Edit: Sun520 – DĐLQĐ
"Sau khi kết hôn chúng ta sẽ sinh con, đây là chuyện rất bình thường, em không sinh đứa bé cho anh, vậy em sinh con cho ai hả, đời này em chỉ có thể gả cho anh mà thôi." Cố Mộ Nghiêm vuốt vuốt tay của cô, vô cùng bá đạo nói.
Tần Tích véo cánh tay của anh: "Anh thật sự đặc biệt bá đạo mà."
"Chỉ đối với em mà thôi." Cố Mộ Nghiêm nghiêng đầu nói với cô.
Tần Tích vội vàng đẩy anh ra: "Đừng, mẹ trở về ngay bây giờ đó."
Cố Mộ Nghiêm cũng biết rằng bây giờ không phải lúc, không chừng thật sự nổi giận, lại không thể chạm vào cô, thật sự là một chuyện rất đau khổ mà, cho nên dời đi sự chú ý: "Mẹ đi đâu vậy?”
"Đi lấy nước rồi, cũng nhanh trở lại thôi."
Cố Mộ Nghiêm và Tần Tích thương lượng quyết định xuất viện về nhà, Hàn Thu cũng rất đồng ý, sau khi Cố Mộ Nghiêm đi làm hết thủ tục xuất viện trở lại, Hàn Thu đã dọn dẹp đồ xong, Cố Mộ Nghiêm tiến lên xách hành lý, Hàn Thu vừa nghe cả nhà Hà Diệc đều đến, rất là vui mừng: "Vậy chúng ta nhanh lên một chút trở lại, hôm nay trong nhà náo nhiệt!"
Hàn Thu và Hà Diệc mẹ Phương Dật Hoa lúc còn trẻ thật sự là bạn tốt, nhưng sau khi cưới hai người ít liên lạc, bây giờ rất không dễ dàng gặp mặt, dĩ nhiên là rất cao hứng.
Tần Tích đứng ở một bên, trong lòng có chút sa sút, tại sao nhà của người khác có thể hạnh phúc như vậy, nhưng trước kia cô lại chỉ có thể cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, cô vĩnh viễn không quên được cái ngày mẹ đưa cô rời khỏi nhà họ Tần, bầu trời rất u ám.
Dường như Cố Mộ Nghiêm cảm nhận được điều gì đó, đi tới bên người Tần Tích, ôm lấy bả vai của cô: "Sau này anh sẽ ở bên em."
"Dạ." Tần Tích mỉm cười với anh.
**
Bọn họ mới vừa trở lại nhà họ Cố, Hà Diệc đi lên, Cố Mộ Nghiêm vội vàng ngăn Hà Diệc, dáng vẻ thằng nhóc này sao luôn ầm ầm ĩ ĩ, làm tổn thương đến người phụ nữ của anh thì sao.
Hà Diệc bị đả kích trầm trọng, khoa trương ôm ngực: "Anh họ, em chỉ muốn thăm hỏi chị dâu một chút, anh không cần phải đề phòng em như vậy, lòng của em, thật lạnh thật lạnh đó."Sau đó lại hét lên: "Chị dâu, chị mau nhìn, anh họ bắt nạt em, chị nhất định phải làm chủ cho em."
Tần Tích nhìn Hà Diệc, trên mặt mỉm cười có ý vị sâu xa, Hà Diệc thấy cả người lạnh cả sống lưng, lúc nào thì chị dâu cũng học được dáng vẻ kia của anh họ rồi.
"Chị dâu, chị đừng có mỉm cười với em như vậy." Hà Diệc xoa một cánh tay.
"Chột dạ rồi hả?"
Hà Diệc còn chưa có ý thức được chuyện mà Tần Tích nói, vỗ ngực một cái nói: "Em tốt bụng thì có tội gì chứ, Hà Diệc em làm việc không thẹn với trời đất là được."
Tần Tích quyết định nhắc nhở cậu ta một chút: "Trí nhớ kém như vậy, cậu quên cậu đã làm ra chuyện gì ở Luân Đôn ư." Cậu ta với Cố Mộ Nghiêm hợp tác lừa cô.
"Luân Đôn?" Hà Diệc có chút nghi ngờ gãi đầu một cái, sau đó bỗng dưng trợn to hai mắt, trên mặt nở một nụ cười lấy lòng: "Chị dâu, chị xem em cũng là đầy tốt bụng có phải hay không."
Tần Tích gật đầu một cái: "Ừ, tốt bụng, tôi nghĩ rằng, vì báo đáp tốt bụng của cậu, lễ mừng năm mới cũng không làm phiền cậu chạy tới chạy lui rồi, cậu hãy đợi ở trong nhà đi, đến đây cũng không ai mở cửa cho cậu đâu."
"Chị dâu, không phải đâu, lúc nào thì chị cũng trở nên phúc hắc như vậy rồi." Lễ mừng năm mới là lúc duy nhất gặp được Cố Mộ Tuyết, lần tới muốn gặp sẽ phải đợi thêm một năm nữa hay sao: "Anh họ, em làm như vậy tất cả đều là vì anh nha, anh đến lúc đó nói giúp em một câu nha, anh cũng không thể qua cầu rút ván."
Tần Tích nhìn anh, Cố Mộ Nghiêm lập tức nói với Hà Diệc: "Tôi thích làm nhất chính là chuyện qua cầu rút ván."
Hà Diệc tức xạm mặt lại đứng yên, anh họ này là người không có nhân tính mà, chị dâu vốn là người ngây thơ thiện lương, ở lâu với anh họ đã trở nên phúc hắc rồi, quả thật là gần mực thì đen mà! Cậu vẫn cho là anh họ mới là người lợi hại nhất, nhưng bây giờ cậu phát hiện, chị dâu mới chính là hồ ly khoác áo Tiểu Bạch Thỏ, anh họ cũng bị cô ăn đến sít sao rồi.
Hàn Thu đi tới vỗ vỗ bả vai Hà Diệc, Hà Diệc lập tức nắm lấy tay Hàn Thu lay động: "Dì nhỏ, lễ mừng năm mới dì cần phải mở cửa cho con đó."
"Lễ mừng năm mới Mộ Tuyết có thể không trở lại."
"Cái gì? Tại sao?" Hà Diệc trợn to hai mắt.
"Có thể là tương đối bận rộn đi, cho nên con thật sự không cần chạy hai bên."
Hà Diệc rất bất mãn: "Dì nhỏ, đây chính là dì thất trách rồi, lễ mừng năm mới là ngày lễ trọng đại cỡ nào, Mộ Tuyết tại sao có thể đi Dương Quỷ Tử quốc gia*(nước ngoài) đợi qua mấy năm liên tiếp rồi, dì nhất định phải phổ cập cho cô ấy biết, không cần sính ngoại, tết Đoan Ngọ là gì, tết Trung thu là gì, tết trùng cửu*(mồng chín tháng chín), nên trở về thì phải trở về, cùng lắm thì con trông nom tiếp quản đưa đón là được."
Hàn Thu nhắc nhở: "Con đừng quấy nhiễu Mộ Tuyết, nếu không Mộ Nghiêm đoán chừng thật sự không cho con đi vào rồi."
DDLQĐ.SUN520#
"Anh họ chính là ma quỷ!"
Phương Dật Hoa đứng ở nơi đó, chờ Hàn Thu tới đây, nhưng họ nhìn thấy bà đứng ở cửa cùng con trai bà ầm ĩ, rất không hài lòng: "Hàn Thu!"
Hàn Thu đi tới, nhìn Phương Dật Hoa từ trên xuống dưới: "Ơ, đây là ai thế, xinh đẹp như vậy, tôi đều không nhận ra."
"Đừng cho tôi thấy dáng vẻ này!" Phương Dật Hoa hai tay ôm ngực.
Hàn Thu không nhịn được cười nói: "Khen bà bà còn không vui vẻ, thật là khó hầu hạ, chồng bà thật sự vất vả rồi."
Phương Dật Hoa lập tức nhìn về phía Hà Thành Dân, Hà Thành Dân nói: "Không có vất vả chút nào, có thể lấy được vợ như em, là chuyện may mắn nhất đời này của anh."
Phương Dật Hoa khiêu khích nhìn Hàn Thu, thấy không.
Cố Đình Dư vừa vặn cùng vội vàng tỏ rõ cõi lòng: "Bà xã, anh cũng cảm thấy rất may mắn."
Hàn Thu lập tức vứt cho Cố Đình cùng một ánh mắt khen ngợi, đúng là, ánh sáng có thể khiến Phương Dật Hoa đắc chí.
Cố Đình Dư lấy được khen ngợi của bà xã, lập tức giơ giơ lên cằm, nếu như có cái đuôi, đoán chừng cũng cao hơn hứng đung đưa mấy cái.
Hà Thành Dân nhìn Cố Đình Dư: "Ông có thể đừng luôn học lời nói của tôi hay không."
Cố Đình Dư trả lời một câu: "Ông đừng quên ông bây giờ còn đứng trên địa bàn của tôi đấy."
Hà Thành Dân khơi lên tranh luận với ông: "Trên địa bàn của anh rất giỏi sao, anh có bản lãnh đuổi tôi đi ra ngoài không."
Tần Tích ngồi trên ghế sa lon thấy cảnh như vậy, thiếu chút nữa bị nước miếng của mình bị sặc, hai người kia cộng lại cũng hơn trăm tuổi, lại vẫn cãi nhau ở nơi đó, thật là ba quan hủy hết, nhưng cũng có thể nhìn ra, quan hệ hai nhà thân mật dường nào, tình cảm thật sự để cho người ta rất hâm mộ mà.
Nhưng ở nhà họ Tần, có một số quy tắc, thế hệ trẻ không thể nói chuyện với người lớn tuổi, chỉ có ngoan ngoãn nghe lời phân phó, nếu không thì sẽ xử phạt, khi còn bé Tần Tích bởi vì tính tình quật cường, bị phạt không ít, buổi tối Tiếu Nghệ sẽ len lén dậy vội đến đưa đồ ăn cho cô.
Buổi tối mọi người cùng nhau ngồi ở trên bàn, rất là vui vẻ hòa thuận, Cố Mộ Nghiêm uống một chút rượu, nhưng thời gian đều chăm sóc Tần Tích, giúp cô gắp thức ăn, bởi vì có vết thương trên người, không thể ăn đồ quá cay và quá nặng, phòng bếp còn đặc biệt làm mấy món ăn thanh đạm cho Tần Tích.
Tiểu gạo nếp cùng Tiểu bánh trôi không kén ăn, ngồi ăn trên ghế dành cho trẻ em, cầm cái muỗng ăn từng ngụm từng ngụm, đặc biệt là Tiểu bánh trôi, trên mặt dính đầy cơm, Tần Tích rất là thích bọn họ, ánh mắt thỉnh thoảng sẽ rơi vào trên người của bọn họ, mơ mộng, đứa bé của nàng sinh ra sẽ có dáng vẻ gì, có phải cũng đáng yêu giống như bọn họ như thế.
Sau khi ăn xong, mọi người ngồi trò chuyện ở phòng khách, Tần Tích cùng Lý Hàm đùa với người bạn nhỏ, Cố Chấn Đình cùng Cố Mộ Nghiêm ngồi ở bên cạnh: "Phía trên Lão quỷ còn có một người anh tên Lão K, Lão quỷ chết rồi, tôi đoán chừng Lão K sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế rồi, cho nên anh chính là phải tăng cường đề phòng, bên tôi đã chào hỏi trong cục lí, một khi bắt được cái chuôi của Lão K, lập tức lùng bắt."
Mặc dù Cố Chấn Đình giải ngũ, nhưng anh vẫn biết mọi thứ diễn ra như thế nào.
"Tôi biết rồi." Cố Mộ Nghiêm gật đầu một cái, anh cũng nghĩ đến vấn đề này, Lão K vẫn rất che chở Lão quỷ, em trai chết rồi, Lão K hẳn rất mau sẽ có hành động, anh cũng đã cho Lương Hạo Lí Mặc chào hỏi, một khi không hề thích hợp sẽ lập tức đánh đòn phủ đầu.
"Anh và Tiểu Tích sẽ phải lập tức kết hôn, nếu như Lão K muốn báo thù, tôi đoán chừng ông ta sẽ lựa chọn ngày hôm đó hành động."
"Nếu như hắn thật sự, tôi nhất định sẽ nhổ tận gốc thế lực của Lão K." Anh sẽ không để lại mối tai họa. DDLQĐ.SUN520#
Cố Chấn Đình gật đầu một cái: "Ừ, trong cục bên kia cũng vẫn muốn bắt bớ lão K, nhưng khổ nổi không có chứng cớ, nếu Lão K hành động lần này, bắt bớ cũng có một lý do, anh gần đây ở nhiều cùng với Tiểu Tích, đừng bỏ quên cô ấy."
Cố Mộ Nghiêm lên tiếng: "Ừ."
Trong lúc lơ đãng Tần Tích nghe được đối thoại của bọn họ, trong lòng mơ hồ có chút lo lắng, rất sợ lại có chuyện xảy ra.
Lý Hàm nhìn thấy Tần Tích mất hồn, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Tích, sao thế? Sắc mặt có chút không đúng? Có phải không thoải mái hay không?"
"Không có." Tần Tích đè xuống lo lắng trong lòng.
**
Tần Tích ở nhà nghỉ ngơi nửa tháng, một số vết thương nhợt nhạt đã gần như bình phục rồi, chỉ còn lại mấy vết roi tương đối sâu và một số vết sẹo, cũng may lần trước lấy của Cổ Duy hai hộp thuốc nhỏ, bôi nửa tháng, vết sẹo đã biến mất.
Đúng thật sự là đồ tốt.
Với sự phục hồi của cơ thể Tần Tích, ngày hôn lễ cũng dần dần tiến tới gần, cho dù đi đâu Cố Mộ Nghiêm cũng mang theo Tần Tích, Tần Tích biết sự lo lắng của anh, cho nên vẫn luôn rất nghe lời, ngoan ngoãn đi theo anh.
Gần đây Lão K vẫn không có hành động gì, quả bom hẹn giờ này một ngày không phá hủy đi, thì Cố Mộ Nghiêm không yên lòng một ngày.
Vốn là trước kết hôn một ngày, Tần Tích nên về nhà chờ anh tới đón cưới, nhưng Cố Mộ Nghiêm vẫn để cô ở lại nhà họ Cố, chỉ là tối muộn bọn họ mới tách ra ngủ, trước khi ngủ, Cố Mộ Nghiêm kéo tốt chăn giúp cô, khom lưng ngưng mắt nhìn cô: "Nhắm mắt lại ngủ, anh không muốn thấy ngày mai cô dâu của anh mắt đỏ như thỏ."
Lời ngoài mặt:
Nhớ bỏ phiếu đề cử và một vé hàng tháng, nếu không ta sẽ ngược nhé!!
DDLQĐ.SUN520#