Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc

Chương 85: Cố Mộ Nghiêm, không cần lo cho tôi




Edit: Sun520

“Em cho rằng ai cũng ngốc giống em, ngốc đến muốn chết, nơi đi vào hẻm nhỏ có treo bản đồ.” Cô ở bên cạnh anh, dĩ nhiên anh sẽ không bất cẩn như vậy, trước khi đi vào, anh đã lấy bản đồ xuống rồi.

“Cố Mộ Nghiêm!” Tần Tích dừng lại bước #Sun.lqd#chân, tức giận trợn mắt nhìn anh.

Anh tự tay dắt cô, nhịn cười nói: “Được rồi, chúng ta rời khỏi nơi này trước, chờ đi về, em muốn thế nào thì sẽ thế đó!”

Tuy nói mấy người kia trốn rồi, nhưng có thế sẽ kêu người trở lại nữa, một mình anh đến cũng không nỗi nào, nhưng có cô ở bên người, anh không dám mạo hiểm.

Tần Tích cũng biết bây giờ không phải là lúc nổi giận, mặc cho anh lôi kéo mình đi ra phía ngoài, nhưng không ngờ còn chưa đi ra ngõ nhỏ, đột nhiên Cố Mộ Nghiêm dừng lại bước chân, Tần Tích ngẩng đầu lên vừa định hỏi anh sao vậy, Cố Mộ Nghiêm bước một bước dài chắn trước người của cô, Tần Tích còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy bốn người đi ra từ chỗ rẽ phía trước cách đó 20m, trong tay toàn bộ cầm súng, từng bước một đi đến gần bọn họ, Tần Tích theo bản năng #Sun.lqd#đưa tay nắm lấy tay của Cố Mộ Nghiêm muốn lui về phía sau, nhưng Cố Mộ Nghiêm vẫn không nhúc nhích, rất nhanh, phía sau nơi khúc quanh cũng đi ra bốn người, mà hai người bọn họ bị ngăn ở giữa hẻm nhỏ, hai bên đều là tường viện, không có đường nào có thể trốn thoát.

Tay Cố Mộ Nghiêm che ở trước mặt của Tần Tích, vây lấy cô bảo vệ ở giữa mình và vách tường, có vẻ như hôm nay không phải chỉ phái ra một đội người theo đuổi giết mình, mà người chạy trốn trước đó phát tín hiệu cho người ở gần đó, những người gần đó chạy tới ngay lập tức.

Hai bên bao vây người cũng không lập tức nổ súng, mà đứng ở đó vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn bọn họ chằm chằm, một người đàn ông trong đó đi lên từ phía sau, cười lạnh nhìn anh nói: “Cố Mộ Nghiêm, không ngờ mày cũng có hôm nay.”

Cố Mộ Nghiêm nhìn người đàn ông cầm đầu nói: “Cô ấy là vô tội, thả cô ấy đi, tao tuỳ ý mày xử trí.”

Trên khuôn mặt người đàn ông thượng tràn đầy thù hận: “Đừng mơ tưởng, ban đầu tao cũng van xin mày thả cha tao ra, nhưng còn mày, thế nhưng đưa ông ấy vào nhà tù, để cho người đánh chết ông ấy ở trong chăn, mày có biết khi tao nhìn thấy cha tao chết không nhắm mắt, tao hận mày nhiều thế nào hay không?”

Tần Tích đứng ở sau lưng Cố Mộ Nghiêm, nhỏ giọng hỏi: “Anh ta nói đều là thật sao?”

“Cha của anh ta thật sự là anh đưa vào tù, là trừng phạt đúng tội, vốn là nên tiếp nhận trừng phạt của luật pháp, nhưng ai ngờ bên trong có kẻ thù, kết quả đi vào thì bị người ta cho người giết chết, em biết người bên cạnh anh ta là thủ hạ của ai không?”

“Ai?”

“Hàn Thành Nghiêu, có nhiều thủ hạ thì chính là lão đại, em nhìn thấy rồi, có phải lạm sát kẻ vô tội hay không, người tàn bạo nhẫn tâm.” Lúc này, Cố Mộ Nghiêm vẫn không quên bôi đen một chút.

Tần Tích nắm lấy cánh tay anh: “Vậy bây giờ chúng ta làm thế nào? Hết đường rồi!”

Cố Mộ Nghiêm hơi nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt tươi cười: “Xem ra chỉ có một con đường chết.”

Tần Tích vốn là có chút lo lắng và sợ hãi, nhưng nhìn đến dáng vẻ anh vẫn giống như thật sự thoải mái, cô giảm bớt sợ một chút, chẳng qua là nhịn không được nói: “Đều phải chết mà anh còn cười?”

“Bởi vì có em cùng với anh, mặc dù không có kết hôn phía trên, nhưng sau khi đi xuống còn có thể bổ sung một hôn lễ, có bà xã đương nhiên là phải cười, tốt hơn so người cô đơn.”

“Anh có thể nói nghiêm chỉnh chút hay không.” Tần Tích cau mày.

Cố Mộ Nghiêm hài lòng mong đợi nhìn cô: “Được rồi, anh nghiêm chỉnh một chút, chúng ta bây giờ sẽ phải chết ngay lập tức, em muốn tỏ tình với anh hay không, nói em yêu anh? Nếu không nói sẽ không có cơ hội đó!”

Tần Tích không muốn để ý đến anh, không trả lời.

Trên người Vạn Nghị tản ra hơi thở giết #Sun.lqd#người, âm ngoan nhìn anh chằm chằm: “Cố Mộ Nghiêm, hôm nay không giết mày, khó giải được mối hận trong lòng của tao, tao cũng muốn cho mày nếm thử một chút cảm giác bị người đánh chết.”

Cố Mộ Nghiêm nhỏ giọng dặn dò cùng Tần Tích: “Sau khi anh ngăn chặn bọn họ, em tìm được cơ hội chạy về phía trước, con đường này đi thẳng mà có thể chạy thẳng ra, nhớ không nên quay đầu lại, sau khi rời khỏi đây thì đi tìm Hà Diệc.”

“Vậy còn anh thì sao?” Tần Tích có chút lo lắng cho anh.

Cố Mộ Nghiêm thấy cô lo lắng cho mình, giương môi cười một tiếng: “Nếu như mà hôm nay anh thật sự chết rồi, em có khóc hay không?”

“Cố Mộ Nghiêm!” Cô lo lắng gần chết, anh vẫn còn có tâm trạng nói đùa với cô.

Người của hai bên tiến tới gần, vẻ mặt Cố Mộ Nghiêm trở nên nghiêm túc, đẩy cô sang một bên, sau đó nghênh đón, trên mặt Vạn Nghị có tự tin, những người này là anh ta tuyển chọn từ trong một ngàn người được một người, toàn bộ đều có bản lĩnh hạng nhất, muốn thoát khỏi tay những người này, quả thực là chuyện không thể nào.

Anh ta phải giải quyết Cố Mộ Nghiêm ở Luân Đôn, nếu Cố Mộ Nghiêm về nước, chuyện sẽ trở nên rất khó giải quyết, bởi vì không thể khinh thường thế lực nhà họ Cố trong nước được.

Cố Mộ Nghiêm và tám người kia quấn lấy nhau, gần người như vật lộn đọ sức, mặc dù anh lấy một chọi tám, nhưng anh không để cho đối phương chiếm được tiện nghi.

Tần Tích dán lưng thật chặt ở trên vách tường, ánh mắt luôn rơi vào trên người Cố Mộ Nghiêm, mới bắt đầu còn lo lắng anh sẽ thua thiệt, nhưng dần dần phát hiện, bản lĩnh của anh rất giỏi, quả thực là thành thạo.

Đối phương cũng phát hiện khó đối phó với Cố Mộ Nghiêm, một người trong đó móc ra một khẩu súng, nhắm ngay bả vai của Cố Mộ Nghiêm, Tần Tích trợn to hai mắt, hét to: “Cẩn thận!”

Cố Mộ Nghiêm hơi nheo mắt lại, một cú đá ngang, ngay giữa cổ tay của đàn ông, súng từ trong tay văng ra, Cố Mộ Nghiêm phi thân đi đón khẩu súng, một vòng tuyệt đẹp lộn xuống quỳ một chân xuống đất, sau đó nhanh chóng bắn một phát súng, ngay giữa ấn đường, một người sát thủ trong đó thẳng đờ ngã xuống.

Vạn Nghị đứng ở bên ngoài hỗn chiến, cầm theo súng đi về phía Tần Tích, hình như người phụ nữ này rất quan trọng đối với Cố Mộ Nghiêm, chỉ cần phải bắt được người phụ nữ này, còn sợ Cố Mộ Nghiêm không ngoan ngoãn đầu hàng.

Tần Tích luôn nhìn chăm chú vào Cố Mộ Nghiêm, cho nên không có có phát hiện Vạn Nghị đến gần mình, nhưng Cố Mộ Nghiêm phát hiện, anh giơ tay muốn bắn súng, lại phát hiện trong khẩu súng này chỉ còn lại một phát đạn cuối cùng mới vừa rồi, lông mày anh cau lại, muốn thoát khỏi người chung quanh chạy tới bên cạnh cô, nhưng người bên cạnh không tiến công, chỉ phòng thủ, hình như chính là muốn kéo anh, anh lo lắng hét lên với cô: “Đi mau!”

Tần Tích xoay người muốn chạy, nhưng không ngờ mới quay người lại đã đối mặt với nòng súng đen như mực, bỗng dưng cô dừng lại bước chân, Vạn Nghị cười lạnh: “Cố Mộ Nghiêm, nhìn cho rõ cô ta chết thế nào.”

Cố Mộ Nghiêm thấy tay Vạn Nghị đã đặt ở trên cò súng, lạnh lùng nói: “Vạn Nghị, ân oán của tao với mày không liên quan đến cô ấy, người nào làm người đó chịu, mày muốn báo thù thì đến giết tao, giết một người phụ nữ tay không tấc sắt*(trong tay không có bất kì khí giới nào) thì tính là gì đàn ông!”

Vạn Nghị nghe vậy, âm trầm cười một tiếng: “Muốn tao không giết cô ta cũng có thể, mày giúp cô ta nhận một phát súng đi.”

“Đừng!” Tần Tích vội vàng lắc đầu.

Vạn Nghị hét lên với cô: “Cô câm miệng cho tôi, nếu không tôi lập tức giết chết cô đó!”

Cố Mộ Nghiêm đứng giữa đám người, không chút suy nghĩ nói: “Được.”

“Ha ha, không ngờ Cố thiếu gia máu lạnh vô tình lại là một người si tình.” Vạn Nghị nhắm họng súng ngay Cố Mộ Nghiêm: “Trốn thật mau một chút, lập tức sẽ chết thì không có ý nghĩa, nhưng nếu mày không có bị thương, vậy thì đến phiên cô ta đổ máu, cho nên dành một chút thời gian mà suy nghĩ.”

Tần Tích cảm thấy người đàn ông này nhất định chính là một *, không để cho Cố Mộ Nghiêm chết, nhưng cũng không để cho Cố Mộ Nghiêm hoàn toàn tránh.

Trên mặt Cố Mộ Nghiêm không sợ chút nào, rất bình tĩnh: “Nổ súng đi.”

Tần Tích kinh hoảng kêu lên: “Anh không được nghe anh ta, Cố Mộ Nghiêm, không cần lo cho tôi!”

Cố Mộ Nghiêm không có nhìn cô, mà không hề chớp mắt nhìn Vạn Nghị, Vạn Nghị nheo mắt lại, nhắm ngay tim Cố Mộ Nghiêm, sau đó không chút do dự bóp cò súng, đạn thế như chẻ tre, kích thích một dòng khí lưu, muốn đặt vào bình thường thì Cố Mộ Nghiêm có thể tránh thoát, nhưng hôm nay anh không, chỉ là hơi di động thân thể, nhường cho viên đạn đánh vào bả vai, lập tức máu nhiễm đỏ quần áo của anh, anh rên lên một tiếng, thân thể hơi lắc một chút.

Tần Tích cứ như vậy trơ mắt nhìn anh tiếp nhận viên đạn, hoảng sợ kêu to ra tiếng: “Cố Mộ Nghiêm!”

“Anh không sao.” Cố Mộ Nghiêm an ủi, nhìn cô một cái, sau đó nhìn Vạn Nghị nói: “Có thể thả cô ấy đi.”

Đột nhiên Vạn Nghị cười to lên: “Cố Mộ Nghiêm, mày quá ngây thơ hay không, tao chính là muốn mày khổ sở, tại sao có thể để cho cô ta đi, hôm nay tao không chỉ muốn mày chết, cô ta cũng phải chết.” Nói xong, khẩu súng trong tay của anh ta nhắm ngay đầu Tần Tích lần nữa: “Đừng trách tao, muốn trách thì trách tại sao cô ta là người của Cố Mộ Nghiêm!”

Thân thể Tần Tích trong nháy mắt căng thẳng, bắp chân không khỏi run rẩy, chẳng lẽ hôm nay cô sẽ chết ở đây sao? Cô chết rồi, mẹ làm sao bây giờ?

Trong lòng Cố Mộ Nghiêm rất lo lắng, động tác trên tay cũng càng ngày càng bén nhọn, anh liều mạng muốn chạy tới bên cạnh cô, nhưng đánh ngã một người, lại có người thứ hai xông lên.

“Vạn Nghị, nếu mày dám giết cô ấy, tao sẽ không bỏ qua cho mày, nếu giết cô ấy, tao muốn bọn mày chôn theo cô ấy!”

“Bây giờ bản thân mày khó đảm bảo, lại vẫn dám uy hiếp tao, Cố Mộ Nghiêm, hôm nay tao muốn nhìn thấy mày chắp cánh bay đi như thế nào!”

Tần Tích nuốt nước miếng một cái, trong lòng sợ muốn chết, từng bước một theo vách tường lui về phía sau, trong lòng bàn #Sun.lqd#tay tràn đầy mồ hôi lạnh.

Mà cùng lúc đó, nơi khúc quanh của ngõ hẻm, có một bóng dáng thon dài đứng ở đó, thu hết một màn trước mặt vào mắt, trên mặt đẹp trai có lạnh lùng, nhìn một lúc nhưng hình như cũng không tính toán nhúng tay, đang lúc anh ta xoay người tính toán lúc rời đi, ngoài ý muốn nhìn thấy dáng vẻ Tần Tích, bước tiến của anh dừng lại, có chút không dám tin.

Lại là cô ấy, khi ở trong phòng của khách sạn, cô ấy giúp mình băng bó qua vết thương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.