Edit: Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
"Tần Mộ Tây" rõ ràng chính là tên cô bé, nhưng mẹ kiên trì lấy cái tên này đặt cho cậu, thật không hiểu nổi mẹ nghĩ gì nữa, cậu đường đường một bé trai nên lấy một cái tên khí phách hùng hồn mới được.
Tần Mộ Tây? Vừa nghe đến chữ Tần, bỗng dưng Cố Mộ Nghiêmc chấn động.
Đứa bé này cũng họ Tần, cũng như cô, trong lòng của anh không tự chủ bị bao phủ một nỗi đau thương, nếu cô vẫn còn ở bên cạnh anh, bọn họ cũng có thể có một đứa bé một hai tuổi rồi, anh đã từng nói sẽ cho cô rất nhiều đứa bé.
Cố Mộ Nghiêm đóng cửa xe vòng qua trên đầu xe, vốn là anh còn chuẩn bị sẽ xoay vòng, nhưng bởi vì gặp phải người bạn nhỏ Tần Mộ Tây này, cho nên anh quyết định đi về trước.
Tần Mộ Tây ngồi ở trên ghế, nhìn thấy ly cà phê để trước mặt mà Cố Mộ Nghiêm vừa mới mua về, đưa tay muốn cầm, nhưng không biết làm sao vì tay quá ngắn, chính là với không tới, cậu nhìn Cố Mộ Nghiêm nói: "Con muốn uống cà phê."
Cố Mộ Nghiêm kiên nhẫn trả lời: "Con còn nhỏ, không thể uống loại vật này, lát nữa chú mua sữa tươi cho con uống."
"Con mới không muốn uống sữa tươi đấy." Tiểu Mộ Tây khinh thường cau mũi một cái.
Cố Mộ Nghiêm nhìn dáng vẻ tiểu đại nhân của bé, không nhịn được cười một tiếng, thật là đứa bé đáng yêu.
Nếu Vạn Kiệt thấy một màn như vậy, khẳng định con ngươi sẽ phải rớt ra, ba năm qua, cho dù hoá đơn lớn đến dường nào, kiếm bao nhiêu tiền, xảy ra chuyện gì, Cố Mộ Nghiêm cũng chưa bao giờ mỉm cười.
Đang lái xe trên đường, Cố Mộ Nghiêm bắt đầu hỏi thăm bé: "Tại sao con muốn rời nhà trốn đi vậy hả? Cha mẹ con không tốt với con hay sao?"
Tiểu Mộ Tây nghiêm trang nói: "Con tại sao phải nói cho chú biết chứ, chú hỏi nhiều như vậy làm gì, có phải chú không muốn phụ trách hay không?"
"Lái xe rất nhàm chán, chú nói chuyện phiếm với con mà thôi." Khó có được Cố đại thiếu đích thân đến gần người khác.
Tần Mộ Tây rất là trịnh trọng nói cho anh biết: "Lúc lái xe không được nói chuyện, chú, chú không có học qua pháp tắc giao thông sao?"
Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
Cố Mộ Nghiêm nhíu mày, thằng nhóc này thật là có ý tứ, trưởng thành nhất định sẽ không tầm thường, nếu anh có con gái nhỏ, nhất định khiến con gái anh lừa gạt thằng nhóc này làm con rể.
Mở ra một lát, Cố Mộ Nghiêm nghiêng đầu nhìn Tần Mộ Tây, lại phát hiện bé ngủ thiếp đi, mấy sợi tóc mềm mại dính vào trên gương mặt, lông mi dài lại cong, lúc không nói chuyện quả thật như thiên sứ, chỉ thấy hoảng hốt, trong tâm trí của anh hiện ra gương mặt của người khác, gò má của cậu giống hệt như cô ấy.
Vạn Kiệt giống như là vợ ở nhà chờ chồng trở về vậy, nghe phía bên ngoài có âm thanh của xe, vội vàng vọt tới cửa, vừa định mở miệng lại thấy Cố Mộ Nghiêm từ trong xe ôm một bé trai xinh đẹp.
"Cố đại thiếu, làm sao anh đi ra ngoài một chuyến đã lừa gạt một đứa bé trở lại vậy hả?" Vạn Kiệt tò mò nhìn chằm chằm Tiểu Mộ Tây.
"Đi rót một ly nước ấm ra." Cố Mộ Nghiêm nhìn thấy lông mi Tiểu Mộ Tây bỗng nhúc nhích, cũng nhanh tỉnh dậy rồi.
Vạn Kiệt chập choạng đi phòng bếp rót một chén nước ra ngoài, Tiểu Mộ Tây đã tỉnh rồi, bé ngồi trên ghế sa lon, lấy tay dụi dụi con mắt, dáng vẻ mặc quần yếm đáng yêu quả thật có thể hòa tan lòng của người ta, Vạn Kiệt không khỏi không nhìn ngây người.
"Kẻ ngốc này là ai vậy? Làm gì luôn nhìn con." Tiểu Mộ Tây thấy Vạn Kiệt nhất định nhìn chằm chằm, tức giận hỏi Cố Mộ Nghiêm một câu.
Câu đầu tiên khiến Vạn Kiệt bị sốc, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình, nhìn về phía Cố Mộ Nghiêm: "Cố đại thiếu, anh nhặt thằng nhóc này ở đâu vậy, nói chuyện độc như vậy."
Tiểu Mộ Tây nhảy xuống khỏi ghế salon, lấy tay chỉnh sửa quần yếm trên người: "Cũng không phải là chú ấy nhặt tôi, là tôi nhìn trúng chú ấy, tôi muốn cải chính lời nói của chú một chút." Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
Vạn Kiệt đặt cái ly xuống, lấy tay nhẹ nhàng xoa đầu của bé: "Thằng quỷ nhỏ, có tin chú đá con ra hay không đây."
Tiểu Mộ Tây đẩy tay của anh ta ra, lui về sau một bước: "Tôi là khách của lão đại của chú, chú không tôn trọng tôi, chính là không tôn trọng chú ấy, tôi thấy người bị đá ra ngoài sau đó là chú đó."
Bé ghét nhất chính là người khác chạm vào đầu của bé, dĩ nhiên trừ mẹ, bởi vì cho dù bé kháng nghị thế nào, mẹ vẫn thích sờ đầu của bé, mỗi lần bé bất mãn hay kháng nghị với mẹ, thì Hàn Thành Nghiêu đó siêu cấp lớn bại hoại sẽ nhìn bé chằm chằm, cho nên bé trước mặt mẹ bé nói xấu chú là Đại Phôi Đản, mặc dù chú Đại Phôi Đản theo đuổi mẹ rất nhiều năm, nhưng mẹ vẫn không chấp nhận chú ấy.
Hàn Thành Nghiêu lại hung ác và lạnh lùng, bé mới không cần chú ấy làm cha của mình đâu.
Vạn Kiệt bị chận nói không nên lời, trong lòng rất là kinh ngạc, những lời này thế nào cũng không giống sẽ được nói ra từ trong miệng một thằng nhóc như vậy, ánh mắt nhìn về phía Cố Mộ Nghiêm: "Lão đại, thằng nhóc này là ai vậy?"
Giáo dục bình thường của gia đình, rất nhiều người lớn thế này đều vẫn là chảy nước mũi, nói cũng nói không lưu loát một câu nào, thế nhưng miệng lưỡi của thằng nhóc này quá bén nhọn rồi.
Cố Mộ Nghiêm thấy Vạn Kiệt ngay cả một đứa bé cũng nói không lại, rất là chê nhìn anh ta một cái: "Bé gọi là Tần Mộ Tây."
Tần Mộ Tây?
Vạn Kiệt nghiêm túc quan sát vóc dáng nhỏ của bé, càng nhìn càng có chút cảm thấy quen thuộc, không phải dáng vẻ, mà là khí thế, giống như thấy qua nơi nào đó, đột nhiên, ánh mắt thấy Cố Mộ Nghiêm ngồi ở bên cạnh, lập tức bừng tỉnh hiểu ra, khí thế kia nhất định chính là phiên bản thu nhỏ lão đại rồi.
Vạn Kiệt tò mò hỏi thăm: "Lão đại, thằng nhóc này không phải là con riêng của anh ở bên ngoài chứ?"
Cố Mộ Nghiêm trừng mắt liếc anh ta một cái, Vạn Kiệt vội vàng đánh một cái vào miệng, đầu hàng nói: "Tôi sai rồi, lão đại."
Chỉ nói giỡn thôi mà, trong lòng Cố đại thiếu chỉ có một người là thiếu phu nhân, như thế nào lại cõng thiếu phu nhân có con nhỏ ở bên ngoài chứ, anh ta thật là nhiều chuyện mà!
Tay Tiểu Mộ Tây nằm trên ghế sa lon, sau đó nhảy dựng lên, lần nữa ngồi trở lại trên ghế sa lon, mặc dù là chân ngắn nhỏ, nhưng động tác vẫn lanh lẹ, bé khí phách hùng hồn mà nói: "Tôi đói rồi, tôi muốn ăn cơm!"
Cố Mộ Nghiêm nhìn về phía Vạn Kiệt, vẻ mặt Vạn Kiệt lập tức đưa đám: "Lão đại, anh sẽ không để cho tôi nấu cơm nữa chứ, tôi thật sự không được mà."
Nấu cơm khó hơn nhiều so với cầm súng, anh ta tình nguyện luyện mười giờ súng, cũng không nguyện ý làm cơm nửa giờ.
"Gọi điện thoại gọi đồ ăn mua ngoài." Cố Mộ Nghiêm nghiêng đầu hỏi thăm Tiểu Mộ Tây: "Con không ăn cái gì?"
Tiểu Mộ Tây nghiêm túc nói: "Thân thể con đang phát triển, cần dinh dưỡng, cho nên con muốn ăn thịt."
Vạn Kiệt bị dáng vẻ nghiêm túc này của bé chọc cười, chẳng lẽ bé cho là Cố đại thiếu sẽ ngược đãi bé hay sao?
Gọi điện thoại mua đồ ăn mua ngoài xong, Vạn Kiệt liền vây quanh Tiểu Mộ Tây, anh ta bị một cái đứa bé coi nhẹ và khinh thường, thật sự là rất mất mặt, nhưng cho dù Vạn Kiệt nói gì, Tiểu Mộ Tây vẫn phớt lờ, cuối cùng trực tiếp cầm một quyển sách mở ra và che lên trên mặt, một bộ nhắm mắt làm ngơ vậy.
Mặc dù Cố Mộ Nghiêm ngồi xem tạp chí ở bên cạnh, nhưng vẫn thỉnh thoảng chú ý động tĩnh bên này, thấy dáng vẻ thất bại liên tục của Vạn Kiệt, bật cười lắc đầu.
Vạn Kiệt thấy vẻ mặt chế giễu của Cố Mộ Nghiêm, cảm thấy rất là mất thể diện, nhưng lại không cách nào, quả thật là khó trị giống như Cố đại thiếu.
Đồ ăn mua ngoài đưa tới, Vạn Kiệt gọi món ăn kiểu Trung Quốc, hương vị nhẹ nhàng, Cố Mộ Nghiêm đưa cái muỗng cho bé, Tiểu Mộ Tây nhận lấy ăn từng ngụm từng ngụm, giống như đói bụng thật lâu rồi vậy.
Cố Mộ Nghiêm ngồi ở bên cạnh bé, nhíu nhíu mày: "Con bao lâu chưa ăn cơm rồi hả?" Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
"Từ sáng sớm đến giờ."
Hiện tại cũng xế chiều, có nghĩa là không ăn hai bữa rồi, Cố Mộ Nghiêm gắp rau đến trong chén bé, Tiểu Mộ Tây cũng không có khách khí một chút nào, hưởng thụ sự chăm sóc của Cố Mộ Nghiêm.
Vạn Kiệt ngồi ở đối diện, con ngươi vẫn rơi vào trên người của bọn họ, nếu người khác không biết khẳng định cho rằng bọn họ là hai cha con.
"Con ra ngoài như vậy, cha con không tìm được con... con không sợ bọn họ sẽ lo lắng sao?" Vạn Kiệt tò mò hỏi.
Tiểu Mộ Tây cũng không ngẩng đầu lên, trả lời: "Tôi không có cha, tôi chỉ có mẹ." Dĩ nhiên còn có một chú già luôn kề cận mẹ, mục tiêu của bé chính là đánh bại chú già Hàn Thành Nghiêu kia, nhưng thế lực chú già quá mạnh mẽ, không dễ đối phó chút nào.
Lần trước chú già mang chính mình đi đạo quán Thái quyền, nhân cơ hội đánh cái mông bé, đáng ghét, nhưng bé là người đàn ông nhỏ, tại sao có thể bị người đánh cái mông.
Vạn Kiệt đau xót trong lòng, nhỏ như vậy cũng không có cha, trong lòng đồng tình tràn lan, sau đó bật thốt lên: "Không sao, nếu con đồng ý, lão đại của chúng ta đồng ý làm cha của con."
Cố Mộ Nghiêm trợn mắt nhìn Vạn Kiệt, miệng không có che giấu có phải hay không, Vạn Kiệt vội vàng cúi đầu bới cơm, không dám nói nhiều nữa.
Tiểu Mộ Tây vốn cúi đầu ăn cơm, nghe được lời nói của Vạn Kiệt ngẩng đầu nhìn Cố Mộ Nghiêm, sau khi nhìn kỹ nói: "Nuế chú muốn làm cha của con, đến lúc đó có thể miễn cưỡng vượt qua kiểm tra, yên tâm, chú phải theo đuổi được mẹ con, con sẽ giúp cho chú, mẹ rất thương con, lời của con nói mẹ sẽ xem xét."
Từ lúc bắt đầu liếc nhìn người đàn ông này, là bé biết người đàn ông này đủ để đối kháng với chú già Hàn Thành Nghiêu kia, nếu chú ấy trở thành cha của mình, bé nhất định có thể rất nhanh sẽ đánh bại Hàn Thành Nghiêu, ha ha.
Ánh mắt Cố Mộ Nghiêm thu lại từ trên người của Vạn Kiệt, nói với Tiểu Mộ Tây: "Nhanh ăn cơm đi."
Buổi tối, Cố Mộ Nghiêm lấy quần áo từ trong tủ quần áo ra chuẩn bị tắm, Tiểu Mộ Tây đứng ở * trên xem xét kỹ lưỡng căn phòng này, có phẩm vị hơn nhiều so Hàn thành Nghiêu, vừa quay đầu đã nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm đang mở nút áo sơ mi, gần như lộ ra gầy gò vạm vỡ, bộ dáng kia thật sự hấp dẫn, Tiểu Mộ Tây cúi đầu nhìn qua mình một chút, ai, bé thích mặc quần áo thật ngầu, nhưng mẹ chỉ thích mua quần yếm cho bé, đánh bé giả trang giống như đứa bé gái vậy.
Cố Mộ Nghiêm cởi áo sơ mi ra, lúc phải đi vào phòng tắm, quay đầu lại nhìn bé một cái: "Có muốn cùng nhau tắm hay không?"
"Con mới không cần tắm chung với chú đấy." Quá đả kích người mà.
"Không tắm không cho phép lên giường ngủ!" Đứa bé phải dưỡng thành thói quen tốt mới được.
Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn