Hôn Ước Lừa Gạt

Chương 49




Khôi phục lại điểm trên bảng từ 005 thành 015, Tiết Diễm mới từ ghế đứng lên.

Cửa phòng thật ra không khóa mà chỉ khép hờ, nhưng hắn vẫn bước qua mở cửa.

Thẩm Phóng cầm theo hai túi to đứng ở cửa, trên gương mặt đẹp trai là nụ cười rạng rỡ như thể mang theo ánh mặt trời, hô to một tiếng: "Surprise!"

Tiết Diễm vui đến mức trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài, nhưng vẫn căng mặt lạnh lùng, lạnh nhạt nói: "Không phải đã nói đừng tới sao?"

Nhưng đôi mắt đang lấp lánh chờ mong kia lại bán đứng tất cả tâm trạng của hắn.

Thẩm Phóng cười nói: "Nếu nói trước thì còn gì là bất ngờ nữa." Anh đi vào văn phòng, đặt hai túi to lên một chiếc ghế trống bên cạnh bàn, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng: "Tôi mang đồ ăn ngon đến cho anh đây~~"

Tiết Diễm "Ừm" một tiếng.

Thẩm Phóng tiếp tục nói: "Tôi còn lo mình đã tới muộn cơ, thế mà lại nghe thư ký nói anh vẫn chưa ăn cơm. Anh vừa làm cái gì vậy? Ế?" Lực chú ý của anh bị vật gì đó bên cạnh bể cá trên bàn hấp dẫn, bèn với tay cầm lấy: "Đây là cái gì thế? Dùng để làm gì vậy?"

Tiết Diễm trong lòng khẩn trương, hai bước đi qua giật lại bảng tính điểm trong tay anh: "Anh đừng lộn xộn, đây là bí mật."

Trong đầu chợt lóe lên một tia sáng: tốt quá, có lý do trừ điểm anh ta!

Bảng tính điểm được đặt lại lên giá sách, con số trên đó cũng từ 015 trở thành 005, Thẩm Phóng ngó qua xem, buồn bực nói: "Vừa nãy không phải là số này."

Tiết Diễm nói hiển nhiên: "Hiện tại là thế!" Ai bảo anh động tới đồ của tôi!

Thẩm Phóng không biết hắn đang làm cái gì, còn tưởng rằng thật sự là chuyện công việc gì gì đó nên không chú ý nữa, cười cười, tự mình cầm một túi to đưa cho Tiết Diễm, tùy ý nói: "Được rồi, đến ăn cơm đi."

Bên trong túi lớn Thẩm Phóng xách đến là một cặp lồng nhiều tầng, đồ ăn cùng canh bên trong đều rất phong phú phù hợp cho hai người ăn, đều đang nóng hầm hập.

Tiết Diễm nhìn nhìn, cũng cầm túi nhỏ hơn trong tay mình mở ra.

Là hai hộp giữ nhiệt hình tròn trong suốt.

Trong đó một cái là bánh pudding xoài, pudding vàng óng ánh được điểm thêm những quả anh đào đỏ tươi cùng miếng xoài cũng vàng ruộm, nhìn qua đã khiến ngón tay muốn động đậy.

Mà trong hộp còn lại, là một đóa hoa hồng trong veo như nước, kiều diễm ướt át.

Là món ăn mình thích nhất, cả loài hoa mình thích nhất nữa.

Tâm tình vui sướng cùng phấn khích rõ ràng như vậy, Tiết Diễm cũng hốt hoảng: trời ạ, lại nhịn không được muốn tính anh ta thêm điểm rồi, phải làm sao giờ?

Thời gian nghỉ trưa của Thẩm Phóng cũng rất ngắn, vừa ăn xong liền vội vã trở về sở nghiên cứu. Tiết Diễm châm chước mãi, cuối cùng con số trên bảng tính điểm cũng quay lại 015.

Chỉ lần này thôi, hắn tự nhủ.

Lần sau có lặp lại thì cũng chỉ cho một lần điểm thôi, về sau sẽ không tăng nhanh như vậy!

Buổi chiều tan tầm, Thẩm Phóng đúng giờ lái xe tới tổng bộ Tiết thị đón người, hai người cùng nhau tới bệnh viện, lại cùng nhau đi siêu thị mua đồ ăn, sau đó về nhà nấu cơm.

Cơm nước xong xuôi, Tiết Diễm hiếm khi có được buổi tối rảnh rỗi, nói rằng muốn xem phim truyền hình, thế là Thẩm Phóng liền ngồi xem phim cùng hắn ở phòng khách.

Bởi vì căn bệnh mù mặt, Thẩm Phóng rất khó phân biệt các vai diễn trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, bình thường cũng ít xem mấy kiểu phim truyền hình điện ảnh hay video các kiểu, muốn xem thì cũng đều lựa chọn mấy bộ phim hài, không nhận rõ ai với ai cũng không ảnh hưởng tới hiệu quả của cái thể loại bán manh ngu ngốc này, đương nhiên nhân vật ít hơn thì càng tốt.

Nhưng mà Tiết Diễm tiện tay mở đúng kênh đang chiếu một bộ phim trinh thám, tuy rằng xem như thoải mái, nhưng nhân vật lên sàn rất đông, nội dung bộ phim cũng phức tạp, đủ mọi loại chi tiết phiền phức, Thẩm Phóng xem một lúc, rất nhanh đã tiến vào trạng thái ngơ ngác "Đây là ai" "Kia là ai".

Nội dung bộ phim không hấp dẫn được Thẩm Phóng, anh liền dành toàn bộ chú ý tới cái tên đàn ông bên người, cười hì hì hỏi, "Bảo bối, sáng mai muốn ăn gì?"

Tiết Diễm kỳ thật cũng không đặt nhiều chú ý tới bộ phim lắm, nghe vậy bèn liếm môi, hỏi: "Có thể chọn đồ ăn sao?"

"Đương nhiên." Thẩm Phóng cười toe trả lời hắn.

Tiết Diễm ngẫm nghĩ: "Bánh bao kim sa."

"Được." Thẩm Phóng liền hứa, "Heo nhỏ, con thỏ, gấu mèo, con nhím, vân vân, anh muốn mẫu nào?"

Tiết Diễm: "Cái loại lần trước."

Nụ cười của Thẩm Phóng thoáng cứng đờ, có chút chột dạ.

"Cái loại lần trước" hiển nhiên là chỉ bánh bao kim sa hoa hồng anh làm cho Tiết Diễm dịp 520. Nhưng mà về sau, vì bức ảnh chụp mà anh hiểu nhầm Tiết Diễm bắt cá hai tay, trong lúc giận dữ về nhà liền quẳng toàn bộ chỗ bánh bao ngon lành đi, hiện tại nhớ lại cũng thấy... cái loại lịch sử đen tối này.

"Đổi loại khác không được à?" Thẩm Phóng nói, "Tôi sẽ làm rất nhiều con vật nhỏ đáng yêu, chó mèo thỏ vân vân."

"Không." Tiết Diễm cố chấp, "Là loại hoa hồng."

Thẩm Phóng: "Vậy được rồi ~ để tôi đi chuẩn bị." Nói xong bèn từ sofa đứng lên.

Tiết Diễm cầm điều khiển từ xa ấn nút tạm dừng, Thẩm Phóng nói: "Không cần, anh cứ xem đi, đợi tôi quay lại thì kể một chút về nội dung phim là được."

Tiết Diễm gật đầu, bắt đầu xem một cách nghiêm túc.

Động tác của Thẩm Phóng rất nhanh, không bao lâu đã ủ bột lên men, nhân kim sa cũng đã làm xong.

Tiếp theo cần đợi một khoảng thời gian, Thẩm Phóng liền đi tới phòng khách, đứng bên cạnh Tiết Diễm tiếp tục xem TV.

Tiết Diễm quay sang, kể cho Thẩm Phóng nghe nội dung bộ phim vừa rồi.

Phía sau không thấy động tĩnh gì liền phát hiện, Thẩm Phóng nhìn nửa ngày, không ngờ ngay cả nam nữ diễn viên là ai cũng không nhớ nổi.

Tiết Diễm nhìn anh một cái: "Anh xem cái gì thế?"

"Xem náo nhiệt thôi." Thẩm Phóng cười hì hì trả lời, lại chủ động giải thích một câu, "Thực ra tôi không dễ nhận mặt người ta lắm."

Bản thân đã tự mình trải nghiệm, điều này quả thực rất rõ ràng. Nếu Thẩm Phóng đã chủ động nhắc tới đề tài này, Tiết Diễm liền tính toán xé rách luôn.

Hắn nhìn Thẩm Phóng, hỏi: "Vậy anh còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là khi nào không?"

Thẩm Phóng ngẫm nghĩ, không dám chắc chắn, "Khai giảng lớp mười?"

Tiết Diễm: "Anh nghe ai nói đấy?"

"Tôi đoán." Thẩm Phóng cảm thấy nếu hắn giữ ảnh chụp chính mình hồi lớp mười thì có khả năng rất cao lần đầu gặp nhau cũng ở lớp mười.

"Không phải." Tiết Diễm phủ nhận, "Là cấp một."

Lần này Thẩm Phóng ngây ngẩn cả người: "Hả? Khi nào?"

Giọng điệu Tiết Diễm không vui lắm: "Tự anh nghĩ đi." Không nghĩ ra thì trừ điểm! Trừ điểm!

Thẩm Phóng im lặng chớp mắt một cái, bắt đầu thúc giục bộ não hoạt động để tìm ra toàn bộ chân tướng.

Anh chính xác không có ấn tượng gì với "lần đầu gặp nhau" trong miệng Tiết Diễm, nhưng anh cũng không phải ngốc, nếu biết Tiết Diễm ngày trước học ở trường tư nhân kia, mà thằng nhỏ anh quen ngày trước cũng học ở trường tư đó. Tiết Diễm lại nói như vậy, thế thì cũng nên đoán theo hướng kia, anh liền ngập ngừng hỏi: "Anh là... bảo bối?"

Biểu tình vi diệu trên mặt Tiết Diễm khiến Thẩm Phóng nháy mắt ý thức được mình đã đoán đúng rồi, anh lập tức điên tiết: "Tôi chờ anh suốt một kỳ! Còn bị gọi cha mẹ! Tại sao anh lại không đến hả? Tại sao lại không đến?"

Mặc dù vài ngày trước nhớ lại còn muốn đánh cái tên đó một trận, nhưng nếu người ta đúng là người mình đang theo đuổi, đánh thì cũng đau lòng, thế là Thẩm Phóng chỉ nắm vai hắn lắc lắc vài cái.

Tiết Diễm cố gắng bình tĩnh hết mức: "Tôi có đến, tôi cũng đến một kỳ. Thế nhưng anh không có ngày nào nhận ra tôi."

Thẩm Phóng vẫn tiếp tục lay hắn: "Thế sao anh không chủ động tới nói với tôi? Nếu lên tiếng chẳng phải tôi sẽ biết sao!"

Trong giọng Tiết Diễm có một tia oán giận: "Anh còn bận rộn trêu chọc mấy cô nàng đi qua, làm gì có thời gian rảnh rỗi để ý tới tôi? Rõ ràng là anh hứa đưa tôi đến trường trước, thế mà còn hỏi mấy cô ấy có muốn anh đưa tới trường không."

Động tác của Thẩm Phóng dừng lại, nháy mắt hiểu được cái gì.

Anh nhìn chằm chằm Tiết Diễm, một lúc lâu mới nói: "Bảo bối, trí nhớ anh cũng không tồi đâu. Khi đó, trong lúc đừng chờ tôi chỉ thuận miệng tán gẫu người qua đường một hai câu mà thôi, anh sẽ không nhỏ nhen tới mức ghen tị chứ?"

Tiết Diễm "hừ" một tiếng, quay mặt đi không nhìn anh: "Không có."

Thẩm Phóng nhoài người từ bên sofa chặn hắn: "Anh nói thật xem, có phải là ghen không? Có phải không? Anh nói có thì tôi sẽ hôn anh một cái."

Lại cái trò này, Tiết Diễm quả thực không còn đường trốn nữa. Hắn không muốn thừa nhận hồi nhỏ mình ghen vì anh ta, nhưng lại muốn Thẩm Phóng chủ động hôn một cái, nhất thời hết sức xoắn xuýt, nghẹn lời.

Thẩm Phóng nhịn không được cười ha hả, cúi đầu véo véo mặt hắn: "Tiết Diễm Diễm, sao anh lại đáng yêu như vậy chứ."

Tiết Diễm ngẩng đầu, học theo lời anh phản bác: "Thẩm Phóng Phóng, còn anh tại sao lại xấu xa như thế chứ."

Gương mặt đẹp của người kia nhìn qua vẫn lạnh lẽo tao nhã như cũ, nhưng trong đôi mắt đen sâu thẳm cùng nội tâm đều cất giấu nhiệt huyết như vậy, tương phản đến mê người.

Thẩm Phóng giống như bị mê hoặc, ngón tay thong thả di chuyển tới, đặt trên môi hắn.

Tiết Diễm không biết anh muốn làm gì liền cắn ngón tay Thẩm Phóng một cái.

Thẩm Phóng lại thuận thế đưa tay vào trong, tùy ý đùa giỡn đầu lưỡi mềm trơn của Tiết Diễm cùng khoang miệng ẩm ướt ấm áp.

Không khí thoải mái đột nhiên có chút sắc tình.

Giống như bị một dòng điện rất nhỏ đánh trúng, cảm giác tê liệt lại chua xót nhanh chóng lan từ lưng đến ngón chân, mắt Tiết Diễm tối đi.

Hắn giơ tay, mạnh mẽ tóm được cánh tay Thẩm Phóng đang làm loạn, mắt nhìn thẳng vào anh.

Thẩm Phóng cũng nhìn thẳng lại, chậm rãi rút về ngón tay ướt sũng dính đầy nước bọt của Tiết Diễm, sau đó để lên miệng mình liếm vài cái.

Tiết Diễm thấy thế, không chịu nổi nữa, túm chặt lấy quần áo nơi ngực anh kéo một cái về phía mình, dùng sức hôn lên môi anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.