muốn không tin cũng không thể. Quả đúng không sai mà, sợ điều gì điều đó lập tức xảy đến. Nó nhăn nhó đẩy ghế ra đứng dậy:

" Dạ..dạ thầy gọi em " - Câu trả lời ấp úng của nó làm cả lớp được một trận cười, trông nó bây giờ thật sự rất ngốc.

" Em tên gì? " - thầy giáo ôn tồn hỏi

" Em tên là Nguyễn An Vy ạ "

" Em có thể làm bài tập trên bảng không? " - Thầy giáo chỉ lên bảng rồi quay xuống hỏi nó

" Em không hiểu ạ " - Nó cúi đầu lí nhí thành thực.

Cả lớp lại một trận cười vỡ bụng. Bài tập dễ như thế mà nó lại không biết. Nó xấu hổ đến đỏ mặt cứ cúi gầm đầu xuống. 

" Không sao, em mới vào trường chắc chưa quen với việc học ở đây. Thầy sẽ đề xuất với cô giáo chủ nhiệm của em tìm một bạn sẽ kèm cho em. Em ngồi xuống đi " - Thầy giáo cười hiền từ nhìn nó 

Chỉ đợi có thế nó liền ngồi bệt xuống ghế, dán mắt xuống bàn. 

" Cậu không hiểu chỗ nào? " - Hải Minh chỉ đợi nó ngồi xuống liền hỏi.

Nó vẫn cúi gầm mặt chỉ quay sang một góc nhỏ nhìn Hải Minh nói:

" Toàn bộ " 

Nhìn thấy nó lúng túng Hải Minh chỉ muốn bật cười nhưng thấy nó như sắp khóc đến nơi, cậu lại thấy chạnh lòng, muốn vỗ về nó quá.

" Để tôi giải thích lại cho cậu " - Hải Minh cười nhẹ rồi kéo cuốn sách lại lấy chiếc bút chỉ chỉ vào sách vừa giải thích cho nó.

An Vy chăm chú nghe cậu giải thích, có phần dễ hiểu hơn thấy giáo nhưng đối với đầu óc nó thì hai chữ thôi " bất lực "

Giảng một hồi,cậu quay sang nhìn nó:

" Hiểu không? "

Nó cười cười lắc đầu. Đây là cái lắc đầu thứ năm của nó rồi. Nghĩ gì nó lại cười gượng mà gật đầu. 

" Hiểu thật không? " - Hải Minh nhìn nó nghi ngờ 

" Hiểu... Hiểu mà " - nó gật gật đầu

" Vậy cậu làm câu này đi " - Hải Minh vừa nói vừa đưa tờ giấy đã ghi đề qua cho nó rồi tiếp tục học bài. Nó đau khổ nhận lấy, hết gãi đầu tới cắn bút nhưng chẳng biết làm như thế nào. Nó liếc nhẹ qua thấy cậu đang chăm chỉ học, nó mới đặt bút vẽ. Nó vẽ rất đẹp, sở thích của nó cũng là vẽ. Nó hết vẽ chân dung đến vẽ đồ vật. Vẽ kín cả một tờ giấy. 

Hải Minh lâu lâu nhìn qua nó thấy nó chăm chỉ học thì cười nhẹ. Người ta lúc học sẽ trông rất tri thức còn nó lúc học lại trông rất ngốc nghếch. 

Một tiếng trôi qua, thầy giáo giảng xong bài thì ra bài tập về nhà. Mọi người chép vào tập, thời gian còn lại được nghỉ ngơi để chuẩn bị qua tiết học khác. Hải Minh chép xong đề vẫn thấy nó chăm chú làm bài liền chúi người về trước nhìn xuống bàn của nó. What? Nó đang vẽ đùi gà sao? Cả tờ giấy chi chít hình vẽ chẳng có chút chữ nào. Cậu bật cười chào thua nó, cất giọng làm nó giật mình nhìn lại:

" Đói bụng rồi sao? "

" Ơ tôi...tôi " - nó còn đang ngượng ngùng ấp úng thì tiếng Khánh Anh đã vang lên 

" Cả lớp nghiêm, chào cô giáo "

Cả lớp đứng dậy nghiêm chỉnh cúi đầu. Cô Vương Linh Chi cười nhẹ rồi vẩy vẩy tay xuống, đi đến ngồi vào ghế nói:

" Thời gian nghỉ ngơi đi du lịch khép lại cũng là lúc các em phải tập trung vào việc học. Có hơi nặng nhưng các em phải cố gắng lên nhé. Còn trường hợp của An Vy, cô vừa gặp thầy giáo ở ngoài lớp, cô thấy lời đề nghị của thầy rất hay. Dĩ Mai đã quen với việc học ở đây, còn An Vy sẽ khó mà hòa nhập sớm được. Bây giờ cô sẽ chọn một người kèm cặp cho An Vy " - cô giáo vừa nói vừa nhìn xung quanh lớp 

" Em sẽ kèm cho Vy, thưa cô " - Hải Minh đứng dậy nói 

" Lực học của em cô rất an tâm. Nhưng cô muốn giao nhiệm vụ này cho bạn khác " - coi cười nhẹ với Hải Minh rồi quay sang Khánh Anh " Khánh Anh, em vừa là lớp trưởng, em có trách nhiệm trong việc này. Đồng thời cô nghe nói Vy đang ở nhà em? Việc kèm cặp sẽ dễ hơn. Em thấy sao? "

Lời cô giáo vừa nói làm cả lớp " Ồ " lên một tiếng. Mặc dù đều biết An Vy là hôn thê của Khánh Anh nhưng không nghĩ là bọn họ đang sống chung. Việc này cô giáo biết hung thủ không ai khác chính là Thái Điệp, cô giáo là Dì của Thái Điệp, họ hàng với nhau nên thường xuyên gặp nhau và hay tâm sự. 

" Vâng ạ " - Khánh Anh lên tiếng, mặt vẫn không cảm xúc trong lòng thì đã vui mừng nhảy rộn lên rồi. Hay nhân tiện kéo nó về ngồi với hắn nhỉ? Nghĩ là làm, hắn tính mở lời thì cô đã lên tiếng trước:

" Vậy An Vy và Hải My đổi chỗ cho nhau đi "

" Không được, em không đổi đâu " - Hải My gắt lên một tiếng 

" Dạ không cần đâu cô. Em ngồi ở đây được rồi " - so với ngồi cùng hắn thì ngồi với Hải Minh nó sẽ thoải mái hơn nên vội lên tiếng 

" Không nhưng nhị gì nữa, các em đổi chỗ đi " - Cô Linh Chi từ trước giờ đã nói sẽ làm ít khi rút lại lời

Hải My hậm hực cầm lấy cặp đứng dậy, An Vy nhìn sang Hải Minh hợi xụ mặt rồi vẫy vẫy tay với cậu. Trong lòng Hải Minh có chút khó chịu nhưng nhìn thấy hành động của nó cũng đỡ, hơn nữa người ngồi bên cạnh là em gái cậu nên cậu cũng chẳng muốn suy nghĩ nhiều. 

An Vy vừa ngồi xuống đã nhanh chóng cầm lấy tay Bảo Nam, Thái Điệp ngồi phía trên ló đầu xuống tay bắt mặt mừng như vừa gặp lại nhau sau bao lầu ngày cách xa. Đối với sự hiện diện của hắn lại chả quan tâm, vẫn còn giận dỗi chuyện vừa nãy. Hắn bật cười trong bụng.

Tiết học tiếp theo kết thúc nhanh chóng, tiết học của cô Linh Chi là môn anh. Trong tất cả các môn nó học được nhất là môn tiếng anh nên động não thêm chút cộng với hắn giảng thêm nên cũng tạm. Những tiết học sau đó là Toán, Lý. Nó đều không nhập tâm được môn nào. Chỉ biết ngơ ngác nhìn thầy cô. Đến mức đi ăn nó cũng chẳng nuốt trôi. Một ngày học dài đằng đẵng như một thế kỉ. Hu hu cuối cùng cũng đã đánh trống về. Nó gào thét vui sướng trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.