Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc

Chương 99: Sau này cách xa người phụ nữ của tôi một chút! (Bước ngoặt)




Edit: Sun520 – Diễn Đàn

Trước khi kết hôn một ngày, Tần Tích nên về nhà chờ anh đến đón cưới, nhưng Cố Mộ Nghiêm vẫn giữ cô ở lại nhà họ Cố, chẳng qua là tối muộn bọn họ mới tách ra ngủ, trước khi ngủ, Cố Mộ Nghiêm giúp cô kéo chăn, khom lưng nhìn chằm chằm cô: "Nhắm mắt lại ngủ, ngày mai anh không muốn mắt cô dâu của anh đỏ giống như con thỏ đâu."  –Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn.Sun520#

Tần Tích nằm ở * lên, trong lòng lo lắng càng ngày càng nghiêm trọng, không nhịn được nắm tay của anh, Cố Mộ Nghiêm mỉm cười: "Sao thế?"

Mấy ngày nay anh vốn là rất bề bộn nhiều việc, Tần Tích không muốn để cho anh lo lắng về mình nữa, cho nên lắc đầu một cái: "Không có việc gì, anh cũng sớm nghỉ ngơi một chút."

Cố Mộ Nghiêm vén chăn lên và nằm xuống, Tần Tích có chút kinh ngạc: "Anh muốn ngủ ở trong này sao?"

"Anh chờ em ngủ thiếp đi sẽ rời đi." Anh ôm cô vào lòng, vỗ về dỗ dành nói: "Mau ngủ đi."

Tần Tích ngoan ngoãn tựa vào trong ngực của anh, đột nhiên hỏi anh một câu: "Có phải anh không thích đứa bé hay không?"

Ngày đó khi đối mặt Tiểu gạo nếp và Tiểu bánh trôi tranh cãi ầm ĩ, anh dường như rất không chịu nổi.

"Nếu như là con của chúng ta, dĩ nhiên anh sẽ rất thích." Cố Mộ Nghiêm nói, đứa bé của anh và cô nhất định rất vâng lời và đáng yêu, tuyệt đối sẽ không nghịch ngợm giống Tiểu gạo nếp và Tiểu bánh trôi.

"Nhưng đứa bé rất ồn ào, anh lại không thích ồn ào."

Giọng nói Cố Mộ Nghiêm nhẹ nhàng, mang theo ý cười: "Không kịp chờ đợi muốn sinh đứa nhỏ cho anh sao? Vậy chúng ta sau khi kết hôn sẽ cố gắng, tin tưởng không lâu chúng ta sẽ có đứa bé của chúng ta thôi."

Tần Tích nở nụ cười nói: "Tối mai em có một chuyện muốn nói với anh."

Ngày mai là đêm tân hôn của bọn họ, nếu như cô nói chuyện mang thai cho anh biết, anh chắc chắn sẽ rất vui mừng, trước tạm thời gạt anh cái đã.

"Chuyện gì? Tại sao không thể nói cho anh biết bây giờ?" Cố Mộ Nghiêm hơi buông lỏng cô ra, nhíu đôi mắt nhìn mặt cô, trong mắt viết đầy mong đợi.

Tần Tích lắc đầu: "Không được, ngày mai mới có thể nói."

"Bây giờ nói." Cô nhóc này còn học được treo ngược khẩu vị của anh rồi.  –Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn.Sun520#

"Không thể, tối mai mới nói cho anh biết." Tần Tích nói xong, nhanh chóng xoay người đưa lưng về phía anh, kéo chăn đắp người mình: "Được rồi, em muốn ngủ, anh cũng nhanh đi ngủ đi."

Cố Mộ Nghiêm nhìn cô quấn ở trong chăn, bất đắc dĩ hỏi: "Thật sự muốn đợi đến tối mai sao?"

"Ừm." Tần Tích kéo chăn xuống nhìn anh, trên mặt mỉm cười: "Được rồi mà, anh đừng hỏi nữa, nhịn một chút đi mà."

Cố Mộ Nghiêm cong ngón tay búng trán cô nàng một cái: "Thật sự là không có cách bắt được em mà." Bây giờ cô nhóc càng ngày càng không sợ anh.

Tần Tích ngây ngốc cười một tiếng.

Cố Mộ Nghiêm lúc rời đi hôn trên môi cô một cái, nhẹ nhàng nói với cô: "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Tần Tích nhìn chăm chú vào Cố Mộ Nghiêm rời đi, trên mặt tràn đầy ý cười hạnh phúc, ngày mai cô sẽ phải gả cho người trong lòng cô rồi, bọn họ còn có đứa bé, đây tất cả đều rất hoàn mỹ.

Tần Tích ôm ước mơ đẹp tiến vào mộng đẹp, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, đêm nay không ngừng thấy ác mộng, luôn thức tỉnh, trên trán tràn đầy mồ hôi, cô kinh ngạc nhìn trần nhà, chuyện gì xảy ra? Tại sao trong lòng cô lo lắng như thế, giống như là sẽ xảy ra chuyện gì đó rất đáng sợ vậy.

Tần Tích lắc đầu một cái, xua tan cảm giác không thoải mái đi, sau đó nằm xuống lần nữa, nhưng thật lâu cũng không ngủ được, giằng co thật lâu mới dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm Hàn Thu đã bận trước bận sau, nhìn thấy thần sắc của Tần Tích, quan tâm hỏi: "Sao thế con? Có phải con rất lo lắng phải không, cho nên tối hôm qua con ngủ không ngon."

Tần Tích sờ gương mặt tròn một cái: "Dạ, có thể có một chút."

Hàn Thu giúp cô chỉnh sửa tóc một chút: "Điều này cũng rất bình thường, nhưng con phải thả lỏng, tự nói với mình không có gì lớn, bởi vì bảo bảo sẽ cảm nhận được tâm tình của mẹ, hôm nay con hãy giao tất cả mọi chuyện cho Mộ Nghiêm đi, sau đó đứng ở  bên cạnh nó giữ vững nụ cười xinh đẹp là được."

"Dạ." Tần Tích gật đầu một cái, cũng tự nói với mình không nên suy nghĩ nhiều, hôm nay tất cả đều sẽ rất thuận lợi.

Hôn lễ của bọn họ được tổ chức ở sảnh khách sạn, Tần Tích ngồi trong phòng nghỉ cô dâu, đã có thể nghe thấy rất nhiều người đến ở bên ngoài rồi, lần này người mời đều là nhân vật có mặt mũi, không phải buôn bán lớn, thì cũng là quan viên chính phủ.

Cố Mộ Nghiêm đẩy cửa đi vào, khi nhìn thấy Tần Tích mặc váy cưới toàn thân trắng như tuyết dài chấm đất, trong mắt thoáng qua sự kinh ngạc, anh không thể nào dời đi ánh mắt từ trên người của cô, anh đi tới trước mặt của cô: "Thật là xinh đẹp."

"Xinh đẹp? Em nhớ trước kia người nào đó rất ghét bỏ em đấy." Lần đầu tiên cùng anh đi cửa hàng bán quần áo để mua quần áo, anh nơi này ghét bỏ nơi đó cũng chê.

Khoé miệng Cố Mộ Nghiêm giật giật một cái, cô nhóc này tốt không nhớ, mà nhớ rất rõ ràng nhưng cái không tốt nha.

Tần Tích nhìn anh chằm chằm: "Hết lời để nói rồi."

Cố Mộ Nghiêm cũng không muốn trong hôn lễ mà không có cô dâu, vội vàng ôm eo dụ dỗ: "Anh nói đùa với em thôi mà."

"Lúc ấy có thể nhìn không ra anh đùa giỡn nha." Khi đó cô bị đả kích muốn chết, gần như là cô tức muốn khóc luôn nha.

Cố Mộ Nghiêm vừa ôm vừa hôn vừa dỗ: "Được rồi, đừng nóng giận, chờ hôn lễ cử hành xong rồi, em muốn hả giận thế nào cũng được."

Con ngươi Tần Tích chuyển động mấy cái, giảo hoạt nói: "Tối về mặc như ni cô cho em xem."

Cố Mộ Nghiêm cứng ngắt một chút, Tần Tích đánh vào ngực của anh: "Anh không có một chút thành ý nào cả."

"Được được được, mặc sẽ mặc." Cố Mộ Nghiêm nghĩ, trước tiên lừa gạt bà xã tới tay rồi nói sau, về phần mặc như ni cô, đêm tân hôn, anh mới sẽ không để cho cô lãng phí thời gian cho chuyện này, xuân tiêu một khắc giá nghìn vàng nha.

Tần Tích rất là hưng phấn: "Đây chính là anh nói đó nha, không cho đổi ý."

"Dạ dạ dạ, là anh nói." Cố Mộ Nghiêm bất đắc dĩ, cưới một bà xã thật là vất vả mà.

Hôn lễ bắt đầu, Tần Tích mặc áo cưới trắng noãn từng bước một đi về phía người đàn ông đối diện, cả khuôn mặt đều tràn đầy nụ cười hạnh phúc, Tiếu Nghệ ngồi ở trước đài, nước mắt đã ướt đầy mặt, Hàn Thu cũng hồng vành mắt, vội vàng đưa khăn giấy cho Tiếu Nghệ.

Cố Trạch Giai ngồi tại chỗ, nhìn trên sân khấu Tần Tích xinh đẹp khiến người kinh hãi không thôi, tim nhói đau, thật ra thì ngày đó anh gặp Tần Tích không phải trùng hợp, mà là anh cố ý sắp đặt, anh vốn là muốn cướp Tần Tích để trả thù Cố Mộ Nghiêm, nhưng không ngờ chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi, thất thủ cũng là mình.

Cố Mộ Nghiêm không hề chớp mắt nhìn Tần Tích chậm rãi đi đến, trong lòng kích động khác thường, đã trải qua nhiều như vậy, anh rốt cuộc mới cưới được cô, khi Tần Tích đi đến, Cố Mộ Nghiêm gần như là lập tức nắm lấy tay của cô, nắm thật chặt trong tay, một động tác này làm người ở dưới sân khấu cười lăn cười lộn.

"Anh họ, chị dâu cũng sẽ không chạy, sao anh vội vã như vậy làm gì!" Hà Diệc ở phía dưới nói.

Gương mặt Tần Tích ngượng ngùng: "Anh trước buông ra, tất cả mọi người nhìn đấy."

Cố Mộ Nghiêm trả lời đúng lý hợp tình: "Nhìn cứ nhìn, anh nắm tay em là thiên kinh địa nghĩa* (đạo lý hiển nhiên)."

Cuối cùng Tần Tích cũng tuỳ ý của anh, từ đầu đến cuối, tay của bọn họ đều chưa từng buông lỏng, vào lúc này, Tần Tích nhớ lại lúc đầu gặp nhau, chưa bao giờ cảm tạ ông trời để cho cô gặp được Cố Mộ Nghiêm.

Trước mặt bọn họ chính là vị Mục Sư, –Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn.Sun520# trên mặt mỉm cười thánh thiện: "Cố Mộ Nghiêm tiên sinh, ngài nguyện ý cưới Tần Tích tiểu thư làm vợ, cho dù nghèo hèn hay phú quý, cũng không xa không rời cô ấy hay không?"

"Tôi nguyện ý." Cố Mộ Nghiêm không chút do dự trả lời.

Tần Tích nhìn người đàn ông bên cạnh, trong mắt phiếm lệ, cảm thấy đời này cũng đáng giá.

Làm Mục Sư tuyên bố kết thúc buổi lễ, lúc nói chú rễ có thể hôn cô dâu, Cố Mộ Nghiêm đã giữ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cúi người hôn xuống, Tần Tích nắm quần áo bên người anh, từ từ nhắm hai mắt lại, nhưng anh chưa kịp hôn xuống, bỗng dưng cửa chính hội sảnh bị đẩy ra, mọi người sững sờ, rối rít quay đầu lại.

Tần Tích cũng mở mắt nhìn sang, lại nhìn thấy Hàn Thành Nghiêu mang theo Chu Sâm đi tới, trong mắt cô có chút kinh ngạc, anh ta tới làm gì?

Đôi mắt Cố Mộ Nghiêm nhíu lại, nếu hôm nay người đàn ông này dám đến quấy rối cũng đừng trách anh không khách khí.

Hàn Thành Nghiêu thẳng tắp đi về phía đài đi, anh ta đứng trước mặt bọn họ, anh ta nhìn Tần Tích hỏi: "Em thật sự muốn gả cho anh ta sao?"

Cố Mộ Nghiêm bảo hộ Tần Tích ở sau lưng, nhìn thẳng Hàn Thành Nghiêu, trong giọng nói có chút lạnh lẽo: "Nếu anh đến chúc phúc chúng tôi, tôi rất hoan nghênh, nhưng nếu như không phải vậy, thì mời rời đi cho!"

Hàn Thành Nghiêu không nói gì, mà anh ta nhìn chằm chằm vào Tần Tích.

Tần Tích nắm tay Cố Mộ Nghiêm, vẻ mặt nghiêm túc nói với anh ta: "Đúng vậy, đời tôi chỉ muốn kết hôn với anh ấy, Hàn Thành Nghiêu, tôi không đáng giá để anh quan tâm như vậy, sau này anh sẽ gặp được cô gái tốt hơn, hi vọng anh chúc phúc cho tôi."

Hàn Thành Nghiêu nhíu mày, tại sao cô chịu cho chính mình một cơ hội, Cố Mộ Nghiêm có thể cho cô, anh ta cũng có thể cho, hoặc là có thể cho nhiều hơn tốt hơn Cố Mộ Nghiêm nữa.

Người phía dưới hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn không chuyển mắt một màn này, ngay cả Hà Diệc đã đứng lên, nếu Hàn Thành Nghiêu có bất kỳ hành động gì, cậu sẽ lập tức vẫy tay cho toàn bộ vệ sĩ của mình.

Tần Tích cũng có chút lo lắng nhìn Hàn Thành Nghiêu, thật sự rất sợ anh ta đại náo hôn lễ, nhưng đột nhiên, cô nhìn thấy bờ môi của anh ta giật giật, bên tai truyền đến giọng nói của anh ta ——

"Thật xin lỗi."

Tần Tích hơi sững sờ, không dễ dàng nghe được ba chữ từ miệng người đàn ông kiêu ngạo kiêu ngạo như thế, cô biết Hàn Thành Nghiêu nói xin lỗi là bởi vì chuyện của Lão quỷ.

"Chuyện này không trách anh, là bản thân tôi lựa chọn rời đi mới có thể khiến Lão quỷ có cơ hội có thể dùng." Nàng nói thật: "Cho nên anh không cần nói xin lỗi."

Cố Mộ Nghiêm rất ghét Hàn Thành Nghiêu: "Anh nói xong chưa, nói xong thì đi nhanh lên, sau này cách xa người phụ nữ của tôi một chút!"

Lần trước chuyện anh ta tự mình đưa Tần Tích đi, anh còn chưa có tính sổ với anh ta đâu.

Tần Tích nhìn thấy dáng vẻ ghen tuông của Cố Mộ Nghiêm, không nhịn được nhếch môi cười, lúc này đột nhiên cảm thấy Cố Mộ Nghiêm rất dễ thương, không còn giống dáng vẻ nghiêm túc như khối băng trong ngày thường nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.