Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc

Chương 100: Cô ấy chết (Bước ngoặt)




Edit: Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn

Tần Tích nhìn thấy dáng vẻ ghen tuông của Cố Mộ Nghiêm, không nhịn được nhếch môi cười, lúc này đột nhiên cảm thấy Cố Mộ Nghiêm rất dễ thương, không còn giống dáng vẻ nghiêm túc như khối băng trong ngày thường nữa.

"Phanh ——"

Ngay vào lúc này, bên ngoài truyền đến một số âm thanh hỗn độn, cùng với tiếng súng bắn phá, khách khứa trong đại sảnh bữa tiệc có chút kinh sợ mạnh mẽ đứng lên.

Tần Tích cũng sợ hết hồn, theo bản năng dựa vào bên người Cố Mộ Nghiêm, anh ôm lấy bờ vai của cô, sắc mặt bỗng dưng trở nên nghiêm túc, tức giận nhìn chằm chằm Hàn Thành Nghiêu: "Anh dẫn người đến đây?"

Hàn Thành Nghiêu cũng nhíu chặt chân mày: "Không phải tôi!"

Cố Mộ Nghiêm biết tính của Hàn Thành Nghiêu nếu thật sự là người của anh ta làm, anh ta tuyệt đối sẽ không phủ nhận, khả năng duy nhất chính là Lão K, nhưng mà anh sớm đã có sắp xếp rồi, cho dù Lão K thật sự dẫn người đến, anh tuyệt đối sẽ không để cho Lão K có cơ hội mà lui toàn thân.

Chỉ nghe âm thanh cũng biết bên ngoài rất kịch liệt, khách khứa cũng bị dọa sợ không nhẹ, thậm chí đã có một số trốn ở dưới gầm bàn, Cố Mộ Nghiêm lập tức để cho người trấn an khách, sau đó đóng cửa chính đại sảnh bữa tiệc, chỉ cần không ra cũng sẽ không có chuyện, bên ngoài đã có Lương Hạo và Vạn Kiệt, đối với Lão K ẻo lã, hơn nữa còn có đặc cảnh tương trợ.

Cố Chấn Đình đã sớm trải qua mưa gió, cho nên đối với trường hợp này vẫn ngồi tại chỗ vững như bàn thạch, ông tin tưởng con trai mình có năng lực xử lý những thứ này.

Sắc mặt Tần Tích tái nhợt: "Mộ Nghiêm, đây là chuyện gì xảy ra?"

"Đừng sợ, sẽ trôi qua rất nhanh." Cố Mộ Nghiêm ôm cô vào lòng.

Hàn Thành Nghiêu đứng bên cạnh nhìn bọn họ ôm nhau, trong lòng không có cảm giác, tại sao anh không gặp cô sớm hơn một bước.

Tần Tích nắm chặt quần áo dựa vào trong ngực của anh, sau đó không lâu, phía ngoài tiếng súng đã yếu đi rất nhiều, xem ra đã dọn dẹp gần hết, Cố Mộ Nghiêm chuẩn bị đi ra xem một chút, đưa Tần Tích đến chỗ Hàn Thu, Tần Tích lại nắm lấy tay anh:  "Em đi với anh."

Mới vừa rồi mí mắt của cô luôn giật giật, cô không yên lòng.

"Không có việc gì, anh rất mau trở về." Cố Mộ Nghiêm xoa nhẹ nói.

Tần Tích lắc đầu một cái: "Không được, bây giờ em đã là bà xã của anh, anh không thể để em ở đây, muốn đi thì cùng đi." Chẳng biết tại sao, lo lắng trong lòng cô không có tiêu tán, ngược lại càng ngày càng đậm, cho nên cho dù như thế nào cô đều nhất định phải đi cùng với anh. 

Cố Mộ Nghiêm thấy cô quyết tâm kiên định, chỉ có thể đồng ý, nắm tay của cô cùng đi ra khỏi đại sảnh bữa tiệc.

Bên ngoài quả nhiên như Cố Mộ Nghiêm nghĩ, đại hoạch toàn thắng, có một số người bị chế phục ở cửa rồi, những người khác cũng bị bắn một phát chết ngay, vẻ mặt Lương Hạo buông lỏng đi đến: "Không thấy lão K, có lẽ bản thân ông ta không dám xuất hiện, cho nên chỉ phái thủ hạ tới đây, nếu biết sớm sẽ phải đối phó với đám lính tôm tướng cua này, tôi sẽ không phái nhiều người đến như vậy, quả thật lãng phí nguồn lực mà."

–Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn.Sun520#

Tần Tích nhìn thấy toàn bộ bên ngoài đều là người của Cố Mộ Nghiêm, lúc này mới thoáng yên tâm, nhưng vẫn luôn nắm chặt tay của anh. 

"Cố đại thiếu, đều thu thập hần hết rồi." Vạn Kiệt cũng đi tới.

"Rất tốt." Cố Mộ Nghiêm vừa lòng gật đầu, ánh mắt nhìn thấy một nhân viên mặc đồng phục khách sạn đang ngồi ở chỗ băng bó vết thương, Vạn Kiệt theo tầm mắt của anh nhìn sang: "À, đã điều tra thân phận, nhân viên khách sạn, xui xẻo đụng phải bắn nhau, không có kề đến thương tử, ngược lại mình bị sợ đến vấp ngã, kết quả là đưa tay quẹt làm bị thương, thật sự làm tôi buồn cười muốn chết." 

Nhân viên băng bó xong vết thương chuẩn bị rời đi, khi đi ngang qua trước mặt Cố Mộ Nghiêm bọn họ, anh ta lễ phép gật đầu với bọn họ, coi như là chào hỏi, những người khác cũng không để ý, nhưng không ai nghĩ đến, sau khi nhân viên đi được hai mét, đột nhiên móc một khẩu súng trong lòng ngực ra nhắm ngay Cố Mộ Nghiêm. 

Trong khoảnh khắc đó Vạn Kiệt đã nhận ra, lúc móc súng ra, kẻ thù đã kéo bóp cò súng, cuối cùng chậm một bước, Cố Mộ Nghiêm theo bản năng ôm lấy Tần Tích, nhưng không ngờ lần này Tần Tích nhanh hơn anh một bước.

"Chíu"  một tiếng, viên đạn bắn vào ngực, trên áo cưới trắng như tuyết nở rộ màu sắc mê hoặc, đột nhiên thân thể Tần Tích run lên, mắt không hề chớp nhìn Cố Mộ  Nghiêm, nhìn thấy trong mắt của anh sự tuyệt vọng cùng khiếp sợ.

Vạn Kiệt bắn liền mấy phát, nhân viên đó chết ngay tại chỗ.

"Không ——" Cố Mộ Nghiêm tuyệt vọng gào lên, nhanh chóng tiếp được thân thể Tần Tích, nhìn máu tươi chậm rãi lan tràn ra từng chút từng chút, anh liều mạng che lại, giọng nói đầy run rẩy: "Không...không được!"

Tần Tích khó khăn giơ tay lên, vuốt ve mặt của anh, yếu đuối mở miệng: "Anh không có việc gì...... Thật tốt......"

"Không!" Nước mắt tràn đầy hốc mắt của Cố Mộ Nghiêm: "Tại sao em muốn đỡ thay anh, tại sao em lại ngốc nghếch như vậy."

Tần Tích mỉm cười: "Bởi vì anh... Là ông xã của em... Trước kia anh vẫn luôn bảo vệ em... Lần này em rốt cuộc mới có thể bảo vệ được anh một lần."

"Anh đưa em đi bệnh viện ngay lập tức, sẽ không có chuyện gì, chống đỡ."

Cố Mộ Nghiêm ôm cô lên, vội vàng chạy về phía thang máy, bởi vì chạy quá nhanh, đến nỗi nghiêng ngả, thiếu chút nữa ngã nhào, Vạn Kiệt vội vàng đỡ lấy anh, trong mắt chát chát, trong lòng hết sức không có cảm giác gì, nếu không phải anh ta quá qua loa, có lẽ Tần Tích cũng sẽ không trúng đạn, đều là lỗi của anh ta.

Cả người Vạn Kiệt gần như bao phủ sự đau lòng.

Tần Tích biết đã không kịp nữa rồi, thậm chí cô cảm thấy mình đang chậm rãi bay lên, cô còn chưa kịp nói cho anh biết anh đã làm cha mà, cô há miệng thở dốc, nhưng một câu đều không nói được, đầu ông ông, toàn bộ thế giới đều xoay tròn, cuộc sống của cô giống như đèn trên đường đua ngựa nhanh chóng thoáng qua ở trước mắt vậy. 

Tay vốn khoác trên bả vai Cố Mộ Nghiêm từ từ rơi xuống, rơi xuống không trung, bỗng dưng Cố Mộ Nghiêm nhìn về phía Tần Tích, thấy cô nhắm hai mắt lại, anh cảm thấy toàn bộ thế giới cũng sụp đổ, tê tâm liệt phế gào lên: "Không...không được ——"

"Tiểu Tích, em tỉnh lại đi, em mở mắt ra nhìn anh, không được nhắm mắt lại, không được!" Cố Mộ Nghiêm ôm Tần –Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn.Sun520# Tích quỳ gối trước cửa thang máy, anh điên cuồng gọi Tần Tích, nhưng Tần Tích lại không nhúc nhích, yên lặng dựa vào trong ngực của anh.

Vạn Kiệt tiến lên sờ mạch của Tần Tích, đã không cảm nhận được gì nữa.

"Không...không được ——" Cố Mộ Nghiêm suy sụp gào lên, nước mắt theo khóe mắt của anh rơi xuống, nhỏ xuống trên gương mặt của cô, ôm cô thật chặt: "Không được rời khỏi anh!"

Vạn Kiệt thấy Cố Mộ Nghiêm như vậy, không nhịn được len lén lau nước mắt, phát súng kia anh ta nhìn thấy rất rõ ràng, bắn vào trong trái tim của Tần Tích, chưa kể đến tình trạng sức khoẻ của cô chống đỡ được đến bệnh viện, cho dù có đến được, tỷ lệ có thể cứu sống cũng chẳng qua vượt qua 5%. –Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn.Sun520#

Lương Hạo đứng cách đó không xa, đây là lần đầu tiên thấy Mộ Nghiêm đau lòng như thế, Tần Tích chết rồi, cũng mang đi ánh mắt trời trong thế giới của Cố Mộ Nghiêm, chỉ sợ từ đó về sau, anh sẽ sống ở trong bóng tối.

Một giây kế tiếp, một bóng người đến gần Cố Mộ Nghiêm, một con dao rơi xuống, thân thể Cố Mộ Nghiêm cương cứng một chút, ôm Tần Tích thẳng tắp té xuống đất.

Hàn Thành Nghiêu biết nếu không phải Cố Mộ Nghiêm quá đau lòng, mình hoàn toàn không thể dễ dàng đánh ngất anh (CMN) như vậy.

"Anh làm gì đấy?"Vạn Kiệt cầm súng chỉa vào đầu Hàn Thành Nghiêu, tức giận nói: "Có tin tôi bắn chết anh hay không đây!"

Hàn Thành Nghiêu lạnh lùng nhìn anh ta: "Nếu như anh muốn Cố Mộ Nghiêm chết, thì nổ súng đi."

"Anh có ý gì?" Lương Hạo đi tới.

Hàn Thành Nghiêu nói: " Tôi muốn mang Tần Tích đi."

Vạn Kiệt không chút suy nghĩ phải trả lời: "Không thể nào!"

"Không phải do anh." Hàn Thành Nghiêu nhanh chóng móc súng ra nhắm ngay đầu Cố Mộ Nghiêm: "Tất cả đều tránh ra cho tôi, nếu không tôi sẽ giết anh ta."

Vạn Kiệt nổi giận: "Hôm nay cho dù tôi liều cái mạng này cũng sẽ không để cho anh mang thiếu phu nhân đi."

Lương Hạo lại đột nhiên bắt được tay Vạn Kiệt, Vạn Kiệt nhìn anh ta, thiếu chút nữa giận đến giơ chân: "Anh làm gì đấy?"

"Để cho anh ta dẫn người đi."

"Anh nói nhảm gì ở đây, thiếu phu nhân là mệnh của Cố đại thiếu..." Vạn Kiệt kích động không thôi, trên mặt Lương Hạo lại có vẻ tỉnh táo khác thường: "Đây là cách duy nhất có thể để cho Mộ Nghiêm sống tiếp, chỉ cần anh ấy tỉnh lại không thấy Tần Tích chết rồi, anh ấy còn có thể lừa gạt mình Tần Tích không có chết, có thể sống trong ảo tưởng của mình, mong một ngày nào đó Tần Tích sẽ trở về, nhưng nếu anh ấy tỉnh lại nhìn thấy rõ Tần Tích chết ở trong ngực của mình, anh cảm thấy anh ấy chịu được sao?"

Vạn Kiệt chấn động, trong mắt có do dự, Hàn Thành Nghiêu không có cho Vạn Kiệt tự hỏi nhiều cơ hội, ôm Tần Tích rời khỏi, Lương Hạo đột nhiên gọi anh ta lại: "Đợi đã nào...!"

Hàn Thành Nghiêu nheo mắt lại nhìn anh ta, Lương Hạo đi đến lấy vòng tay trên cổ tay Tần Tích  xuống: "Đi đi."

Hàn Thành Nghiêu không dừng lại, ôm Tần Tích bước nhanh rời đi, nói với Chu Sâm: "Lập tức liên lạc với Cổ Duy..."

Vạn Kiệt kinh ngạc đứng ở đàng kia một lúc, nhìn Cố Mộ Nghiêm đang hôn mê: “Phanh”  một tiếng quỳ gối trước mặt của anh, chống đỡ cái đầu, nhắm mắt lại thật chặt, đè nén mở miệng: "Lão đại, thật xin lỗi!"

Anh ta hoàn toàn không dám tin tưởng Lão đại tỉnh lại phát hiện không thấy thiếu phu nhân, sẽ trở thành bộ dáng gì nữa.

**

Ba năm sau.

Mười hai giờ khuya, tầng chót phòng làm việc của Thịnh Vũ vẫn sáng đèn, một bóng dáng thon dài đứng bên cửa sổ, kinh ngạc nhìn bên ngoài, bóng lưng có vẻ rất cô đơn và đau thương, giống như sương mù tan không được, thuốc lá trong tay không có rút ra, mặc cho nó cháy hết, lưu lại thật dài tàn tro thuốc lá.

Một tiếng ầm vang, bên ngoài đột nhiên mưa xuống, hạt mưa đập vào trên thủy tinh, để lại một tầng tầng mờ mịt.

Hàn Thu ngồi ở trong phòng khách, nhìn kim đồng hồ trên vách tường, có chút không ngồi yên, Cố Đình nhìn bà: "Sao thế?"

"Một tuần rồi Mộ Nghiêm chưa có trở về, mỗi ngày đợi ở trong phòng làm việc, em muốn gọi điện thoại cho con." Trên mặt Hàn Thu đầy buồn phiền, kể từ sau khi xảy ra sự kiện ba năm trước đây, Mộ Nghiêm đã thay đổi, càng thêm trở nên trầm tĩnh, dùng thêm thời gian làm việc để tê dại mình, hơn nữa thường xuyên không trở về nhà, giống như là sợ thấy nơi Tần Tích đã từng sống vậy.

"Ai, không biết lúc nào Mộ Nghiêm mới có thể đi ra." Cố Đình nặng nề thở dài một cái, vốn cho là người một nhà có thể vui vẻ hòa thuận, nhưng không ngờ ngày kết hôn đó lại xảy ra thảm kịch như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.