Hồn Thuật

Chương 147 : Chương 147: Na Na Xuất Trận




Mọi người đang quan sát võ đài số năm mươi đều ngây người nhìn cái tên to xác trên võ đài cầm hai tai con thỏ quay đi quay lại tới mức con linh thú kia cũng choáng váng không phân biệt nổi trời đất phương nào. Cô gái tu luyện kim thuật đang đấu cùng Vân Trọng lại càng thất thố. Bất quá rất nhanh nàng không ngờ ngồi xuống khóc um lên làm Vân Trọng luống cuống chân tay ngơ ngác cầm con thỏ nhìn nàng.

Đám người Văn Lục cũng bị tình huống này làm cho cười không nổi. Trận đầu tiên của tên cục mịch này không những khôi hài mà còn nhiều tình tiết “éo le” như vậy.

Lúc này trên võ đài, nữ tử kia vừa khóc um sùm vừa kêu lớn:

- Ngươi… đồ đáng ghét… ô ô… ngươi mau bỏ Tiểu Thố của ta ra. Ta chịu thua rồi. Mau mau bỏ Tiểu Thố ra…ô ô…

Vân Trọng đang bừng bừng lửa giận vì hình tượng “anh tuấn” của mình bị con thỏ nhỏ này phá hỏng nên tức khí túm lấy hai tai của nó mà xoay ngược xoay xuôi. Ai ngờ nữ tử này lại yêu thương con linh thú này quá mức, khóc lóc tùm lum làm Vân Trọng tự nhiên cảm thấy… tội lỗi.

Nữ đệ tử vừa nhận thua lập tức được kết giới truyền tống ra ngoài. Trên bảng các bảng ngọc đều hiện lên tên hắn ở lượt thi đấu tiếp theo. Vân Trọng cũng không có hứng thú trêu trọc gì nàng mít ướt này liền quẳng con thỏ ra ngoài cho nàng rồi hầm hầm đi xuống võ đài. Kiệt Hào hì hì hà hà vỗ vai hắn nói:

- Tự nhiên được “làm tóc” miễn phí, đỡ mất công cắt… Theo ta thấy, kiểu này hợp với ngươi đó.

Nghe Kiệt Hào nói vậy thì cả đám nhìn cái mặt đen thui với mái tóc quăn queo, thỉnh thoảng thả lên một sợi khói thì đều ôm bụng cười nghiêng ngả. Vân Trọng chỉ hừ hừ nói:

- Trận đầu… thắng quá thảm.

Mọi người nghe hắn lẩm bẩm thế thì kể cả đám người đi cổ vũ cho nữ tử kia cũng phì cười, yêu thích nhìn hắn. Tên này thật ngây ngô đơn thuần.

Có lẽ bởi vì nữ tử không bị thương gì cho nên ai nấy cũng đều thở phào nhẹ nhõm. Xem ra ai cũng phát hiện ra thực lực của Vân Trọng bất phàm, hơn nữa nếu Văn Lục đoán không nhầm thì gia cảnh của cô gái kia cũng không tệ. Hơn năm mươi tuổi mà tính cách không khác gì một đứa trẻ thì chắc chắn là cơ hội tiếp xúc với đời của nàng ít tới thảm thương.

Người thi đấu tiếp theo trong tổ đội quái vật số mười hai là Na Na. Tuy nhiên số của nàng là hai trăm năm mươi thì chắc hẳn cũng phải đợi một lát. Văn Lục lúc này đang bị một người trên võ đài số năm cuốn hút.

Trên võ đài số năm là một vị nữ tử mặc đồ trắng với chiếc nón quai thao có mành rèm vải che xung quanh theo mép nón, cho nên không ai nhìn thấy khuôn mặt nàng. Người còn lại đấu với nàng là một nam đệ tử. Điều làm mọi người cảm thấy kinh ngạc là vũ khí của nam đệ tử này lại là một cây… quạt giấy. Người nam đệ tử này nếu người nào mới gặp liền có cảm giác đang quan sát một bạch diện thư sinh nho nhã lịch sự. Chỉ là từ lúc bắt đầu cho tới lúc này đã trải qua mười phút, cuộc nháo loạn của Vân Trọng và nữ đệ tử cũng đã kết thúc mà hai người này vẫn đứng…nhìn nhau.

Hương sát thủ thấy Văn Lục chăm chú nhìn về một hướng liền nhìn theo. Một hồi nàng bĩu môi nói:

- Ra vẻ cao thâm gi chứ? Tốn thời gian của chính phủ…

Bất quá dưới con mắt của Văn Lục thì lại nhìn ra một tình huống khác. Hắn mỉm cười nói:

- Nếu nghĩ hai người trên võ đài số năm kia đang ganh đua khí thế thì hoàn toàn sai lầm.

Mọi người nghe vậy đều ngạc nhiên quan sát kỹ hơn. Hồi lâu sau, các thành viên trong đội đều lắc đầu, không nhìn ra được ảo diệu trong đó. Nếu không có kết giới bao phủ thì có lẽ mấy người Kiệt Hào, Vân Trọng đều có thể đoán ra. Tuy nhiên cho dù khí thế hay các loại lực lượng đều không thể nào lọt ra ngoài kết giới được. Bởi vậy đám người Kiệt Hào mới càng kỳ quái với nhận xét của Văn Lục.

Văn Lục cũng không để mọi người phải tò mò lâu, liền nói:

- Nếu ta đoán không lầm thì chàng thanh niên kia hẳn là bị khống chế rồi.

Mọi người nghe vậy đều ngây người, Lệ Thanh không hiểu, lắc lắc cái đầu hỏi:

- Trông hắn vẫn bình thường mà, đúng là đang súc tích khí thế liền một kích toàn lực. Đại ca dựa vào đâu mà nói thế?

Văn Lục lắc đầu nói:

- Biểu hiện của hắn người ngoài nhìn vào liền tưởng là vặn vẹo súc tích khí thế. Bất quá lúc trước ta có điều tra qua về tu vi của nàng kia. Hẳn là cấp tám sơ cấp… Bởi vậy mọi người nói xem cái tên tu vi cấp năm viên mãn kia liệu có so khí thế được với người ta không?

Tất cả nghe vậy đều “a” lên một tiếng, tiếp đó như hiểu vấn đề. Na Na chép chép miệng nhỏ nói:

- Nàng đang giấu tài sao?

- Hẳn là thế.

Vừa lúc này Na Na đang chăm chú nhìn võ đài số năm thì thoáng giật mình một chút. Tiếp đó đã cười cười nói:

- Không ngờ tốc độ vòng loại lại nhanh như vậy. Đã tới lượt Na Na rồi. Bảng Ngọc thông báo Na Na tới võ đài số chín mươi mốt. Mọi người mau mau đi cổ vũ cho Na Na.

Nói xong đã mau chóng chạy về võ đài số chín mươi mốt. Lệ Thanh nhìn theo bóng dáng Na Na chớp chớp biến mất phía xa liền nói:

- Nga… xem ra vòng loại mọi người đều nhanh chóng loại bỏ người yếu cho nên mới nhanh vậy. Hẳn các vòng sau sẽ kích động hơn nhiều.

Văn Lục xoa đầu cô bé mỉm cười rồi bước về phía võ đài số chín mươi mốt. Đối thủ của Na Na cũng là một nữ tử. Người này mặc một bộ đồ cổ trang màu đỏ, cực kỳ nổi bật. Văn Lục vừa nhìn thoáng qua liền nhận thấy tu vi của nàng cũng chỉ thấp hơn Na Na một bậc. Cấp độ hiện tại của Na Na trước khi tới Việt Thuật Đại Hội là cấp bảy sơ cấp mộc thuật. Sau khi được vị giám sát sử xinh đẹp sử dụng cầm khúc trợ giúp thì nàng đột phá lên cấp bảy trung cấp. Mà nữ tử áo đỏ kia cũng đã đạt tới cấp bảy sơ cấp rồi. Xem ra tinh anh trẻ tuổi của Đại Việt đúng là tàng long ngọa hổ a. Túm bất cứ người nào trong số chín ngàn thí sinh ở đây sợ rằng tu vi thấp nhất cũng phải tầng năm trở lên. Rất có thể tuổi của nữ tử áo đỏ cũng gần trạm giới hạn của cuộc thi, tuy nhiên cũng không thể phủ định sự mạnh mẽ của tu thuật giả trẻ tuổi Đại Việt.

Lúc này trên võ đài, giữa trung tâm kết giới đã hiện lên con số. Con số đếm ngược dần, cuối cùng bùng nổ quang mang báo hiệu trận đấu bắt đầu.

Na Na lập tức vươn đôi tay ngọc nhỏ nhắn lên, một loạt dễ cây bỗng nhiên mọc lên từ dưới chân của nữ tử áo đỏ lập tức quấn chọn lấy người nàng. Với chiêu “vây hãm” bằng mộc lực lượng này, Vân Trọng lúc trước có thử qua cũng phải vất vả một phen mới thoát ra được khỏi bàn tay Na Na. Độ rắn chắc của những rễ cây này cũng thật kinh người. Mọi người trong tổ đội hai đều mỉm cười. Văn Lục gật gù:

- Tốc độ thi pháp của Na Na thật tiến bộ. Quang hoa hình số vừa bùng nổ, rễ cây đã quấn lấy người nữ tử áo đỏ kia rồi. Xem chừng kinh nghiệm thực chiến của tổ đội số mười hai không phải là nói đùa.

Bất chợt lúc này toàn thân nữ đệ tử đề đỏ bừng, tiếp đó trên khắp người đều bùng lên hỏa diễm, rồi bùng nổ mãnh liệt ra bốn phương tám hướng. Những dễ cây của Na Na vừa bị đốt nóng, lại vừa bị công phá bởi sức nổ liền biên thành tro bụi.

Mọi người tới đây mới biết hóa ra cô nàng này tu luyện hỏa thuật. Như vậy việc chênh lệch cấp độ có lợi cho Na Na lúc đầu thì giờ hai người trở nên cân bằng. Hỏa khắc thủy và có chút áp chế lại mộc. Đây là điều mà ai cũng hiểu. Bởi vậy khuôn mặt với khóe môi mỉm cưởi cùa Na Na chợt thu lại, thêm phần ngưng trọng.

Nữ tử áo đỏ vừa thoát ra khỏi bao vây mộc thuật của Na Na, chưa kịp có động tác gì thì đã thấy Na Na khẽ chỉ bàn tay nhỏ nhắn của nàng sang bên trái. Lập tức bên đó liền mọc lên một cây hoa khổng lồ. Cái hoa to lớn như chiếc chuông đồng rộng hai mét kia một ngụm đem nữ tử áo đỏ chụp xuống.

Chiêu này của Na Na có phần giống hoa ăn thịt chụp côn trùng khiến mọi người bên dưới há hốc mồm. Nữ tử xinh đẹp như vậy không ngờ có chiêu thức “rợn người” đến vậy. Nghĩ tới mình nằm lọt trong cái hoa đó còn không biết cái gì sẽ xảy ra thì mọi người đều không tự chủ được rùng mình mấy cái.

Tuy nhiên nữ đệ tử áo đó kia cũng không phải dạng dễ nhào nặn. Chỉ thấy bông hoa kia sau khi chụp xuống liền biến dạng, chỗ lồi chỗ lõm bất thường. Đến giờ mọi người mới để ý hóa ra bông hoa này không phải là cứng rắn, mà chính là dẻo dai gấp vạn lần cao su, cho dù có đập phá thế nào thì cũng không cách nào phá vỡ. Hẳn những vết lồi ra co lại kia đều là do nữ đệ tử áo đỏ bùng nổ lực lượng hòng phá vỡ ra ngoài.

Mọi người còn đang kinh ngạc với những vết lồi lõm, căng ra, co lại từ trên bông hoa kia thì bỗng nhiên một làn lửa lan từ trên mặt đất bắt đầu tràn lan rồi thiêu đốt bông hoa. Na Na đang mỉm cười liền biến sắc nhanh nhẹn tránh sang một bên. Một viên hỏa cầu đột ngột từ dưới đám lửa vây xung quanh bông hoa bay vụt lên đập tới Na Na khiến nàng phải tránh đông tránh tây. Điều làm nàng hoảng hốt là viên hỏa cầu này không theo lẽ thường nổ ngay mà dai dẳng bám theo Na Na. Xem chừng nếu không gặp Na Na nó cũng không chịu nổ khiến Na Na toát mồ hôi trật vật chạy trốn.

Lúc này đám lửa cũng đã ăn mòn dần dần bông loa làm lộ ra nữ tử áo đỏ đang bừng bừng lửa giận nhìn Na Na chạy quanh võ đài. Bên cạnh nàng không ngờ đã xuất hiện một con sư tử. Điều đáng nói này là toàn thân con sư tử cũng phát ra ánh lửa chập chờn đỏ rực. Có lẽ vì phá giải tuyệt chiêu của Na Na bắt buộc nữ tử áo đỏ kia phải gọi linh thú ra trợ giúp mới đủ lực lượng vừa phá vỡ bông hoa vừa còn lực lượng công kích tới Na Na.

Bông hoa cháy đen, nữ tử vừa thoát ra liền vung tay lên. Hơn một ngàn hỏa cầu to như quả bóng đá liền ùn ùn bay tới Na Na. Mà con linh thú bên cạnh nàng cũng há rộng miệng, một hỏa cầu còn hơn gấp ba lần so với những quả cầu của nữ tử áo đỏ cũng xuất hiện trước chiếc miệng đầy răng nanh của nó. Con linh thú “hống” lên một tiếng, phun hỏa cầu bay tới phía Na Na đang chật vật chạy trốn. Cùng lúc, con linh thú liền bám theo sát hỏa cầu, nhằm kết hợp cả pháp thuật lẫn công kích vật lý, có lẽ nó tính nhằm lúc Na Na đang ứng phó với đám hỏa cầu liền tặng miễn phí cho Na Na một vuốt đầy uy lực của nó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.